[Xuyên Thư] Đại Sư Trồng Rau Toàn Năng Thời Mạt Thế
Chương 45:
Thanh Tể
05/07/2024
Tưới nước xong, thấy đã ba giờ, Thẩm Tinh Lê cũng không định nghỉ ngơi, trực tiếp ra ngoài ăn cơm.
Vừa khóa cửa đi ra ngoài thì điện thoại reo. Cô lấy ra xem, là Lưu Khả Vi.
Thẩm Tinh Lê nghe máy: "Alo, chị Vi?"
"Tinh Lê, chị có thai rồi!" Nghe qua điện thoại cũng có thể nghe ra Lưu Khả Vi đang rất vui mừng.
"Thật à?" Mặc dù đã sớm đoán được nhưng khi nghe tin chính xác, trong lòng cô vẫn vui mừng thay cô ấy.
Quê của hai người không ở đây, Lưu Cường có một người em trai, người già trong nhà thiên vị đứa em chồng. Kết quả, không bao lâu sau đứa em chồng đính hôn, bố mẹ chồng nhân lúc Tống Cường không ở nhà, ép Lưu Khả Vi lấy 10000 đồng tiền hồi môn ra làm sính lễ cho em chồng, cô ấy không đồng ý, trong lúc cãi vã vô tình đụng vào góc bàn, bụng đau dữ dội, đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện là bị sảy thai.
Tống Cường đang làm việc ở công ty liền bỏ dở công việc chạy đến bệnh viện, cãi nhau một trận với bố mẹ, đưa Lưu Khả Vi đến đây, từ đó về sau hai người không bao giờ quay về nữa.
Chỉ là mặc dù đã chuyển đến đây nhưng vết thương trong long bọn họ vẫn không thể bù đắp được, Lưu Khả Vi thường nhìn con của khách hàng mà ngẩn người.
"Thật, vừa mới nhận được báo cáo, Cường Tử đã đi mua cơm trưa, Tinh Lê, chị vui quá..."
Nghe thấy giọng nói kích động của người bên kia điện thoại, Thẩm Tinh Lê dứt khoát không lái xe nữa, cô đi bộ đến nhà hàng không xa, gọi hai món ăn, mở một chai nước từ từ uống, nghe cô ấy lải nhải.
Sau mấy phút, Tống Cường gọi về nhắc cô ấy ăn cơm, đối phương mới luyến tiếc cúp điện thoại.
Thẩm Tinh Lê đặt di động xuống, thử soạn tin nhắn, xóa xóa sửa sửa thử vô số lần, cuối cùng cô mới gửi được câu nhắc cô ấy chuẩn bị túi đồ dự trữ trước khi sinh.
Mặc dù còn nhiều thứ phải chuẩn bị, nhưng ít ra cũng nhắc nhở được chút, Thẩm Tinh Lê thở dài, phụ nữ mang thai với trẻ nhỏ ở thời mạt thế sẽ khó khăn hơn, phải làm sao đây, hai người còn phải mua thêm một ít đồ dùng của trẻ con.
Ăn xong cơm, cô lái xe đến trung tâm thương mại, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào, cô nhìn số dư của mình, 6032,36 đồng.
Nếu là bình thường, 6000 đồng cũng đủ xài nhưng cô phải mua một lô quần áo, còn có quần áo chống cắn và đủ loại vải, sau khi mua xong hết những thứ cần thiết, e là trong tay cô cũng không còn bao nhiêu, muốn mua giúp thêm một số thứ cũng không có khả năng, nếu tiền gửi nhiều hơn thì tốt rồi.
Vừa khóa cửa đi ra ngoài thì điện thoại reo. Cô lấy ra xem, là Lưu Khả Vi.
Thẩm Tinh Lê nghe máy: "Alo, chị Vi?"
"Tinh Lê, chị có thai rồi!" Nghe qua điện thoại cũng có thể nghe ra Lưu Khả Vi đang rất vui mừng.
"Thật à?" Mặc dù đã sớm đoán được nhưng khi nghe tin chính xác, trong lòng cô vẫn vui mừng thay cô ấy.
Quê của hai người không ở đây, Lưu Cường có một người em trai, người già trong nhà thiên vị đứa em chồng. Kết quả, không bao lâu sau đứa em chồng đính hôn, bố mẹ chồng nhân lúc Tống Cường không ở nhà, ép Lưu Khả Vi lấy 10000 đồng tiền hồi môn ra làm sính lễ cho em chồng, cô ấy không đồng ý, trong lúc cãi vã vô tình đụng vào góc bàn, bụng đau dữ dội, đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện là bị sảy thai.
Tống Cường đang làm việc ở công ty liền bỏ dở công việc chạy đến bệnh viện, cãi nhau một trận với bố mẹ, đưa Lưu Khả Vi đến đây, từ đó về sau hai người không bao giờ quay về nữa.
Chỉ là mặc dù đã chuyển đến đây nhưng vết thương trong long bọn họ vẫn không thể bù đắp được, Lưu Khả Vi thường nhìn con của khách hàng mà ngẩn người.
"Thật, vừa mới nhận được báo cáo, Cường Tử đã đi mua cơm trưa, Tinh Lê, chị vui quá..."
Nghe thấy giọng nói kích động của người bên kia điện thoại, Thẩm Tinh Lê dứt khoát không lái xe nữa, cô đi bộ đến nhà hàng không xa, gọi hai món ăn, mở một chai nước từ từ uống, nghe cô ấy lải nhải.
Sau mấy phút, Tống Cường gọi về nhắc cô ấy ăn cơm, đối phương mới luyến tiếc cúp điện thoại.
Thẩm Tinh Lê đặt di động xuống, thử soạn tin nhắn, xóa xóa sửa sửa thử vô số lần, cuối cùng cô mới gửi được câu nhắc cô ấy chuẩn bị túi đồ dự trữ trước khi sinh.
Mặc dù còn nhiều thứ phải chuẩn bị, nhưng ít ra cũng nhắc nhở được chút, Thẩm Tinh Lê thở dài, phụ nữ mang thai với trẻ nhỏ ở thời mạt thế sẽ khó khăn hơn, phải làm sao đây, hai người còn phải mua thêm một ít đồ dùng của trẻ con.
Ăn xong cơm, cô lái xe đến trung tâm thương mại, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào, cô nhìn số dư của mình, 6032,36 đồng.
Nếu là bình thường, 6000 đồng cũng đủ xài nhưng cô phải mua một lô quần áo, còn có quần áo chống cắn và đủ loại vải, sau khi mua xong hết những thứ cần thiết, e là trong tay cô cũng không còn bao nhiêu, muốn mua giúp thêm một số thứ cũng không có khả năng, nếu tiền gửi nhiều hơn thì tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.