Quyển 2 - Chương 8: Phát điên
Võ Ngân
13/10/2016
' Bọn sói hoang ngu ngốc này dám cắn ta hả? Ta sẽ lột hết da của bọn
ngươi, ha ha ' Một tên gầy gộc quần áo rách rưới la lối, tay cầm kiếm
thuần thục lột lớp lông của con sói trắng trước mặt, đôi mắt tham lam
quét đến những con cạnh đó.
Nếu bán hết số da ở đây hẳn là sẽ được rất nhiều kim tệ, lão đại chắc chắn sẽ mua được nhiều đan dược trợ giúp hắn trở thành tu sĩ.
' Được rồi, thu dọn mau đi, chúng ta phải sớm trở về ' Lâm Phong mày nhíu chặt nhìn bọn ăn mày chậm chạp, không kiên nhẫn lên tiếng thúc giục.
' Lão đại còn hắn thì sao? ' Cẩu Tử bộ dáng nịnh hót chỉ vào người nằm đó không xa trong mắt thoáng qua tia khinh thường sau đó cung kính hướng Lâm Phong hỏi.
' Cứ để ở đó đi ' Lâm Phong tuỳ ý nói, đôi mắt khép hờ khẽ liếc bọn ăn mày.
Lúc trước Lâm Phong hắn vốn là tu sĩ có chút thành tựu ở Thiên Kiếm Tông nhưng vì vô tình đắc tội với sư huynh mà bị chèn ép khắp nơi, mọi người xa lánh những người bằng hữu xưng huynh gọi đệ trở mặt không nhận, mỗi lần gặp hắn bọn họ đều hận không thể mọc cánh bay thật nhanh. Ngay cả hạ nhân thấp kém cũng đều có thể tuỳ ý sỉ nhục, giễu cợt hắn.
Hắn biết tất cả đều do sư huynh ở phía sau giở trò liền đi tìm sư huynh nói lý nhưng sư huynh ngay trước mặt mọi người vô sỉ thừa nhận sau đó còn đánh trọng thương hắn.
Là một tu sĩ cao ngạo, hắn không để mình bị khinh thường như thế liền ôm hận ra đi, thề sẽ có ngày trả lại những gì mà hắn đã chịu đựng.
Đến Phong thành hắn thấy bọn ăn mày liền thu bọn chúng ở dưới trướng của mình, dùng dược liệu bồi dưỡng một vài người có tố chất vượt trội, ý định sau này thành lập đội Lính Đánh Thuê hùng mạnh.
Nhưng hắn thật không ngờ một năm dốc hết của cải dược liệu mà bọn chúng cao nhất cũng chỉ là Luyện Khí tầng một trung kì, đường cùng hắn đành nhận nhiệm vụ tìm lông sói hoang cho một phàm nhân ở Phong thành.
Vất vả cả tháng trời góp cuộc cũng tìm được một bầy sói chừng hai mươi con đang vui mừng thu phục chúng thì giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, lão ta ngăn cản liền bị bọn thuộc hạ của hắn giết chết.
Tiểu Bạch cùng Hạ Vân Du đi thật nhanh đến nơi liền nhìn thấy một phần khu rừng bị phá huỷ, xung quanh bị máu tươi phủ kín, xác Sói rải rác khắp nơi, phần lớn chúng đều bị lột sạch lông, đầu và tứ chi đều bị chặt hết, cảnh tượng máu me làm cho tiểu Bạch nhịn không được cũng muốn nôn.
Bên kia khoảng mười tên ăn mày đang ra sức lột da Sói, miệng không ngừng nở nụ cười thoả mãn.
Tiểu Bạch lo lắng quay sang Hạ Vân Du, khuôn mặt nàng trở nên lạnh lẽo, đôi mắt chuyển sang màu đỏ, tay lặng lẽ nắm thành quyền móng tay từng chút đâm vào da thịt dòng máu tươi chậm rãi nhỏ xuống, nàng giống như mất đi cảm giác.
' Du nhi.. Vân Du... Hạ Vân Du ' Tiểu Bạch hoảng hốt gọi tên Hạ Vân Du, đôi mắt lo lắng dõi theo từng nét mặt nàng, hoảng hốt nhận ra.
Hạ Vân Du, nàng điên rồi!.
' Ha ' Cười lạnh một tiếng, Hạ Vân Du nhấc tay đẩy tiểu Bạch ra, đôi mắt đỏ tươi dõi về bọn người kia dần mất đi tiêu cự, sát khí mạnh mẽ bắn ra.
' A ...a...' Hạ Vân Du ngửa mặt lên trời thét dài, tay cầm kiếm* xé gió lao tới, trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm duy nhất giết hết bọn chúng, giết chúng, giết.
(* ùm nàng ấy có không gian nên có thể có kiếm ngay lập tức mà không cần phải mang theo bên tay.)
