Xuyên Thư: Chơi Hệ Em Gái Của Pháo Hôi
Chương 50: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"
Nhiễm Mặc Đông Li
05/11/2022
Từ bản đồ tìm kiếm một chút.
Tương đối nhộn nhịp đường phố, khu vực phân phối quảng cáo, địa điểm siêu thị lớn, cửa hàng đồ chơi nổi tiếng ... Xâu chuỗi tất cả các manh mối lại với nhau.
"Tìm được rồi."
Chỉ có một nơi có thể phù hợp với tất cả các điều kiện này.
Đao TỈ rất nhanh đã xác định được vị trí đại khái của Vương Hành.
Vương Hành quả thật đã gặp nguy hiểm.
Khi Đao Tỉ căn cứ vào tất cả manh mối tìm được anh thì cũng đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả xấu nhất là Vương Hành không chết cũng sẽ bị thương rất nặng.
Tuy nhiên, trên thực tế tình huống có một chút bất ngờ.
Khi Đao Tỉ chạy đến nơi thì thấy Vương Hành mắt sưng húp, mũi bầm dập mặt đầy vết máu, những bộ phận lộ ở bên ngoài như cánh tay, chân cũng có vết dao, miệng vết thương này dùng mắt thường nhìn sơ qua vẫn là rất nghiêm trọng, da thịt bên ngoài dính đầy vết máu nhìn cũng khiến người ta rất sợ hãi.
Anh bị đánh là một điều nằm trong dự kiến của cô.
Nhưng điều khiến Đao Tỉ bất ngờ chính là Vương Hành tuy rằng tình huống nhìn thê thảm một chút, nhưng một đấu với năm thế mà còn đánh gục được ba người và mình vẫn còn có thể đứng.
Đao Tử vén tay lên vừa tham gia vào thu thập tàn cục, vừa mở miệng trêu chọc nói: "A, em nhìn xem tình huống hiện tại của anh không phải là rất lợi hại sao, sao còn cầu cứu em?" Lời nói ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng khi nhìn thấy anh không có nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vương Hành có vẻ như là đầu óc không phản ứng kịp, giật mình.
Anh nhìn về phía Đao Tỉ: "Em gái?"
Một vài giây.
Sau khi anh nhớ tới cái gì đó: "Ngao" gào thét một tiếng rồi nhào xuống mặt đất, thần sắc bị thương mang theo phẫn nộ gào khóc nói: "A a a a a, con của ba a, con chết thật thê thảm a, là ba ba có lỗi với con a!"
Đao Tỉ: "..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô thuận thế nhìn qua.
Vương Hành lúc này đang cầm điện thoại di động... À không đúng, mà là vật trang trí của điện thoại di động, hiện tại món đồ chơi đã bị phá hư đến nỗi chia năm sẻ bảy, linh kiện bên trong rơi rải rác khắp nơi, hư hỏng đến loại mức độ này có lẽ cũng không thể sửa chữa được nữa.
Chắc là trong quá trình xô sát rơi xuống sau đó bị người nào đó dẫm hỏng.
Vật trang trí là một món đồ chơi AI hình người bán thông minh, có thể hỗ trợ người dùng tra các thông tin trên mạng, ca hát, kể chuyện, trò chuyện, chơi trò chơi tương tác, định vị, khi nhận thức được nguy hiểm còn có thể ngay lập tức gọi cầu cứu và các chức năng khác, ban đầu phát triển làm ra sản phẩm này chủ yếu là để nhắm vào trẻ em mẫu giáo hoặc người già cô đơn sống một mình. Bởi vì chương trình hạch tâm chính là phiên bản phát sinh đơn giản của trí tuệ nhân tạo lần này cô lấy ra, nên đem sản phẩm này phân phối cho xưởng đồ chơi của Vương Hành.
Ngoài ra bởi vì món đồ chơi này có ngoại hình là hình người, nên cũng có rất nhiều nam sinh mua về coi như đang chăm sóc bạn gái, còn nữ sinh lại đem nó đối xử như bạn trai.
