Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình
Chương 119:
trang nguyễn
04/01/2021
Cũng giống như N pháo hôi khác, Giang Ngọc Sơn cũng không phải học sinh gương mẫu gì. Trốn học, cúp tiết, trèo tường, đánh nhau,… trò mèo gì cũng có mặt hắn cả. Và cứ mỗi lần gây ra chuyện hoặc bị đánh đến bầm người, hắn sẽ viện cái cớ nào đó để chạy sang chỗ của bạn thân Đặng Hữu Lộc trốn vài bữa. Người nhà cũng biết việc Đặng Hữu Lộc và Giang Ngọc Sơn thân nhau, cũng biết câu "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", càng hiểu con mình là cái dạng thích lượn khắp nơi như cá cảnh, cho nên việc nguyên thân cứ một tuần bảy ngày thì có đến ba ngày nằm ở nhà Đặng Hữu Lộc không tính là lạ lùng. Thậm chí nhiều lúc không liên lạc được với Giang Ngọc Sơn hay là lo lắng cho hắn thì họ sẽ trực tiếp gọi điện cho Đặng Hữu Lộc hoặc đến nhà y.
Lần này cũng không khác những lần trước đây, Đặng Hữu Lộc lái xe phân khối lớn đến chở hắn về nhà. Phải biết Đặng Hữu Lộc cũng không phải học sinh nghiêm túc nhưng y khác Giang Ngọc Sơn ở chỗ nếu y không làm gì thì thôi, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng. Chơi bời hay trốn học cũng vậy, nếu y không lên trường làm học sinh bình thường thì hôm đó sẽ đi quẩy tưng bừng ở một nơi nào đó. Chẳng bao giờ có cái kiểu nửa vời học tiết đầu bỏ các tiết cuối như Giang Ngọc Sơn và N những học sinh cá biệt khác.
Giang Ngọc Sơn hay Phạm Gia Huân đều là nhân sĩ nghiện mèo, vừa mới thấy con mèo mướp của Đặng Hữu Lộc là đã lập tức sáp sáp tới cưng nựng một hồi, còn con người sau khi nghe điện thoại đã phải vượt qua cơn gắt ngủ, lập tức bật dậy đến đón hắn nhanh như một vị thần thì bị hắn cho ra rìa một cách không thương tiếc.
Do quay lưng lại với Đặng Hữu Lộc nên Phạm Gia Huân không hề biết ánh mắt của y nhìn mình đã có phần khác biệt hẳn so với cái nhìn của y mà nguyên thân nhận được. Cũng mỗi mình hệ thống chỉ 'bất định với phát sinh của tình hình thế giới nhiệm vụ' là nhìn ra được sự khác biệt này. Cho dù Đặng Hữu Lộc có cố gắng làm ra biểu tình bình thường nhất thì Hệ thống Mười Năm Thất Bát cũng đã nắm trong tay kịch bản nhìn từ N người của thế giới nhiệm vụ này; muốn nó không biết, trừ khi y đừng có suy nghĩ, đừng có độc thoại nội tâm, cảm xúc đừng có biến động với bất cứ tình huống nào.
Việc Phạm Gia Huân muốn ôm mèo cũng không thể diễn ra được lâu vì Đặng Hữu Lộc đã tóm gáy mang ra ghế sô pha để giúp hắn băng bó vết thương trên người. Nam chính Đoàn Vỹ này cho người ra tay cũng mạnh quá cơ, cả người hắn nếu không băng bó thì cũng phải bôi thuốc, chờ cho các vết thương được Đặng Hữu Lộc xử lý xong thì quần áo trên người của Phạm Gia Huân cũng đã bị vén lên không ít.
So với trí nhớ của Giang Ngọc Sơn rằng Đặng Hữu Lộc không hề nhẹ nhàng chút nào trong công cuộc xử lý vết thương khiến nguyên thân hầu như lần nào cũng gào thét và câu nói quen thuộc 'nhịn đi, chút nữa là xong rồi' của y thì hôm nay y nhẹ tay không ít, Phạm Gia Huân hầu như chỉ hít một hơi khí lạnh chứ không đau đến mức muốn gào lên. Có lẽ do lần này bị thương nặng nhất kể từ trước đến nay nên Đặng Hữu Lộc không có thô bạo xử lý vết thương cho nhanh giống những lần trong quá khứ nữa. Còn ánh mắt sâu thẳm mang thông điệp xót xa, đau lòng kia thì Phạm Gia Huân không thấy được, chỉ có hệ thống là rõ ràng nhất.
