Xuyên Thư Giải Trí: Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Bạo Hồng Nhờ Sửa Bug
Chương 26:
Ngốc Đầu Ban Ban
29/08/2024
Chỉ là vừa nhìn thấy Tang Nho Đức, nụ cười của cô tắt ngấm. Lại thêm một "cây thông Noel màu đỏ". Còn đỏ hơn cả của anh trai.
Tang Đồ bặm môi, đưa tay vỗ vỗ vai anh trai: “Anh đừng lo, anh có cơ hội chết sau bố rồi.”
Tang Cảnh Hành: "?"
Tang Nho Đức: "???"
Nghe xem đây có phải là lời đại nghịch bất đạo không chứ! Ấy vậy mà người nói ra lại có vẻ mặt ngoan ngoãn chân thành, khiến người khác không nỡ trách phạt.
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, đứng đây làm gì? Làm cảnh à?” Tang Nho Đức cau mặt, lớn tiếng mắng hai người: “Chẳng có chút phép tắc nào cả.”
Chủ gia đình mà không cần thể diện sao! Tang Nho Đức trước tiên trừng mắt nhìn Tang Đồ một cái, rồi lướt mắt qua Tang Cảnh Hành với ánh mắt chẳng mấy cảm xúc.
Chỉ một ánh nhìn, đã thể hiện rõ ràng thái độ khác biệt mà một người bố dành cho hai đứa con.
Sau đó, ông không quan tâm nữa, đi thẳng vào phòng. Từ đầu đến cuối, không nói thêm một lời nào.
Tang Cảnh Hành đứng yên tại chỗ, bóng đổ dài hơn. Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười châm biếm mơ hồ, biến mất trong bóng tối.
Tang Đồ đứng yên nhìn hai người rời đi, nghiêng đầu. Họ dường như có chút không vui. Nhưng Tang Đồ không biết vì sao.
Cơm Nắm bay lại gần, nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay cô.
【Không ai cả, ăn khuya đi?】
Sự chú ý của Tang Đồ lập tức bị chuyển hướng.
Ăn thôi!
Nhà bếp được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, nhưng bất kỳ món ngon nào cũng không thể thoát khỏi mũi của "cún con". Tang Đồ nhanh chóng tìm thấy một hộp điểm tâm trong tủ lạnh.
Tám viên bánh tròn xinh xắn được xếp ngay ngắn, nửa trắng nửa đen, một nửa vị rượu hoa quế, một nửa vị socola velvet. Vừa mở hộp ra, mùi hương ngọt ngào liền len lỏi vào mũi Tang Đồ.
“Wow!”
Mắt Tang Đồ sáng lên như sao.
Là món bánh nếp mà cô thích nhất!
Một lúc sau, phần màu trắng biến mất hết, còn phần màu đen thì vẫn còn nguyên. Cô đặt hộp bánh trở lại chỗ cũ, mang theo niềm vui nặng trĩu trở về phòng.
【Tại sao lại để lại một nửa?】
【Là để chia sẻ với người khác à!】
Cơm Nắm tò mò hỏi.
Tang Đồ nhảy lên chiếc giường mềm mại, hơi ngại ngùng cọ cọ vào chăn.
Đối với đồ ăn, "cún con" luôn có thói quen giữ lại.
Nếu có thức ăn bị chừa lại, thì nhất định là... không ăn được.
Là phi nhân loại, thân thể Tang Đồ rất cường tráng, nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng bởi bản thể.
Một trong những thứ tuyệt đối không thể đụng tới chính là chocolate. Và bất cứ món gì liên quan đến chocolate.
Trời đã khuya, Tang Đồ quấn mình trong chăn ngủ thật say. Chỉ là đêm nay, cô ngủ không yên.
Cô mơ thấy thế giới vô hạn lưu, mơ thấy những NPC khác. Dường như họ đang rất lo lắng, tìm kiếm ai đó. Cô còn mơ thấy người ấy.
Anh ấy trở về thế giới của mình an toàn, ngay khi cô muốn nhìn thêm quê hương của anh ấy trông như thế nào, thì đỉnh đầu bỗng ngứa ngáy.