Trong tay Vương Hành là món đồ chơi có vẻ ngoài như một đứa bé.
Vì vậy anh coi nó như là con gái để nuôi nấng, lúc ấy chỉ là việc đặt tên cho nó đều phải bỏ ra một số tiền lớn để chuyên môn mời đại sư nổi tiếng trong giới huyền học tính toán, có thể nói là vô cùng yêu quý "đứa con" của mình.
Đao Tỉ trong nháy mắt đã hiểu được nguyên nhân mà năng lượng tiềm ẩn của Vương Hành bộc phát.
Làm hỏng đứa con bảo bối của anh.
Đó chính là một tội lỗi không thể tha thứ!
Dù sao cô cũng đã từng trải qua giai đoạn từng coi một nhân vật giả tưởng trong sách như chồng, có lẽ ở trong mắt người khác đó chỉ là một bức tranh lập thể và một đoạn số liệu. Nhưng lúc ấy ở trong mắt cô đó chính là một con người sống động, người trong lòng mà cô vô cùng yêu thương.
Cô vẫn còn nhớ một kỉ niệm khi đó, đương nhiên năm đó chỉ là do cô vẫn còn suy nghĩ trẻ con mới hành động "lộ liễu" như vậy.
Có một bạn nam cố ý phá hỏng chồng của cô, thứ cô coi như trân bảo mà đối phương không những không có ý xin lỗi hay hối hận mà thậm chí còn tiếp tục ác ý giẫm đạp, phá hoại. Lúc ấy sợi dây lý trí của cô không còn hoạt động được nữa, máu nóng vừa bừng lên đầu liền trực tiếp cầm lấy cái ghế trong tầm tay ném ra, sau đó nam sinh kia kiểm tra ra não bị trấn động nhẹ phải khâu ba mũi, cô thì bị viết kiểm điểm và bị ghi một lỗi nặng.
Tuy nhiên việc này cũng không phải không có chỗ tốt.
Trong ba năm trung học, cô bị coi là bá chủ trường học không ai dám chọc vào.
*Khụ khụ.
Ký ức về lịch sử đen tối kết thúc ở đây.
Tương đối nhộn nhịp đường phố, khu vực phân phối quảng cáo, địa điểm siêu thị lớn, cửa hàng đồ chơi nổi tiếng ... Xâu chuỗi tất cả các manh mối lại với nhau.
"Tìm được rồi."
Chỉ có một nơi có thể phù hợp với tất cả các điều kiện này.
Đao TỈ rất nhanh đã xác định được vị trí đại khái của Vương Hành.
Vương Hành quả thật đã gặp nguy hiểm.
Khi Đao Tỉ căn cứ vào tất cả manh mối tìm được anh thì cũng đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả xấu nhất là Vương Hành không chết cũng sẽ bị thương rất nặng.
Tuy nhiên, trên thực tế tình huống có một chút bất ngờ.
Khi Đao Tỉ chạy đến nơi thì thấy Vương Hành mắt sưng húp, mũi bầm dập mặt đầy vết máu, những bộ phận lộ ở bên ngoài như cánh tay, chân cũng có vết dao, miệng vết thương này dùng mắt thường nhìn sơ qua vẫn là rất nghiêm trọng, da thịt bên ngoài dính đầy vết máu nhìn cũng khiến người ta rất sợ hãi.
Anh bị đánh là một điều nằm trong dự kiến của cô.
Nhưng điều khiến Đao Tỉ bất ngờ chính là Vương Hành tuy rằng tình huống nhìn thê thảm một chút, nhưng một đấu với năm thế mà còn đánh gục được ba người và mình vẫn còn có thể đứng.
Đao Tử vén tay lên vừa tham gia vào thu thập tàn cục, vừa mở miệng trêu chọc nói: "A, em nhìn xem tình huống hiện tại của anh không phải là rất lợi hại sao, sao còn cầu cứu em?" Lời nói ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng khi nhìn thấy anh không có nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vương Hành có vẻ như là đầu óc không phản ứng kịp, giật mình.