Đặng Hữu Lộc này cũng rất nhiệt tình với bạn bè đi, Phạm Gia Huân vừa than lưng đau ê ẩm, y đã lập tức giúp hắn xoa bóp. Không biết có phải do thân thể này mới ăn một trận đòn nhừ người nên còn hơi yếu hay không, chẳng mấy chốc sau, Phạm Gia Huân đã chìm vào giấc ngủ.
Cũng vì vậy mà chỉ có hệ thống Mười Năm Thất Bát thấy được Đặng Hữu Lộc ôm ngang Phạm Gia Huân mang vào phòng thay vì vác trên vai như vác bao tải giống N lần khác trong quá khứ, bản thân y thì nằm ngay nên cạnh hắn, suy nghĩ về cảm xúc kỳ lạ mới thoáng xuất hiện.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát không ngờ cái người dính lời nguyền tình ái thế mà là Đặng Hữu Lộc. Nếu đã không phải là nhân vật chính thì nó cũng mặc kệ. Tất nhiên nó cũng mặc kệ thông qua việc không hề có chút ý tứ cảnh báo gì cho Phạm Gia Huân. Cúc có nở khi nào thì khi đó nó offline vậy, ha ha.
Chờ cho Phạm Gia Huân tỉnh dậy thì đã là nửa buổi chiều, Đặng Hữu Lộc nằm ngay sát bên hắn, không chỉ nằm sát thôi đâu, cánh tay của y đang vắt qua eo hắn nè, hai chân y thì quấn trọn hai chân hắn.
Không nói đến việc Đặng Hữu Lộc cố ý ăn diện hay làm dáng, bản thân y cũng được coi như một hot boy học đường. Mỹ nam nằm thù lù ngay sát bên, nom có vẻ y vẫn chưa tỉnh ngủ, Phạm Gia Huân bỗng nhiên muốn niết mấy cái lên mặt y.
Nghĩ là làm, hệ thống còn chưa kịp nói răng Đặng Hữu Lộc chỉ đang giả ngủ cho hắn thấy hình ảnh đẹp không góc chết của y thì Phạm Gia Huân đã ta tay. Và rồi chuyện gì cần đến cũng đến, tay Phạm Gia Huân mới kẹp được một phần má của Đặng Hữu Lộc thì y đã mở mắt ra.
Phạm Gia Huân gặp biến cũng không loạn, tiếp tục hành động niết má đang dang dở mặc cho Đặng Hữu Lộc bày ra gương mặt ngỡ ngàng nhìn mình. Sau khi niết cho đủ, Phạm Gia Huân mới thoả mãn thả tay ra.
Mặc kệ ai kia đang đưa khuôn mặt ngỡ ngàng, hiện lên ba chữ rõ ràng 'Không thể tin' nhìn mình, Phạm Gia Huân đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vì số thời gian nguyên chủ qua đêm ở nhà Đặng Hữu Lộc khá thường xuyên nên trong phòng y cũng có để đồ của nguyên chủ, bất chấp có đi học hay không thì vấn đề quần áo giày dép cũng không cần lo. Còn về sách vở thì một tên học sinh cá biệt như nguyên chủ trước nay không hề coi trọng. Phạm Gia Huân chậm rì rì đánh răng càng không hay biết Đặng Hữu Lộc đã đưa ánh mặt tiếc hận, thất vọng tràn trề khi đã vọng tưởng được trúc mã hôn trộm mà nhìn chòng chọc vào cánh cửa.
