Xuyên Thư Giải Trí: Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Bạo Hồng Nhờ Sửa Bug
Chương 40:
Ngốc Đầu Ban Ban
29/08/2024
“Cơm trộn mơ muối cũng ngon, cho thêm chút nước sốt dưới lớp thịt quay, chậc chậc chậc…” Hai sinh viên bàn bên nghe thấy, không nhịn được tham gia vào cuộc thảo luận.
Thẩm Hạo: “???”
Họ đang nói cái gì vậy? Còn nữa, đó không phải chỗ ngồi của anh ta sao?
Khoảnh khắc này, từ nhỏ đến lớn luôn được bao bọc, Thẩm Hạo đột nhiên có cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi...
Anh ta tức giận đặt bữa trưa xuống bàn, cầm chai nước giải khát Wai Wai mua trước đó lên. Mở nắp, ngửa cổ, ừng ực uống một hơi hơn nửa chai!
“Chờ đã…”
Lời cảnh báo của Tang Đồ nghẹn lại trong cổ họng, biểu cảm khó nói nên lời. Những người khác trên bàn cũng nhìn qua.
Tang Đồ lo lắng nhìn Thẩm Hạo: "Cậu... có muốn đến bệnh viện không?"
Loại người vừa yếu vừa kém, lại chạy không nhanh như Thẩm Hạo, trong thế giới vô hạn lưu, luôn là nhóm chết đầu tiên.
Thẩm Hạo lúc này bối rối và sợ hãi! Bối rối là, tại sao Tang Đồ lại nhìn anh ta với ánh mắt như muốn hỏi "ngày tháng không còn dài, còn có di ngôn gì không"? Sợ hãi là, Tang Đồ lại còn nói chuyện với anh ta! Lại còn dịu dàng như thế!
Quả nhiên trinh tiết của anh ta sắp mất rồi sao?!
Thế là mọi người đều thấy Thẩm Hạo ôm chặt lấy mình, lung lay như sắp đổ. Vẻ mặt “ta yếu đuối dễ bị bắt nạt nhưng sẽ quyết tử bảo vệ trinh tiết”.
Tiêu Chi Chi gãi đầu: "Sao thế nhỉ?"
Thịnh Nhiên chú ý đến nhãn hiệu đồ uống, kết hợp với phản ứng trước đó của Tang Đồ, lờ mờ đoán ra điều gì: "Có vẻ như chị không thích nhãn hiệu đồ uống này?"
Tang Đồ lắc đầu, rồi lại gật đầu.
"Uống đồ uống này vào, không tốt đâu."
Bởi vì không thể tiết lộ mình có khả năng đặc biệt, nên cô giải thích vấp váp. Nhưng những người ở đó cũng hiểu sơ sơ.
Tóm lại là, Wai Wai treo đầu dê bán thịt chó, quảng cáo là sản phẩm tự nhiên và tốt cho sức khỏe, nhưng lại bán những thứ tiềm ẩn nguy cơ về vệ sinh.
Hai sinh viên bàn bên nghe vậy, cùng quay sang nhìn một nam sinh khác bên cạnh.
“Đại học bá, cậu xem liệu đồ uống đó có vấn đề thật không?”
Trình Kỳ Tri nhìn lại họ bằng ánh mắt “đồ ngốc”: “Mắt tôi có phải kính hiển vi đâu.”
Mấy người trêu chọc nhau, nhanh chóng chuyển đề tài.
Mọi người không ai để ý đến những gì Tang Đồ nói. Dù sao thì thời nay có quá nhiều thông tin giả, thêm vào đó là tâm lý đám đông, nhiều điều không có căn cứ thực tế. Nói gì thì nói, ai cũng biết là trà sữa hay Coca không tốt, nhưng vẫn cứ uống thôi?
Trình Kỳ Tri cũng không để tâm đến chuyện này. Nhưng đôi khi mọi chuyện lại trùng hợp như thế, khi cậu ta về lại ký túc xá, thì thấy trên bàn có vài chai đồ uống Wai Wai.
Bạn cùng phòng: "Siêu thị dưới lầu đang có khuyến mãi, mua ba tặng một."
Trình Kỳ Tri tiện tay nhấc lên, liếc qua bảng thành phần. Một vài thành phần hóa học làm cậu ta hơi nhíu mày.
Ngay lúc này, điện thoại đổ chuông.
