Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 10:
Sơn Hữu Thanh Mộc
07/11/2023
Là ai… vừa nói?
Không… không phải là người kia như nàng nghĩ chứ?
Dường như muốn xác nhận cho suy đoán của nàng, từ trên đỉnh đầu lại lần nữa truyền đến một thanh âm không rõ ý vị:
“Tại sao không tiếp tục?”
“Xin Tôn Thượng tha mạng!”
Tri Ly thuần thục mà nằm sấp xuống cái bụp, chóp mũi liền chạm đến chất liệu vải mềm mại, đột nhiên nàng cảm thấy có gì sai sai…
Vừa rồi nàng đang gặm cắn đai lưng của Tạ Thần, cho nên hiện tại mặt nàng chính là đang đối diện…… bụng hắn?
Tri Ly mồ hôi lạnh thi nhau đổ xuống, nàng yên lặng xê dịch về phía sau, tiếp tục giữ nguyên tư thế quỳ bò, riêng bàn tay cột vào cùng Tạ Thần không dám nhúc nhích, sợ bị hắn phát hiện, sẽ có thêm một lý do để giết nàng.
“Người tu tiên?” Thanh âm nam nhân vang lên lần thứ ba.
Tri Ly yên lặng nuốt nước miếng, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất ẩm ướt:
“…… Đúng.”
Nàng trả lời xong, không gian liền rơi vào một khoảng dài trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, nam nhân cười nhạt một tiếng.
Tri Ly biết hắn đang chế nhạo điều gì. Sau khi đại chiến ba trăm năm kết thúc, quan hệ giữa Tu Tiên giới cùng Ma giới liền chuyển biến tệ hơn. Mấy năm nay tình trạng càng giống như nước với lửa. Phàm là một người tu tiên có liêm sỉ một chút, đều sẽ không cúi mình xin tha trước người của Ma tộc. Nhưng…… liên quan quái gì đến nàng! Nàng chỉ là một nữ nhân vô tội xuyên thư đến nơi này, nàng chỉ muốn sống sót mà thôi! Hơn nữa những người kia đơn giản là đối mặt với Ma tộc bình thường, kẻ mà nàng đang đối mặt ở giờ phút này lại chính là Tạ Thần.
Tạ Thần là ai!? Ba trăm năm trước, chỉ bằng sức mạnh của mình hắn, thiếu chút nữa đã tận diệt Tu Tiên giới, nỗi sợ hãi hắn mang đến đã thâm nhập vào cốt tủy của từng tu giả (người tu tiên), nàng không tin những người khác còn có thể dũng cảm hơn mình!
Trong lòng nàng chửi thầm một trận, đầu óc cũng không thể đình trệ, tự hỏi nên xin tha như thế nào, đang đến đoạn suy nghĩ nghiêm túc, đột nhiên phát hiện nam nhân kia đã hồi lâu không nói gì nữa.
…… Lại ngủ sao? Tri Ly trong lòng lay động, lại không dám ngẩng đầu nhìn thử, chỉ có thể tiếp tục quỳ trên mặt đất.
Gió lạnh thổi đến từng trận, nhiệt độ càng thấp hơn, mỗi một cơn gió thổi qua, đều phải đâm xuyên xương cốt đến buốt lạnh. Tri Ly vừa rồi toát một thân mồ hôi, lại thêm từng đợt gió lạnh thổi qua, nàng lạnh cóng đến nỗi lỗ chân lông trên da thịt đều tức khắc mở ra.
Không… không phải là người kia như nàng nghĩ chứ?
Dường như muốn xác nhận cho suy đoán của nàng, từ trên đỉnh đầu lại lần nữa truyền đến một thanh âm không rõ ý vị:
“Tại sao không tiếp tục?”
“Xin Tôn Thượng tha mạng!”
Tri Ly thuần thục mà nằm sấp xuống cái bụp, chóp mũi liền chạm đến chất liệu vải mềm mại, đột nhiên nàng cảm thấy có gì sai sai…
Vừa rồi nàng đang gặm cắn đai lưng của Tạ Thần, cho nên hiện tại mặt nàng chính là đang đối diện…… bụng hắn?
Tri Ly mồ hôi lạnh thi nhau đổ xuống, nàng yên lặng xê dịch về phía sau, tiếp tục giữ nguyên tư thế quỳ bò, riêng bàn tay cột vào cùng Tạ Thần không dám nhúc nhích, sợ bị hắn phát hiện, sẽ có thêm một lý do để giết nàng.
“Người tu tiên?” Thanh âm nam nhân vang lên lần thứ ba.
Tri Ly yên lặng nuốt nước miếng, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất ẩm ướt:
“…… Đúng.”
Nàng trả lời xong, không gian liền rơi vào một khoảng dài trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, nam nhân cười nhạt một tiếng.
Tri Ly biết hắn đang chế nhạo điều gì. Sau khi đại chiến ba trăm năm kết thúc, quan hệ giữa Tu Tiên giới cùng Ma giới liền chuyển biến tệ hơn. Mấy năm nay tình trạng càng giống như nước với lửa. Phàm là một người tu tiên có liêm sỉ một chút, đều sẽ không cúi mình xin tha trước người của Ma tộc. Nhưng…… liên quan quái gì đến nàng! Nàng chỉ là một nữ nhân vô tội xuyên thư đến nơi này, nàng chỉ muốn sống sót mà thôi! Hơn nữa những người kia đơn giản là đối mặt với Ma tộc bình thường, kẻ mà nàng đang đối mặt ở giờ phút này lại chính là Tạ Thần.
Tạ Thần là ai!? Ba trăm năm trước, chỉ bằng sức mạnh của mình hắn, thiếu chút nữa đã tận diệt Tu Tiên giới, nỗi sợ hãi hắn mang đến đã thâm nhập vào cốt tủy của từng tu giả (người tu tiên), nàng không tin những người khác còn có thể dũng cảm hơn mình!
Trong lòng nàng chửi thầm một trận, đầu óc cũng không thể đình trệ, tự hỏi nên xin tha như thế nào, đang đến đoạn suy nghĩ nghiêm túc, đột nhiên phát hiện nam nhân kia đã hồi lâu không nói gì nữa.
…… Lại ngủ sao? Tri Ly trong lòng lay động, lại không dám ngẩng đầu nhìn thử, chỉ có thể tiếp tục quỳ trên mặt đất.
Gió lạnh thổi đến từng trận, nhiệt độ càng thấp hơn, mỗi một cơn gió thổi qua, đều phải đâm xuyên xương cốt đến buốt lạnh. Tri Ly vừa rồi toát một thân mồ hôi, lại thêm từng đợt gió lạnh thổi qua, nàng lạnh cóng đến nỗi lỗ chân lông trên da thịt đều tức khắc mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.