Hôm qua, khi thấy bạn thân quấn lấy mèo của mình như mọi lần, Đặng Hữu Lộc bỗng nhiên phát hiện ra vẻ mặt cười tươi vô tư kia của hắn tự nhiên đẹp đến xao lòng, giống như một vệt nắng lấp lánh chiếu vào trong trái tim khiến y cảm thấy rung động. Ngay chính lúc đó, Hữu Lộc đã có cái suy nghĩ thoáng qua rằng nếu bản thân cũng là con mèo kia, có phải Giang Ngọc Sơn cũng sẽ ôm hôn y giống như vậy, có phải hắn cũng sẽ rúc đầu vào trong lòng y làm nũng, tâm tình đủ thứ hay không. Hữu Lộc thừa nhận bản thân đã có phần ghen tị với con mèo mướp của mình, trong giây phút nào đó, y còn tự hỏi phải chăng nếu không có con mèo kia thì hắn cũng sẽ không thường xuyên tới chỗ mình. Thoáng chốc, Đặng Hữu Lộc không biết nên ghen tuông hay nên biết ơn quàng thượng của y nữa.
Đặng Hữu Lộc nhích người về phía chỗ trúc mã đã nằm qua, cuộn chăn nằm tại đó như muốn cảm nhận mùi hương của trúc mã. Hiện tại chưa phải lúc y có thể dùng tư cách người yêu để quấn lấy Giang Ngọc Sơn cả ngày, tư cách bạn thân từ bé cũng không thể khiến y có thể thực hiện nhiều hành động quá mức thân thiết được, y phải càng nỗ lực hơn để ngày đó không còn cách xa.
Về gia đình thì y không lo, họ đã rất nhiều lần ám chỉ rằng họ không phản đối y đồng tính, thậm chí nhiều lần còn dò hỏi có phải y thương trúc mã của mình hay không.
…………
Kịch bản ngoài lề:
Đặng Hữu Lộc đang giúp Giang Ngọc Sơn thoa thuốc lên vết thương.
Giang Ngọc Sơn: "Nhẹ, nhẹ thôi! Tao chịu hông nổi, ưm~!"
Đặng Hữu Lộc: "Ráng nhịn đi, xíu nữa là xong rồi!
Giang Ngọc Sơn: "Câu này mày… ưm~~ nói bao nhiêu lần rồi, ưm…"
Đặng Hữu Phúc \- em trai Đặng Hữu Lộc đang chuẩn bị gõ cửa be like: "…" Lạy trời con còn lứa tuổi học sinh!
Cũng là hôm nào đó Đặng Hữu Lộc giúp Giang Ngọc Sơn xử lý vết thương, cha mẹ y ngoài cửa be like: "…" Sao bọn trẻ bây giờ manh động vậy nhỉ?
Cặp đôi trúc mã \- những người hoàn toàn trong sáng khi đối diện với ánh mắt mang hàm ý không rõ đến từ những người xung quanh, họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giống như cả thế giới đều biết, chỉ có hai người là không.
Lần này cũng không khác những lần trước đây, Đặng Hữu Lộc lái xe phân khối lớn đến chở hắn về nhà. Phải biết Đặng Hữu Lộc cũng không phải học sinh nghiêm túc nhưng y khác Giang Ngọc Sơn ở chỗ nếu y không làm gì thì thôi, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng. Chơi bời hay trốn học cũng vậy, nếu y không lên trường làm học sinh bình thường thì hôm đó sẽ đi quẩy tưng bừng ở một nơi nào đó. Chẳng bao giờ có cái kiểu nửa vời học tiết đầu bỏ các tiết cuối như Giang Ngọc Sơn và N những học sinh cá biệt khác.
Giang Ngọc Sơn hay Phạm Gia Huân đều là nhân sĩ nghiện mèo, vừa mới thấy con mèo mướp của Đặng Hữu Lộc là đã lập tức sáp sáp tới cưng nựng một hồi, còn con người sau khi nghe điện thoại đã phải vượt qua cơn gắt ngủ, lập tức bật dậy đến đón hắn nhanh như một vị thần thì bị hắn cho ra rìa một cách không thương tiếc.