Trình Kỳ Tri thấy số hiển thị người gọi, lập tức tinh thần phấn chấn: "Alo, anh họ? Sao hôm nay anh rảnh gọi cho em thế? Hay là nhớ em rồi?”
Thẩm Hạo: “???”
Họ đang nói cái gì vậy? Còn nữa, đó không phải chỗ ngồi của anh ta sao?
Khoảnh khắc này, từ nhỏ đến lớn luôn được bao bọc, Thẩm Hạo đột nhiên có cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi...
Anh ta tức giận đặt bữa trưa xuống bàn, cầm chai nước giải khát Wai Wai mua trước đó lên. Mở nắp, ngửa cổ, ừng ực uống một hơi hơn nửa chai!
“Chờ đã…”
Lời cảnh báo của Tang Đồ nghẹn lại trong cổ họng, biểu cảm khó nói nên lời. Những người khác trên bàn cũng nhìn qua.
Tang Đồ lo lắng nhìn Thẩm Hạo: "Cậu... có muốn đến bệnh viện không?"
Loại người vừa yếu vừa kém, lại chạy không nhanh như Thẩm Hạo, trong thế giới vô hạn lưu, luôn là nhóm chết đầu tiên.
Thẩm Hạo lúc này bối rối và sợ hãi! Bối rối là, tại sao Tang Đồ lại nhìn anh ta với ánh mắt như muốn hỏi "ngày tháng không còn dài, còn có di ngôn gì không"? Sợ hãi là, Tang Đồ lại còn nói chuyện với anh ta! Lại còn dịu dàng như thế!
Quả nhiên trinh tiết của anh ta sắp mất rồi sao?!
Thế là mọi người đều thấy Thẩm Hạo ôm chặt lấy mình, lung lay như sắp đổ. Vẻ mặt “ta yếu đuối dễ bị bắt nạt nhưng sẽ quyết tử bảo vệ trinh tiết”.
Tiêu Chi Chi gãi đầu: "Sao thế nhỉ?"
Thịnh Nhiên chú ý đến nhãn hiệu đồ uống, kết hợp với phản ứng trước đó của Tang Đồ, lờ mờ đoán ra điều gì: "Có vẻ như chị không thích nhãn hiệu đồ uống này?"
Tang Đồ lắc đầu, rồi lại gật đầu.
"Uống đồ uống này vào, không tốt đâu."
Bởi vì không thể tiết lộ mình có khả năng đặc biệt, nên cô giải thích vấp váp. Nhưng những người ở đó cũng hiểu sơ sơ.
Tóm lại là, Wai Wai treo đầu dê bán thịt chó, quảng cáo là sản phẩm tự nhiên và tốt cho sức khỏe, nhưng lại bán những thứ tiềm ẩn nguy cơ về vệ sinh.
Hai sinh viên bàn bên nghe vậy, cùng quay sang nhìn một nam sinh khác bên cạnh.
“Đại học bá, cậu xem liệu đồ uống đó có vấn đề thật không?”
Trình Kỳ Tri nhìn lại họ bằng ánh mắt “đồ ngốc”: “Mắt tôi có phải kính hiển vi đâu.”
Mấy người trêu chọc nhau, nhanh chóng chuyển đề tài.
Mọi người không ai để ý đến những gì Tang Đồ nói. Dù sao thì thời nay có quá nhiều thông tin giả, thêm vào đó là tâm lý đám đông, nhiều điều không có căn cứ thực tế. Nói gì thì nói, ai cũng biết là trà sữa hay Coca không tốt, nhưng vẫn cứ uống thôi?
Trình Kỳ Tri cũng không để tâm đến chuyện này. Nhưng đôi khi mọi chuyện lại trùng hợp như thế, khi cậu ta về lại ký túc xá, thì thấy trên bàn có vài chai đồ uống Wai Wai.
Bạn cùng phòng: "Siêu thị dưới lầu đang có khuyến mãi, mua ba tặng một."
Trình Kỳ Tri tiện tay nhấc lên, liếc qua bảng thành phần. Một vài thành phần hóa học làm cậu ta hơi nhíu mày.
Ngay lúc này, điện thoại đổ chuông.
Trình Kỳ Tri thấy số hiển thị người gọi, lập tức tinh thần phấn chấn: "Alo, anh họ? Sao hôm nay anh rảnh gọi cho em thế? Hay là nhớ em rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.