Giấc mơ bị cắt đứt, Tang Đồ xoay người, vô thức đưa tay lên gãi gãi đỉnh đầu. Cảm giác như có gì đó sắp nhú ra từ đỉnh đầu vậy.
Tang Đồ bặm môi, đưa tay vỗ vỗ vai anh trai: “Anh đừng lo, anh có cơ hội chết sau bố rồi.”
Tang Cảnh Hành: "?"
Tang Nho Đức: "???"
Nghe xem đây có phải là lời đại nghịch bất đạo không chứ! Ấy vậy mà người nói ra lại có vẻ mặt ngoan ngoãn chân thành, khiến người khác không nỡ trách phạt.
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, đứng đây làm gì? Làm cảnh à?” Tang Nho Đức cau mặt, lớn tiếng mắng hai người: “Chẳng có chút phép tắc nào cả.”
Chủ gia đình mà không cần thể diện sao! Tang Nho Đức trước tiên trừng mắt nhìn Tang Đồ một cái, rồi lướt mắt qua Tang Cảnh Hành với ánh mắt chẳng mấy cảm xúc.
Chỉ một ánh nhìn, đã thể hiện rõ ràng thái độ khác biệt mà một người bố dành cho hai đứa con.
Sau đó, ông không quan tâm nữa, đi thẳng vào phòng. Từ đầu đến cuối, không nói thêm một lời nào.
Tang Cảnh Hành đứng yên tại chỗ, bóng đổ dài hơn. Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười châm biếm mơ hồ, biến mất trong bóng tối.
Tang Đồ đứng yên nhìn hai người rời đi, nghiêng đầu. Họ dường như có chút không vui. Nhưng Tang Đồ không biết vì sao.
Cơm Nắm bay lại gần, nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay cô.
【Không ai cả, ăn khuya đi?】
Sự chú ý của Tang Đồ lập tức bị chuyển hướng.
Ăn thôi!
Nhà bếp được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, nhưng bất kỳ món ngon nào cũng không thể thoát khỏi mũi của "cún con". Tang Đồ nhanh chóng tìm thấy một hộp điểm tâm trong tủ lạnh.
Tám viên bánh tròn xinh xắn được xếp ngay ngắn, nửa trắng nửa đen, một nửa vị rượu hoa quế, một nửa vị socola velvet. Vừa mở hộp ra, mùi hương ngọt ngào liền len lỏi vào mũi Tang Đồ.
“Wow!”
Mắt Tang Đồ sáng lên như sao.
Là món bánh nếp mà cô thích nhất!
Một lúc sau, phần màu trắng biến mất hết, còn phần màu đen thì vẫn còn nguyên. Cô đặt hộp bánh trở lại chỗ cũ, mang theo niềm vui nặng trĩu trở về phòng.
【Tại sao lại để lại một nửa?】
【Là để chia sẻ với người khác à!】
Cơm Nắm tò mò hỏi.
Tang Đồ nhảy lên chiếc giường mềm mại, hơi ngại ngùng cọ cọ vào chăn.
Đối với đồ ăn, "cún con" luôn có thói quen giữ lại.
Nếu có thức ăn bị chừa lại, thì nhất định là... không ăn được.
Là phi nhân loại, thân thể Tang Đồ rất cường tráng, nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng bởi bản thể.
Một trong những thứ tuyệt đối không thể đụng tới chính là chocolate. Và bất cứ món gì liên quan đến chocolate.
Trời đã khuya, Tang Đồ quấn mình trong chăn ngủ thật say. Chỉ là đêm nay, cô ngủ không yên.
Cô mơ thấy thế giới vô hạn lưu, mơ thấy những NPC khác. Dường như họ đang rất lo lắng, tìm kiếm ai đó. Cô còn mơ thấy người ấy.
Anh ấy trở về thế giới của mình an toàn, ngay khi cô muốn nhìn thêm quê hương của anh ấy trông như thế nào, thì đỉnh đầu bỗng ngứa ngáy.
Giấc mơ bị cắt đứt, Tang Đồ xoay người, vô thức đưa tay lên gãi gãi đỉnh đầu. Cảm giác như có gì đó sắp nhú ra từ đỉnh đầu vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.