Do quay lưng lại với Đặng Hữu Lộc nên Phạm Gia Huân không hề biết ánh mắt của y nhìn mình đã có phần khác biệt hẳn so với cái nhìn của y mà nguyên thân nhận được. Cũng mỗi mình hệ thống chỉ 'bất định với phát sinh của tình hình thế giới nhiệm vụ' là nhìn ra được sự khác biệt này. Cho dù Đặng Hữu Lộc có cố gắng làm ra biểu tình bình thường nhất thì Hệ thống Mười Năm Thất Bát cũng đã nắm trong tay kịch bản nhìn từ N người của thế giới nhiệm vụ này; muốn nó không biết, trừ khi y đừng có suy nghĩ, đừng có độc thoại nội tâm, cảm xúc đừng có biến động với bất cứ tình huống nào.
Việc Phạm Gia Huân muốn ôm mèo cũng không thể diễn ra được lâu vì Đặng Hữu Lộc đã tóm gáy mang ra ghế sô pha để giúp hắn băng bó vết thương trên người. Nam chính Đoàn Vỹ này cho người ra tay cũng mạnh quá cơ, cả người hắn nếu không băng bó thì cũng phải bôi thuốc, chờ cho các vết thương được Đặng Hữu Lộc xử lý xong thì quần áo trên người của Phạm Gia Huân cũng đã bị vén lên không ít.
So với trí nhớ của Giang Ngọc Sơn rằng Đặng Hữu Lộc không hề nhẹ nhàng chút nào trong công cuộc xử lý vết thương khiến nguyên thân hầu như lần nào cũng gào thét và câu nói quen thuộc 'nhịn đi, chút nữa là xong rồi' của y thì hôm nay y nhẹ tay không ít, Phạm Gia Huân hầu như chỉ hít một hơi khí lạnh chứ không đau đến mức muốn gào lên. Có lẽ do lần này bị thương nặng nhất kể từ trước đến nay nên Đặng Hữu Lộc không có thô bạo xử lý vết thương cho nhanh giống những lần trong quá khứ nữa. Còn ánh mắt sâu thẳm mang thông điệp xót xa, đau lòng kia thì Phạm Gia Huân không thấy được, chỉ có hệ thống là rõ ràng nhất.
Đặng Hữu Lộc này cũng rất nhiệt tình với bạn bè đi, Phạm Gia Huân vừa than lưng đau ê ẩm, y đã lập tức giúp hắn xoa bóp. Không biết có phải do thân thể này mới ăn một trận đòn nhừ người nên còn hơi yếu hay không, chẳng mấy chốc sau, Phạm Gia Huân đã chìm vào giấc ngủ.
Cũng vì vậy mà chỉ có hệ thống Mười Năm Thất Bát thấy được Đặng Hữu Lộc ôm ngang Phạm Gia Huân mang vào phòng thay vì vác trên vai như vác bao tải giống N lần khác trong quá khứ, bản thân y thì nằm ngay nên cạnh hắn, suy nghĩ về cảm xúc kỳ lạ mới thoáng xuất hiện.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát không ngờ cái người dính lời nguyền tình ái thế mà là Đặng Hữu Lộc. Nếu đã không phải là nhân vật chính thì nó cũng mặc kệ. Tất nhiên nó cũng mặc kệ thông qua việc không hề có chút ý tứ cảnh báo gì cho Phạm Gia Huân. Cúc có nở khi nào thì khi đó nó offline vậy, ha ha.
Chờ cho Phạm Gia Huân tỉnh dậy thì đã là nửa buổi chiều, Đặng Hữu Lộc nằm ngay sát bên hắn, không chỉ nằm sát thôi đâu, cánh tay của y đang vắt qua eo hắn nè, hai chân y thì quấn trọn hai chân hắn.
Không nói đến việc Đặng Hữu Lộc cố ý ăn diện hay làm dáng, bản thân y cũng được coi như một hot boy học đường. Mỹ nam nằm thù lù ngay sát bên, nom có vẻ y vẫn chưa tỉnh ngủ, Phạm Gia Huân bỗng nhiên muốn niết mấy cái lên mặt y.
Nghĩ là làm, hệ thống còn chưa kịp nói răng Đặng Hữu Lộc chỉ đang giả ngủ cho hắn thấy hình ảnh đẹp không góc chết của y thì Phạm Gia Huân đã ta tay. Và rồi chuyện gì cần đến cũng đến, tay Phạm Gia Huân mới kẹp được một phần má của Đặng Hữu Lộc thì y đã mở mắt ra.
