Quyển 2 - Chương 5: Bị thương?
Võ Ngân
13/10/2016
Hạ Vân Du sửng người một lúc, đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia mất mát, cúi thấp đầu che dấu tâm trạng rối bời.
Quả thật bây giờ Hạ Vân Du rất muốn khóc nháo một hồi nhưng mà nàng không thể làm cho Phạm lão lo lắng thêm nữa vả lại nàng cũng không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, còn rất nhiều người đang cần Phạm lão trở về.
Tranh đấu trong gia tộc là cuộc chiến tàn khốc của những người cùng huyết thống trong sáng ngoài tối không từ thủ đoạn, đây cũng vũng bùn lầy lội giam cầm lương tâm con người, đã rơi xuống thì càng lún càng sâu dần dần sẽ mất đi nhân tính chỉ có quyền lực sức mạnh mới là thứ thoả mãn họ.
Tình yêu thương là loại dược độc nhất bởi vì chỉ cần có một tí tình cảm cũng đủ làm cho người ta thịt nát xương tan, bị nhấn chìm trong bể máu tanh nồng. Nhưng nàng cũng không phủ nhận nơi địa ngục tăm tối nhất thì vẫn có chút ánh sáng yếu ớt len lỏi.
Nàng biết Phạm lão rời đi sáu năm đã là cực hạn, sáu năm đối với người tu luyện trôi qua nhanh như chớp mắt nhưng đối với những người có tâm thì có thể là sự chuẩn bị cho một hồi gió tanh mưa máu.
Phạm lão nhìn đỉnh đầu của Hạ Vân Du, thở dài một tiếng:
' Cũng không phải sẽ không gặp lại, khi nào con đột phá Trúc Cơ hãy đến tìm ta ' Với tốc độ tu luyện bây giờ của nha đầu thì có lẽ một năm nữa là nàng có thể đột phá Trúc Cơ kỳ, đến lúc chuyện gia tộc cũng đã giải quyết xong để nha đầu tự mình đến tìm lão hẳn sẽ không còn nguy hiểm nữa, cũng nhân tiện cho nha đầu lịch lãm.
Nghe Phạm lão nói, tâm trạng của Hạ Vân Du không khá hơn mà còn xu hướng đi xuống, Trúc Cơ kỳ không phải ai cũng vượt qua, trong mười người miễn cưỡng sáu người thành công.
Nhưng nàng không muốn người lo lắng, nhanh chóng điều tiết tâm trạng, cố nặn ra nụ cười ngọt ngào:
' Người yên tâm đi, sớm thôi con sẽ tìm người, đến lúc đó con sẽ phiền chết người' Nói xong Hạ Vân Du còn tinh nghịch nháy mắt với Phạm lão từ khi sống bên cạnh Điền thúc cùng Phạm lão tính tình nàng thay đổi rất nhiều, có lẽ vì được yêu thương nên trở nên trẻ con hơn, nghịch ngợm không còn vô cảm hay lạnh lùng nữa. ' Nha đầu nghịch ngợm' Nói rồi yêu thương xoa đầu nàng. Thấy nha đầu như vậy Phạm lão cũng không bớt lo lắng được, nha đầu vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện đến mức lão đau lòng.
' Nha đầu đây là Hạc Tiên của ta, sau này khi muốn tìm ta con cứ đưa linh lực vào nó, nó sẽ dẫn đường cho con' Dừng một chút Phạm lão lại đưa cho Hạ Vân Du một cái túi màu đen.
' Còn đây là túi trữ vật ta chuẩn bị riêng cho con, con hãy nhận đi'.
Thời điểm tiếp nhận, vô tình chạm vào tay của Phạm lão, Hạ Vân Du liền giật mình, bàn tay của người lạnh vô cùng, hốt hoảng bắt lấy tay Phạm lão nhưng Phạm lão nhanh chóng né tránh.
' Tay..tay của người làm sao vậy?' Hạ Vân Du tiến tới định xem kỹ hơn.
' Có gì sao?' Phạm lão mỉm cười đưa tay cho Hạ Vân Du.
Cầm tay Phạm lão không còn cảm giác lạnh lẽo khi nãy nữa, Hạ Vân Du nghi hoặc rõ ràng khi nãy tay của người rất lạnh, lạnh như tảng băng, nàng chỉ lướt nhẹ qua thôi tay như muốn đông lại.
Đưa mắt nhìn Phạm lão tìm kiếm nhưng người vẫn bình thường không có dấu hiệu chột dạ, Hạ Vân Du thở phào nhẹ nhõm có lẽ khi nãy gặp chuyện như thế nàng có chút hoảng sợ nên sinh ảo giác thôi.
' Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ta đi đây, phải bảo trọng, cố gắng tu luyện rồi mau chóng đến tìm ta' Phạm lão cố gắng áp chế cỗ tanh huyết đang chực trào trong cuốn họng, dặn dò Hạ Vân Du gấp gáp khai triển pháp quyết đi mất.
