Xuyên Thư: Chơi Hệ Em Gái Của Pháo Hôi
Chương 11: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"
Nhiễm Mặc Đông Li
01/11/2022
Có kịch hay để xem!
Một giây hai người vẫn còn vui vẻ thương thảo về chuyện hợp tác, giây sau theo xuất hiện một cảnh đối đầu gay gắt. Đám đông xung quanh vốn dĩ chuẩn bị giải tán bắt đầu nhao nhao đứng lại với vẻ mặt hóng chuyện.
Đao Tỉ nhướng mày: “Hai bên tình nguyện, đúng không?”
Sắc mặt Bạch Thuật có chút khó xử.
Trước đó đã từng nói.
Xu hướng tính dục của anh ta là gay, vừa nãy hai bên đụng mặt, anh ta lập tức cảm thấy rất thích thú với người mà Đao Tỉ đưa đến. Bất luận là dáng người hay khuôn mặt, ánh mắt hay khí chất, đều vô cùng phù hợp với sở thích của anh ta. Nếu không phải vì ở đây có nhiều người cộng thêm chuyện của Lý Ninh Viễn, anh ta đã nghĩ đến chuyện trực tiếp mở miệng yêu cầu giao dịch về chàng trai đó với Đao Tỉ.
Đao Tỉ nói anh ta phá vỡ quy tắc.
Vừa nãy đi lướt qua, Bạch Thuật vô tình ngửi thấy mùi hương ánh nắng trên người của chàng trai, đó đều là gu của anh ta. Khi đi lướt qua, anh ta không kiềm chế được mà lén sờ lên mông mông của người đó. Ngoài ra, nói hai bên tình nguyện cũng hơi khoác lác, đối mặt với sự áp bức của kẻ mạnh, thường thì người yếu không dám chống lại. Chỉ cần không hét lên để mọi người biết, thì việc chọc ghẹo sàm sỡ cũng là một thỏa thuận ngầm.
Bây giờ bị khơi ra lại là một vấn đề khác.
Hơn nữa, anh ta là chủ nhân của nơi này.
Bản thân dẫn đầu phá vỡ nguyên tắc, đừng nghĩ đến việc có thể kiểm soát được những người khác cũng bắt chước làm theo.
Bạch Thuật giơ tay thừa nhận, nói: “Cô nói đi.”
Sự lạnh lùng trên khuôn mặt của Đao Tỉ giảm đi một chút: “Một trăm vạn.”
Bạch Thuật rất có hứng thú với Đao Tỉ.
Càng có hứng thú với người đi cùng cô.
Nghe thấy những lời này, anh ta không tức giận cũng không nói gì, lấy một quyển chi phiếu từ trong túi áo, sau đó lấy một cây bút từ trong túi áo khoác ra, viết tấm chi phiếu một trăm vạn vô cùng nhanh gọn. Hành động như thể trả tiền cho hành động phá vỡ nguyên tắc của mình.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Đao Tỉ, Vân Phàm đi qua nhận lấy chi phiếu.
Bạch Thuật nhân cơ hội này sờ tay của anh ta.
Vừa rồi, cho dù nữ kim chủ lợi dụng anh ta để thu hút sự chú ý khác nhưng đó cũng là ra mặt giúp anh ta. Bị sàm sỡ thêm một lần nữa, Vân Phàm vẫn không lên tiếng, không muốn gây chuyện rắc rối. Đàn anh giới thiệu cho anh ta tới đây đã từng nói hầu hết các kim chủ đều thích một chú mèo con ngoan ngoãn, thỉnh thoảng có thể giơ móng ra làm nũng, nhưng không thể tùy tiện ỷ vào sự nuông chiều để cắn họ.
Đao Tỉ nhìn Vương Hành: “Ngẩn người ra làm cái gì, dẫn đường.”
Vương Hành lập tức dẫn đường ở phía trước như một người tay sai.
Bây giờ trong lòng anh cảm thấy rất vui sướng!
Mặc dù không phải anh khiến cho Lý Ninh Viễn phải nhượng bộ, nhưng cũng là em gái anh khiến anh ta buộc phải nhận thua. Đều là người của nhà họ Vương, điều này cũng xem như anh đã tát vào mặt Lý Ninh Viễn! Hơn nữa, nghe đâu người đàn ông Bạch Thuật đó là một kẻ tàn nhẫn tay dính đầy máu, có lần anh đã thấy ánh mắt tức giận của anh ta khi đang xử lý những người không hiểu nguyên tắc. Vừa nãy em gái đã khiến cho anh ta phải nhận lỗi, nỗi sợ hãi đối với Bạch Thuật đã biến mất một cách khó hiểu.