' Hạ Vân Du, dừng lại ' Tiểu Bạch gầm lên muốn ngăn Hạ Vân Du lại nhưng đã quá muộn, nàng như mất đi lý trí, điên cuồng giết người.
' A,.. ' Một nhát kiếm một người liền ngã xuống, hoàn toàn không có cơ hội chống trả, thi thể bọn chúng còn co giật liên hồi, đôi mắt trừng lớn như thấy được một điều rất kinh khủng.
Xung quanh một lần nữa bị tàn phá, cả khu vực rộng lớn gần như bị san bằng trong nháy mắt, xác người rải rát khắp nơi, từng dòng máu tanh nóng hổi một lần nữa chậm rãi tưới ướt mặt đất những người còn lại bỏ chạy tán loạn miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
Lâm Phong bật dậy ngay lập tức tình cảnh trước mắt trong lòng hắn dâng lên nỗi sợ hãi sâu sắc một tiểu cô nương cầm kiếm đang đi tới, khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi môi nhuốm máu khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lùng, y phục màu trắng bị máu nhuộm gần một nửa, đôi mắt trống rỗng tràn đầy huyết sắc, sát khí trên người nàng ngày càng mãnh liệt nhìn nàng như Tu La bước ra từ địa ngục máu tanh.
Nàng dường như không có linh lực nhưng mỗi kiếm chém xuống đều nhanh và chuẩn xác hoàn toàn không để cho người khác có cơ hội đáp trả.
' Cộp...cộp..Xin cô nương tha mạng..Xin cô .... ' Cẩu Tử sợ hãi quỳ xuống trước mặt Hạ Vân Du liên tục dập đầu thật mạnh, máu từ trán chảy dọc trên mặt rơi xuống tạo thành vũng máu nhỏ trên mặt đất.
' Tha? ' Hạ Vân Du bật cười điên cuồng, thân hình dừng lại liếc Cẩu Tử, tay từ từ đưa thanh kiếm đầy máu lên mũi hít một hơi thật sâu sau đó đưa lưỡi ra liếm một chút máu như đang thưởng thức món ngon cảnh tượng như thế người lạnh lùng như Tiểu Bạch cũng thấy sợ hãi, Lâm Phong co rúm một chỗ vẻ mặt như thấy quái vật nhìn nàng còn Cẩu Tử vẻ mặt ngơ ngác nhìn môi đỏ sậm của Hạ Vân Du quần đã sớm ướt một mảng.
Thu biểu tình của mọi người vào mắt, Hạ Vân Du khẽ nhíu mày, môi vẽ ra nụ cười lạnh lùng, ghét bỏ nói:
' Đắng...' Thanh âm khàn khàn lạnh băng như vọng lên từ địa ngục đánh thẳng vào vào tai của mỗi người làm cho họ rùng mình.
Dừng một chút Hạ Vân Du liếm một vòng quanh môi nàng, vẻ mặt mong chờ nhìn họ : ' Của các ngươi chắc không như vậy nhỉ? '
Dứt lời người Hạ Vân Du như mũi tên bay tới chém một nhát lên tay Cẩu Tử.
' A ' Cẩu Tử đau đớn che miệng vết thương sợ hãi lui về sau, nhìn thấy Lâm Phong, Cẩu Tử như tìm được hi vọng sống liều mạng bò về phía hắn kêu cứu.
Nếm thử máu của Cẩu Tử, đôi mắt Hạ Vân Du chuyển sang màu đỏ sậm, tức giận gào thét: ' Đắng? Tại sao máu của ngươi cũng đắng? '
' Hạ Vân Du ngươi tỉnh lại cho ta! Ngươi có biết mình đang làm gì không?' Trán Tiểu Bạch đã xuất hiện gân xanh, nhìn Hạ Vân Du mất đi lý trí rốt cuộc không chịu nổi nữa lo lắng quát.
' Ngươi là ai? Máu của ngươi chắc không như vậy? ' Đôi mắt vô hồn của Hạ Vân Du khẽ liếc Tiểu Bạch, nhắc đến máu vẻ mặt nàng liền biểu hiện vẻ say mê quỷ dị, ánh mắt dần trở nên sắc nhọn.
' Người.. ' Mặt tiểu Bạch biến sắc , bàn tay run rẫy chỉ vào người Hạ Vân Du.
' Đứng lại, muốn chạy ?' Khoé mắt thấy hai người còn lại bỏ chạy Hạ Vân Du thét lên, kiếm trong tay khẽ động.
Thấy Hạ Vân Du lao tới Lâm Phong kéo Cẩu Tử che trước hắn sau đó tay nhấc lên đọc pháp quyết tạo hàng loạt hoả cầu phóng về phía Hạ Vân Du.
