[Xuyên Thư] Đại Sư Trồng Rau Toàn Năng Thời Mạt Thế
Chương 47:
Thanh Tể
05/07/2024
Cô chọn size phù hợp với mình, trực tiếp lấy 20 bộ, chọn thêm 30 đôi giày loại chắc chắn, bền bỉ, tổng cộng tốn 1800 đồng.
Quần áo chống cắn là khó mua nhất, cô đi hết nửa trung tâm thương mại mới tìm được một cửa hàng, một bộ 160 đồng, cô mua bốn bộ.
Lần thứ tư, cô đi đến khu vải sợi nhỏ, khăn tắm, khăn tắm lớn, mỗi thứ mua 4 món, tất, đồ lót, bộ đồ mùa thu, chỉ cần là thứ cô nhìn thấy, cô đều phải mua vài bộ.
Mua xong, cô chuyển hàng lên xe, quay lại mua túi đựng đồ, ba lô... Thẩm Tinh Lê đi dọc hết con cửa hàng trong trung tâm thương mại, mua hết những thứ không đắt mà có thể dùng được.
Tiền trong tay cô ngày càng ít, 100 đồng cuối cùng, cô dừng lại ở hiệu thuốc trước cửa trung tâm thương mại mua vài gói băng gạc, sau đó Thẩm Tinh Lê lái chiếc xe đầy ắp về nhà.
Cô đỗ xe ngay trước cửa hàng, vừa định mở cửa thì nhìn thấy một chiếc xe xách đó không xa, cốp xe mở toang, có người đang lấy đồ từ trên xe xuống.
Đang thắc mắc là ai thì thấy Lưu Khả Vi bưng một cốc nước ra.
"Đã bảo đừng mua nhiều thế rồi mà." Lưu Khả Vi than phiền.
"Chuẩn bị trước, dù sao cũng sẽ dùng đến." Tống Cường xách hai túi đồ lớn tới an ủi cô ấy.
Lúc này Thẩm Tinh Lê mới biết đồ trên xe đều là đồ của hai vợ chồng mua.
Liếc nhìn vào xe, cô phát hiện những suy nghĩ vừa rồi của mình hoàn toàn thừa thãi, cô đã hoàn toàn bỏ qua việc hai người làm cha mẹ mong ngóng đứa con mới đến mức nào, túi đồ chuẩn bị sinh, quần áo trẻ em cũng đã mua, sữa bột bình sữa thì chưa mua, có lẽ là thấy cửa hàng bên cạnh có nên định lúc về sẽ mua.
"He he." Tống Cường cười hì hì không nói gì, không vạch trần vợ, phần lớn đồ đạc bên trong đều là cô ấy tự tay chọn.
Vừa biết mình sắp làm cha mẹ, hai vợ chồng vui đến không biết làm gì, chỉ có thể thể hiện bằng cách sắm sửa đồ đạc cho đứa con chưa chào đời, bọm họ nóng lòng muốn có thêm bằng chứng về sự tồn tại của đứa trẻ trong nhà.
"Chỉ biết cười ngốc." Lưu Khả Vi nói một câu, nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, liếc nhìn sang: "Tinh Lê về rồi à?"
"Về rồi, chị Vi, chúc mừng nhé." Mặc dù đã chúc mừng qua điện thoại nhưng chúc mừng trực tiếp vẫn khác.
"Vừa nãy chị còn nói với anh Tống của em, lát nữa chúng ta sẽ cùng đi ăn đồ nướng, chị nhớ em thích ăn món đó."
"Được thôi, vậy em chờ chị Vi mời khách." Thẩm Tinh Lê cười nói, cho dù không cùng ăn thì hôm nay cô cũng phải ăn một bữa thật ngon, dù sao từ ngày mai trở đi tâm trạng sẽ khác trước.
Quần áo chống cắn là khó mua nhất, cô đi hết nửa trung tâm thương mại mới tìm được một cửa hàng, một bộ 160 đồng, cô mua bốn bộ.
Lần thứ tư, cô đi đến khu vải sợi nhỏ, khăn tắm, khăn tắm lớn, mỗi thứ mua 4 món, tất, đồ lót, bộ đồ mùa thu, chỉ cần là thứ cô nhìn thấy, cô đều phải mua vài bộ.
Mua xong, cô chuyển hàng lên xe, quay lại mua túi đựng đồ, ba lô... Thẩm Tinh Lê đi dọc hết con cửa hàng trong trung tâm thương mại, mua hết những thứ không đắt mà có thể dùng được.
Tiền trong tay cô ngày càng ít, 100 đồng cuối cùng, cô dừng lại ở hiệu thuốc trước cửa trung tâm thương mại mua vài gói băng gạc, sau đó Thẩm Tinh Lê lái chiếc xe đầy ắp về nhà.
Cô đỗ xe ngay trước cửa hàng, vừa định mở cửa thì nhìn thấy một chiếc xe xách đó không xa, cốp xe mở toang, có người đang lấy đồ từ trên xe xuống.
Đang thắc mắc là ai thì thấy Lưu Khả Vi bưng một cốc nước ra.
"Đã bảo đừng mua nhiều thế rồi mà." Lưu Khả Vi than phiền.
"Chuẩn bị trước, dù sao cũng sẽ dùng đến." Tống Cường xách hai túi đồ lớn tới an ủi cô ấy.
Lúc này Thẩm Tinh Lê mới biết đồ trên xe đều là đồ của hai vợ chồng mua.
Liếc nhìn vào xe, cô phát hiện những suy nghĩ vừa rồi của mình hoàn toàn thừa thãi, cô đã hoàn toàn bỏ qua việc hai người làm cha mẹ mong ngóng đứa con mới đến mức nào, túi đồ chuẩn bị sinh, quần áo trẻ em cũng đã mua, sữa bột bình sữa thì chưa mua, có lẽ là thấy cửa hàng bên cạnh có nên định lúc về sẽ mua.
"He he." Tống Cường cười hì hì không nói gì, không vạch trần vợ, phần lớn đồ đạc bên trong đều là cô ấy tự tay chọn.
Vừa biết mình sắp làm cha mẹ, hai vợ chồng vui đến không biết làm gì, chỉ có thể thể hiện bằng cách sắm sửa đồ đạc cho đứa con chưa chào đời, bọm họ nóng lòng muốn có thêm bằng chứng về sự tồn tại của đứa trẻ trong nhà.
"Chỉ biết cười ngốc." Lưu Khả Vi nói một câu, nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, liếc nhìn sang: "Tinh Lê về rồi à?"
"Về rồi, chị Vi, chúc mừng nhé." Mặc dù đã chúc mừng qua điện thoại nhưng chúc mừng trực tiếp vẫn khác.
"Vừa nãy chị còn nói với anh Tống của em, lát nữa chúng ta sẽ cùng đi ăn đồ nướng, chị nhớ em thích ăn món đó."
"Được thôi, vậy em chờ chị Vi mời khách." Thẩm Tinh Lê cười nói, cho dù không cùng ăn thì hôm nay cô cũng phải ăn một bữa thật ngon, dù sao từ ngày mai trở đi tâm trạng sẽ khác trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.