Sợ cái quái gì.
So với em gái ác ma, anh ta chỉ là một chú mèo con!
Vương Hành càng tăng thêm sự kiêu ngạo.
Vừa nãy trên người Đao Tỉ toát ra một khí chất đàn áp tất cả mọi người có mặt ở đó, anh còn muốn lớn tiếng khoe khoang rằng đây là em gái của tôi, em gái ruột! Nghĩ về hậu quả của việc làm này, có thể sẽ bị đánh nên chỉ biết hét lên trong lòng để thỏa mãn ước muốn.
Bên trong tòa nhà câu lạc bộ rất lớn.
Có khá nhiều chức năng giải trí tổng hợp, để thuận tiện cho việc nói chuyện, Vương Hành đã đặt trước một phòng riêng. Trong phòng trang bị dàn karaoke, khi họ đẩy cửa bước vào, bên trong có người đang song ca những bài tình ca.
Trong một căn phòng không lớn không nhỏ gần như chật kín người.
Đao Tỉ cau mày.
Vương Hành lập tức đi lên phía trước cầm lấy dây điện.
Anh vẫn biết em gái mình thích yên tĩnh, ngày Vương Nhĩ Ngọc vừa về nước, cô đang ngủ vì lệch múi giờ, anh không biết cô đã về, đột nhiên có hứng thú đánh guitar và luyện thanh với giọng quỷ khóc sói gào, bây giờ xác của chiếc đàn đó đã bị đưa đến bãi rác, có lẽ sớm đã tan thành tro ở trong lò thiêu rồi.
“Đừng hát nữa, im miệng!”
Người đàn ông đang nhắm mắt và hát song ca với vẻ mặt say sưa đột nhiên nhận ra micro không có tiếng nữa, mở mắt ra liền nhìn thấy dây điện nằm trong tay Vương Hành, hơi bực bội hét lên một câu: “Tôi đang hát rất có cảm xúc!”
Nói xong liền muốn găm dây điện vào lại.
Một giây hai người vẫn còn vui vẻ thương thảo về chuyện hợp tác, giây sau theo xuất hiện một cảnh đối đầu gay gắt. Đám đông xung quanh vốn dĩ chuẩn bị giải tán bắt đầu nhao nhao đứng lại với vẻ mặt hóng chuyện.
Đao Tỉ nhướng mày: “Hai bên tình nguyện, đúng không?”
Sắc mặt Bạch Thuật có chút khó xử.
Trước đó đã từng nói.
Xu hướng tính dục của anh ta là gay, vừa nãy hai bên đụng mặt, anh ta lập tức cảm thấy rất thích thú với người mà Đao Tỉ đưa đến. Bất luận là dáng người hay khuôn mặt, ánh mắt hay khí chất, đều vô cùng phù hợp với sở thích của anh ta. Nếu không phải vì ở đây có nhiều người cộng thêm chuyện của Lý Ninh Viễn, anh ta đã nghĩ đến chuyện trực tiếp mở miệng yêu cầu giao dịch về chàng trai đó với Đao Tỉ.
Đao Tỉ nói anh ta phá vỡ quy tắc.
Vừa nãy đi lướt qua, Bạch Thuật vô tình ngửi thấy mùi hương ánh nắng trên người của chàng trai, đó đều là gu của anh ta. Khi đi lướt qua, anh ta không kiềm chế được mà lén sờ lên mông mông của người đó. Ngoài ra, nói hai bên tình nguyện cũng hơi khoác lác, đối mặt với sự áp bức của kẻ mạnh, thường thì người yếu không dám chống lại. Chỉ cần không hét lên để mọi người biết, thì việc chọc ghẹo sàm sỡ cũng là một thỏa thuận ngầm.
Bây giờ bị khơi ra lại là một vấn đề khác.
Hơn nữa, anh ta là chủ nhân của nơi này.
Bản thân dẫn đầu phá vỡ nguyên tắc, đừng nghĩ đến việc có thể kiểm soát được những người khác cũng bắt chước làm theo.
Bạch Thuật giơ tay thừa nhận, nói: “Cô nói đi.”