Thấy quả cầu bay đến, Hạ Vân Du vội vàng né tránh đồng thời vận linh lực đọc pháp quyết, trên ngón tay một ngọn gió xoáy cực mạnh dần hình thành.
Nếu bán hết số da ở đây hẳn là sẽ được rất nhiều kim tệ, lão đại chắc chắn sẽ mua được nhiều đan dược trợ giúp hắn trở thành tu sĩ.
' Được rồi, thu dọn mau đi, chúng ta phải sớm trở về ' Lâm Phong mày nhíu chặt nhìn bọn ăn mày chậm chạp, không kiên nhẫn lên tiếng thúc giục.
' Lão đại còn hắn thì sao? ' Cẩu Tử bộ dáng nịnh hót chỉ vào người nằm đó không xa trong mắt thoáng qua tia khinh thường sau đó cung kính hướng Lâm Phong hỏi.
' Cứ để ở đó đi ' Lâm Phong tuỳ ý nói, đôi mắt khép hờ khẽ liếc bọn ăn mày.
Lúc trước Lâm Phong hắn vốn là tu sĩ có chút thành tựu ở Thiên Kiếm Tông nhưng vì vô tình đắc tội với sư huynh mà bị chèn ép khắp nơi, mọi người xa lánh những người bằng hữu xưng huynh gọi đệ trở mặt không nhận, mỗi lần gặp hắn bọn họ đều hận không thể mọc cánh bay thật nhanh. Ngay cả hạ nhân thấp kém cũng đều có thể tuỳ ý sỉ nhục, giễu cợt hắn.
Hắn biết tất cả đều do sư huynh ở phía sau giở trò liền đi tìm sư huynh nói lý nhưng sư huynh ngay trước mặt mọi người vô sỉ thừa nhận sau đó còn đánh trọng thương hắn.
Là một tu sĩ cao ngạo, hắn không để mình bị khinh thường như thế liền ôm hận ra đi, thề sẽ có ngày trả lại những gì mà hắn đã chịu đựng.
Đến Phong thành hắn thấy bọn ăn mày liền thu bọn chúng ở dưới trướng của mình, dùng dược liệu bồi dưỡng một vài người có tố chất vượt trội, ý định sau này thành lập đội Lính Đánh Thuê hùng mạnh.
Nhưng hắn thật không ngờ một năm dốc hết của cải dược liệu mà bọn chúng cao nhất cũng chỉ là Luyện Khí tầng một trung kì, đường cùng hắn đành nhận nhiệm vụ tìm lông sói hoang cho một phàm nhân ở Phong thành.
Vất vả cả tháng trời góp cuộc cũng tìm được một bầy sói chừng hai mươi con đang vui mừng thu phục chúng thì giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, lão ta ngăn cản liền bị bọn thuộc hạ của hắn giết chết.
Tiểu Bạch cùng Hạ Vân Du đi thật nhanh đến nơi liền nhìn thấy một phần khu rừng bị phá huỷ, xung quanh bị máu tươi phủ kín, xác Sói rải rác khắp nơi, phần lớn chúng đều bị lột sạch lông, đầu và tứ chi đều bị chặt hết, cảnh tượng máu me làm cho tiểu Bạch nhịn không được cũng muốn nôn.
Bên kia khoảng mười tên ăn mày đang ra sức lột da Sói, miệng không ngừng nở nụ cười thoả mãn.
Tiểu Bạch lo lắng quay sang Hạ Vân Du, khuôn mặt nàng trở nên lạnh lẽo, đôi mắt chuyển sang màu đỏ, tay lặng lẽ nắm thành quyền móng tay từng chút đâm vào da thịt dòng máu tươi chậm rãi nhỏ xuống, nàng giống như mất đi cảm giác.
' Du nhi.. Vân Du... Hạ Vân Du ' Tiểu Bạch hoảng hốt gọi tên Hạ Vân Du, đôi mắt lo lắng dõi theo từng nét mặt nàng, hoảng hốt nhận ra.
Hạ Vân Du, nàng điên rồi!.
' Ha ' Cười lạnh một tiếng, Hạ Vân Du nhấc tay đẩy tiểu Bạch ra, đôi mắt đỏ tươi dõi về bọn người kia dần mất đi tiêu cự, sát khí mạnh mẽ bắn ra.
' A ...a...' Hạ Vân Du ngửa mặt lên trời thét dài, tay cầm kiếm* xé gió lao tới, trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm duy nhất giết hết bọn chúng, giết chúng, giết.
(* ùm nàng ấy có không gian nên có thể có kiếm ngay lập tức mà không cần phải mang theo bên tay.)
' Hạ Vân Du, dừng lại ' Tiểu Bạch gầm lên muốn ngăn Hạ Vân Du lại nhưng đã quá muộn, nàng như mất đi lý trí, điên cuồng giết người.