Phạm Gia Huân gặp biến cũng không loạn, tiếp tục hành động niết má đang dang dở mặc cho Đặng Hữu Lộc bày ra gương mặt ngỡ ngàng nhìn mình. Sau khi niết cho đủ, Phạm Gia Huân mới thoả mãn thả tay ra.
Mặc kệ ai kia đang đưa khuôn mặt ngỡ ngàng, hiện lên ba chữ rõ ràng 'Không thể tin' nhìn mình, Phạm Gia Huân đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vì số thời gian nguyên chủ qua đêm ở nhà Đặng Hữu Lộc khá thường xuyên nên trong phòng y cũng có để đồ của nguyên chủ, bất chấp có đi học hay không thì vấn đề quần áo giày dép cũng không cần lo. Còn về sách vở thì một tên học sinh cá biệt như nguyên chủ trước nay không hề coi trọng. Phạm Gia Huân chậm rì rì đánh răng càng không hay biết Đặng Hữu Lộc đã đưa ánh mặt tiếc hận, thất vọng tràn trề khi đã vọng tưởng được trúc mã hôn trộm mà nhìn chòng chọc vào cánh cửa.
Hôm qua, khi thấy bạn thân quấn lấy mèo của mình như mọi lần, Đặng Hữu Lộc bỗng nhiên phát hiện ra vẻ mặt cười tươi vô tư kia của hắn tự nhiên đẹp đến xao lòng, giống như một vệt nắng lấp lánh chiếu vào trong trái tim khiến y cảm thấy rung động. Ngay chính lúc đó, Hữu Lộc đã có cái suy nghĩ thoáng qua rằng nếu bản thân cũng là con mèo kia, có phải Giang Ngọc Sơn cũng sẽ ôm hôn y giống như vậy, có phải hắn cũng sẽ rúc đầu vào trong lòng y làm nũng, tâm tình đủ thứ hay không. Hữu Lộc thừa nhận bản thân đã có phần ghen tị với con mèo mướp của mình, trong giây phút nào đó, y còn tự hỏi phải chăng nếu không có con mèo kia thì hắn cũng sẽ không thường xuyên tới chỗ mình. Thoáng chốc, Đặng Hữu Lộc không biết nên ghen tuông hay nên biết ơn quàng thượng của y nữa.
Đặng Hữu Lộc nhích người về phía chỗ trúc mã đã nằm qua, cuộn chăn nằm tại đó như muốn cảm nhận mùi hương của trúc mã. Hiện tại chưa phải lúc y có thể dùng tư cách người yêu để quấn lấy Giang Ngọc Sơn cả ngày, tư cách bạn thân từ bé cũng không thể khiến y có thể thực hiện nhiều hành động quá mức thân thiết được, y phải càng nỗ lực hơn để ngày đó không còn cách xa.
Về gia đình thì y không lo, họ đã rất nhiều lần ám chỉ rằng họ không phản đối y đồng tính, thậm chí nhiều lần còn dò hỏi có phải y thương trúc mã của mình hay không.
…………
Kịch bản ngoài lề:
Đặng Hữu Lộc đang giúp Giang Ngọc Sơn thoa thuốc lên vết thương.
Giang Ngọc Sơn: "Nhẹ, nhẹ thôi! Tao chịu hông nổi, ưm~!"
Đặng Hữu Lộc: "Ráng nhịn đi, xíu nữa là xong rồi!
Giang Ngọc Sơn: "Câu này mày… ưm~~ nói bao nhiêu lần rồi, ưm…"
Đặng Hữu Phúc \- em trai Đặng Hữu Lộc đang chuẩn bị gõ cửa be like: "…" Lạy trời con còn lứa tuổi học sinh!
Cũng là hôm nào đó Đặng Hữu Lộc giúp Giang Ngọc Sơn xử lý vết thương, cha mẹ y ngoài cửa be like: "…" Sao bọn trẻ bây giờ manh động vậy nhỉ?
Cặp đôi trúc mã \- những người hoàn toàn trong sáng khi đối diện với ánh mắt mang hàm ý không rõ đến từ những người xung quanh, họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giống như cả thế giới đều biết, chỉ có hai người là không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.