Anh nhìn về phía Đao Tỉ: "Em gái?"
Một vài giây.
Sau khi anh nhớ tới cái gì đó: "Ngao" gào thét một tiếng rồi nhào xuống mặt đất, thần sắc bị thương mang theo phẫn nộ gào khóc nói: "A a a a a, con của ba a, con chết thật thê thảm a, là ba ba có lỗi với con a!"
Đao Tỉ: "..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô thuận thế nhìn qua.
Vương Hành lúc này đang cầm điện thoại di động... À không đúng, mà là vật trang trí của điện thoại di động, hiện tại món đồ chơi đã bị phá hư đến nỗi chia năm sẻ bảy, linh kiện bên trong rơi rải rác khắp nơi, hư hỏng đến loại mức độ này có lẽ cũng không thể sửa chữa được nữa.
Chắc là trong quá trình xô sát rơi xuống sau đó bị người nào đó dẫm hỏng.
Vật trang trí là một món đồ chơi AI hình người bán thông minh, có thể hỗ trợ người dùng tra các thông tin trên mạng, ca hát, kể chuyện, trò chuyện, chơi trò chơi tương tác, định vị, khi nhận thức được nguy hiểm còn có thể ngay lập tức gọi cầu cứu và các chức năng khác, ban đầu phát triển làm ra sản phẩm này chủ yếu là để nhắm vào trẻ em mẫu giáo hoặc người già cô đơn sống một mình. Bởi vì chương trình hạch tâm chính là phiên bản phát sinh đơn giản của trí tuệ nhân tạo lần này cô lấy ra, nên đem sản phẩm này phân phối cho xưởng đồ chơi của Vương Hành.
Ngoài ra bởi vì món đồ chơi này có ngoại hình là hình người, nên cũng có rất nhiều nam sinh mua về coi như đang chăm sóc bạn gái, còn nữ sinh lại đem nó đối xử như bạn trai.
Trong tay Vương Hành là món đồ chơi có vẻ ngoài như một đứa bé.
Vì vậy anh coi nó như là con gái để nuôi nấng, lúc ấy chỉ là việc đặt tên cho nó đều phải bỏ ra một số tiền lớn để chuyên môn mời đại sư nổi tiếng trong giới huyền học tính toán, có thể nói là vô cùng yêu quý "đứa con" của mình.
Đao Tỉ trong nháy mắt đã hiểu được nguyên nhân mà năng lượng tiềm ẩn của Vương Hành bộc phát.
Làm hỏng đứa con bảo bối của anh.
Đó chính là một tội lỗi không thể tha thứ!
Dù sao cô cũng đã từng trải qua giai đoạn từng coi một nhân vật giả tưởng trong sách như chồng, có lẽ ở trong mắt người khác đó chỉ là một bức tranh lập thể và một đoạn số liệu. Nhưng lúc ấy ở trong mắt cô đó chính là một con người sống động, người trong lòng mà cô vô cùng yêu thương.
Cô vẫn còn nhớ một kỉ niệm khi đó, đương nhiên năm đó chỉ là do cô vẫn còn suy nghĩ trẻ con mới hành động "lộ liễu" như vậy.
Có một bạn nam cố ý phá hỏng chồng của cô, thứ cô coi như trân bảo mà đối phương không những không có ý xin lỗi hay hối hận mà thậm chí còn tiếp tục ác ý giẫm đạp, phá hoại. Lúc ấy sợi dây lý trí của cô không còn hoạt động được nữa, máu nóng vừa bừng lên đầu liền trực tiếp cầm lấy cái ghế trong tầm tay ném ra, sau đó nam sinh kia kiểm tra ra não bị trấn động nhẹ phải khâu ba mũi, cô thì bị viết kiểm điểm và bị ghi một lỗi nặng.
Tuy nhiên việc này cũng không phải không có chỗ tốt.
Trong ba năm trung học, cô bị coi là bá chủ trường học không ai dám chọc vào.
*Khụ khụ.
Ký ức về lịch sử đen tối kết thúc ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.