Sự lạnh lùng trên khuôn mặt của Đao Tỉ giảm đi một chút: “Một trăm vạn.”
Bạch Thuật rất có hứng thú với Đao Tỉ.
Càng có hứng thú với người đi cùng cô.
Nghe thấy những lời này, anh ta không tức giận cũng không nói gì, lấy một quyển chi phiếu từ trong túi áo, sau đó lấy một cây bút từ trong túi áo khoác ra, viết tấm chi phiếu một trăm vạn vô cùng nhanh gọn. Hành động như thể trả tiền cho hành động phá vỡ nguyên tắc của mình.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Đao Tỉ, Vân Phàm đi qua nhận lấy chi phiếu.
Bạch Thuật nhân cơ hội này sờ tay của anh ta.
Vừa rồi, cho dù nữ kim chủ lợi dụng anh ta để thu hút sự chú ý khác nhưng đó cũng là ra mặt giúp anh ta. Bị sàm sỡ thêm một lần nữa, Vân Phàm vẫn không lên tiếng, không muốn gây chuyện rắc rối. Đàn anh giới thiệu cho anh ta tới đây đã từng nói hầu hết các kim chủ đều thích một chú mèo con ngoan ngoãn, thỉnh thoảng có thể giơ móng ra làm nũng, nhưng không thể tùy tiện ỷ vào sự nuông chiều để cắn họ.
Đao Tỉ nhìn Vương Hành: “Ngẩn người ra làm cái gì, dẫn đường.”
Vương Hành lập tức dẫn đường ở phía trước như một người tay sai.
Bây giờ trong lòng anh cảm thấy rất vui sướng!
Mặc dù không phải anh khiến cho Lý Ninh Viễn phải nhượng bộ, nhưng cũng là em gái anh khiến anh ta buộc phải nhận thua. Đều là người của nhà họ Vương, điều này cũng xem như anh đã tát vào mặt Lý Ninh Viễn! Hơn nữa, nghe đâu người đàn ông Bạch Thuật đó là một kẻ tàn nhẫn tay dính đầy máu, có lần anh đã thấy ánh mắt tức giận của anh ta khi đang xử lý những người không hiểu nguyên tắc. Vừa nãy em gái đã khiến cho anh ta phải nhận lỗi, nỗi sợ hãi đối với Bạch Thuật đã biến mất một cách khó hiểu.
Sợ cái quái gì.
So với em gái ác ma, anh ta chỉ là một chú mèo con!
Vương Hành càng tăng thêm sự kiêu ngạo.
Vừa nãy trên người Đao Tỉ toát ra một khí chất đàn áp tất cả mọi người có mặt ở đó, anh còn muốn lớn tiếng khoe khoang rằng đây là em gái của tôi, em gái ruột! Nghĩ về hậu quả của việc làm này, có thể sẽ bị đánh nên chỉ biết hét lên trong lòng để thỏa mãn ước muốn.
Bên trong tòa nhà câu lạc bộ rất lớn.
Có khá nhiều chức năng giải trí tổng hợp, để thuận tiện cho việc nói chuyện, Vương Hành đã đặt trước một phòng riêng. Trong phòng trang bị dàn karaoke, khi họ đẩy cửa bước vào, bên trong có người đang song ca những bài tình ca.
Trong một căn phòng không lớn không nhỏ gần như chật kín người.
Đao Tỉ cau mày.
Vương Hành lập tức đi lên phía trước cầm lấy dây điện.
Anh vẫn biết em gái mình thích yên tĩnh, ngày Vương Nhĩ Ngọc vừa về nước, cô đang ngủ vì lệch múi giờ, anh không biết cô đã về, đột nhiên có hứng thú đánh guitar và luyện thanh với giọng quỷ khóc sói gào, bây giờ xác của chiếc đàn đó đã bị đưa đến bãi rác, có lẽ sớm đã tan thành tro ở trong lò thiêu rồi.
“Đừng hát nữa, im miệng!”
Người đàn ông đang nhắm mắt và hát song ca với vẻ mặt say sưa đột nhiên nhận ra micro không có tiếng nữa, mở mắt ra liền nhìn thấy dây điện nằm trong tay Vương Hành, hơi bực bội hét lên một câu: “Tôi đang hát rất có cảm xúc!”
Nói xong liền muốn găm dây điện vào lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.