' A,.. ' Một nhát kiếm một người liền ngã xuống, hoàn toàn không có cơ hội chống trả, thi thể bọn chúng còn co giật liên hồi, đôi mắt trừng lớn như thấy được một điều rất kinh khủng.
Xung quanh một lần nữa bị tàn phá, cả khu vực rộng lớn gần như bị san bằng trong nháy mắt, xác người rải rát khắp nơi, từng dòng máu tanh nóng hổi một lần nữa chậm rãi tưới ướt mặt đất những người còn lại bỏ chạy tán loạn miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
Lâm Phong bật dậy ngay lập tức tình cảnh trước mắt trong lòng hắn dâng lên nỗi sợ hãi sâu sắc một tiểu cô nương cầm kiếm đang đi tới, khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi môi nhuốm máu khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lùng, y phục màu trắng bị máu nhuộm gần một nửa, đôi mắt trống rỗng tràn đầy huyết sắc, sát khí trên người nàng ngày càng mãnh liệt nhìn nàng như Tu La bước ra từ địa ngục máu tanh.
Nàng dường như không có linh lực nhưng mỗi kiếm chém xuống đều nhanh và chuẩn xác hoàn toàn không để cho người khác có cơ hội đáp trả.
' Cộp...cộp..Xin cô nương tha mạng..Xin cô .... ' Cẩu Tử sợ hãi quỳ xuống trước mặt Hạ Vân Du liên tục dập đầu thật mạnh, máu từ trán chảy dọc trên mặt rơi xuống tạo thành vũng máu nhỏ trên mặt đất.
' Tha? ' Hạ Vân Du bật cười điên cuồng, thân hình dừng lại liếc Cẩu Tử, tay từ từ đưa thanh kiếm đầy máu lên mũi hít một hơi thật sâu sau đó đưa lưỡi ra liếm một chút máu như đang thưởng thức món ngon cảnh tượng như thế người lạnh lùng như Tiểu Bạch cũng thấy sợ hãi, Lâm Phong co rúm một chỗ vẻ mặt như thấy quái vật nhìn nàng còn Cẩu Tử vẻ mặt ngơ ngác nhìn môi đỏ sậm của Hạ Vân Du quần đã sớm ướt một mảng.
Thu biểu tình của mọi người vào mắt, Hạ Vân Du khẽ nhíu mày, môi vẽ ra nụ cười lạnh lùng, ghét bỏ nói:
' Đắng...' Thanh âm khàn khàn lạnh băng như vọng lên từ địa ngục đánh thẳng vào vào tai của mỗi người làm cho họ rùng mình.
Dừng một chút Hạ Vân Du liếm một vòng quanh môi nàng, vẻ mặt mong chờ nhìn họ : ' Của các ngươi chắc không như vậy nhỉ? '
Dứt lời người Hạ Vân Du như mũi tên bay tới chém một nhát lên tay Cẩu Tử.
' A ' Cẩu Tử đau đớn che miệng vết thương sợ hãi lui về sau, nhìn thấy Lâm Phong, Cẩu Tử như tìm được hi vọng sống liều mạng bò về phía hắn kêu cứu.
Nếm thử máu của Cẩu Tử, đôi mắt Hạ Vân Du chuyển sang màu đỏ sậm, tức giận gào thét: ' Đắng? Tại sao máu của ngươi cũng đắng? '
' Hạ Vân Du ngươi tỉnh lại cho ta! Ngươi có biết mình đang làm gì không?' Trán Tiểu Bạch đã xuất hiện gân xanh, nhìn Hạ Vân Du mất đi lý trí rốt cuộc không chịu nổi nữa lo lắng quát.
' Ngươi là ai? Máu của ngươi chắc không như vậy? ' Đôi mắt vô hồn của Hạ Vân Du khẽ liếc Tiểu Bạch, nhắc đến máu vẻ mặt nàng liền biểu hiện vẻ say mê quỷ dị, ánh mắt dần trở nên sắc nhọn.
' Người.. ' Mặt tiểu Bạch biến sắc , bàn tay run rẫy chỉ vào người Hạ Vân Du.
' Đứng lại, muốn chạy ?' Khoé mắt thấy hai người còn lại bỏ chạy Hạ Vân Du thét lên, kiếm trong tay khẽ động.
Thấy Hạ Vân Du lao tới Lâm Phong kéo Cẩu Tử che trước hắn sau đó tay nhấc lên đọc pháp quyết tạo hàng loạt hoả cầu phóng về phía Hạ Vân Du.
Thấy quả cầu bay đến, Hạ Vân Du vội vàng né tránh đồng thời vận linh lực đọc pháp quyết, trên ngón tay một ngọn gió xoáy cực mạnh dần hình thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.