Quả thật bây giờ Hạ Vân Du rất muốn khóc nháo một hồi nhưng mà nàng không thể làm cho Phạm lão lo lắng thêm nữa vả lại nàng cũng không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, còn rất nhiều người đang cần Phạm lão trở về.
Tranh đấu trong gia tộc là cuộc chiến tàn khốc của những người cùng huyết thống trong sáng ngoài tối không từ thủ đoạn, đây cũng vũng bùn lầy lội giam cầm lương tâm con người, đã rơi xuống thì càng lún càng sâu dần dần sẽ mất đi nhân tính chỉ có quyền lực sức mạnh mới là thứ thoả mãn họ.
Tình yêu thương là loại dược độc nhất bởi vì chỉ cần có một tí tình cảm cũng đủ làm cho người ta thịt nát xương tan, bị nhấn chìm trong bể máu tanh nồng. Nhưng nàng cũng không phủ nhận nơi địa ngục tăm tối nhất thì vẫn có chút ánh sáng yếu ớt len lỏi.
Nàng biết Phạm lão rời đi sáu năm đã là cực hạn, sáu năm đối với người tu luyện trôi qua nhanh như chớp mắt nhưng đối với những người có tâm thì có thể là sự chuẩn bị cho một hồi gió tanh mưa máu.
Phạm lão nhìn đỉnh đầu của Hạ Vân Du, thở dài một tiếng:
' Cũng không phải sẽ không gặp lại, khi nào con đột phá Trúc Cơ hãy đến tìm ta ' Với tốc độ tu luyện bây giờ của nha đầu thì có lẽ một năm nữa là nàng có thể đột phá Trúc Cơ kỳ, đến lúc chuyện gia tộc cũng đã giải quyết xong để nha đầu tự mình đến tìm lão hẳn sẽ không còn nguy hiểm nữa, cũng nhân tiện cho nha đầu lịch lãm.
Nghe Phạm lão nói, tâm trạng của Hạ Vân Du không khá hơn mà còn xu hướng đi xuống, Trúc Cơ kỳ không phải ai cũng vượt qua, trong mười người miễn cưỡng sáu người thành công.
Nhưng nàng không muốn người lo lắng, nhanh chóng điều tiết tâm trạng, cố nặn ra nụ cười ngọt ngào:
' Người yên tâm đi, sớm thôi con sẽ tìm người, đến lúc đó con sẽ phiền chết người' Nói xong Hạ Vân Du còn tinh nghịch nháy mắt với Phạm lão từ khi sống bên cạnh Điền thúc cùng Phạm lão tính tình nàng thay đổi rất nhiều, có lẽ vì được yêu thương nên trở nên trẻ con hơn, nghịch ngợm không còn vô cảm hay lạnh lùng nữa. ' Nha đầu nghịch ngợm' Nói rồi yêu thương xoa đầu nàng. Thấy nha đầu như vậy Phạm lão cũng không bớt lo lắng được, nha đầu vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện đến mức lão đau lòng.
' Nha đầu đây là Hạc Tiên của ta, sau này khi muốn tìm ta con cứ đưa linh lực vào nó, nó sẽ dẫn đường cho con' Dừng một chút Phạm lão lại đưa cho Hạ Vân Du một cái túi màu đen.
' Còn đây là túi trữ vật ta chuẩn bị riêng cho con, con hãy nhận đi'.
Thời điểm tiếp nhận, vô tình chạm vào tay của Phạm lão, Hạ Vân Du liền giật mình, bàn tay của người lạnh vô cùng, hốt hoảng bắt lấy tay Phạm lão nhưng Phạm lão nhanh chóng né tránh.
' Tay..tay của người làm sao vậy?' Hạ Vân Du tiến tới định xem kỹ hơn.
' Có gì sao?' Phạm lão mỉm cười đưa tay cho Hạ Vân Du.
Cầm tay Phạm lão không còn cảm giác lạnh lẽo khi nãy nữa, Hạ Vân Du nghi hoặc rõ ràng khi nãy tay của người rất lạnh, lạnh như tảng băng, nàng chỉ lướt nhẹ qua thôi tay như muốn đông lại.
Đưa mắt nhìn Phạm lão tìm kiếm nhưng người vẫn bình thường không có dấu hiệu chột dạ, Hạ Vân Du thở phào nhẹ nhõm có lẽ khi nãy gặp chuyện như thế nàng có chút hoảng sợ nên sinh ảo giác thôi.
' Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ta đi đây, phải bảo trọng, cố gắng tu luyện rồi mau chóng đến tìm ta' Phạm lão cố gắng áp chế cỗ tanh huyết đang chực trào trong cuốn họng, dặn dò Hạ Vân Du gấp gáp khai triển pháp quyết đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.