Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 13:
Sơn Hữu Thanh Mộc
08/11/2023
“…… Làm sao mà như thế được,” tuy rằng lạy ông tôi ở bụi này, nhưng Tri Ly bảy phần kiên cường ba phần vô lý, “Là, là ban nãy khênh ngài theo đi tìm đường ra, không cẩn thận bị dính vào, ngài cũng biết mà, lần này ta tới đây, chính là để mang ngài rời khỏi nơi này.”
Nói xong, còn không quên tìm lý do biện hộ cho việc mình gặm cắn đai lưng hắn:
“Ta vừa rồi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, rốt cuộc ngài còn đang ngủ, ta tu vi lại thấp, chỉ có thể dùng biện pháp duy nhất là trèo lên trên, vậy nên có Đồng Tâm tỏa vẫn chưa đủ, còn phải dùng dây thừng đem ngài cột vào lưng ta…… Đâu còn thứ gì thích hợp hơn đai lưng của ngài.”
Logic hoàn hảo, câu trả lời hoàn mỹ không lỗ hổng, nàng quả thực là một thiên tài. Tuy rằng không đúng thời điểm, Tri Ly vẫn là âm thầm khen chính mình một câu.
Tạ Thần ý vị không rõ mà cong cong khóe môi, nhất thời không nói gì.
Bên trong sơn cốc lại lần nữa yên tĩnh xuống. Tri Ly nghe tiếng gió gào thét, đang suy tư không biết có nên ra bài chiếm cảm tình, nói cho hắn biết mọi chuyện với mình thật không dễ dàng gì, đột nhiên hắn lại mở miệng lần nữa…
“Ngươi là còn sống hay đã chết?”
Tri Ly: “?”
“Ngươi cứ khoan thai mà ngủ, ta đi trước một bước.”
Tri Ly: “……”
“Chờ ta ra khỏi Vạn Ma Uyên, liền mua cho ngươi một cỗ quan tài thật tốt, lại đốt cho ngươi thêm hai người giấy.”
Tri Ly: “!!!”
Tạ Thần thong thả ung dung mà từng câu thuật lại lời nàng từng, Tri Ly trong lúc nhất thời mồ hôi tuôn như mưa, hai đầu gối đang quỳ đều run lên. Rất nhiều lần nàng muốn lên tiếng giảo biện một chút, nhưng đối diện đôi mắt cười như không cười của hắn, lời nói sắp ra đến miệng đều nuốt trở vào.
…… Còn giảo biện cái rắm ấy! Hắn ta nhớ rõ ràng rành mạch, một chữ cũng không sai! Hôn mê cái quái gì chứ? Mọi chuyện xung quanh đều biết hết, cái này đâu được tính là hôn mê!
“Đồng ý thì im lặng, còn nếu không thì nói ‘không đồng ý’,” khi hắn thuật lại đến câu này, độ cong nơi khóe môi Tạ Thần càng sâu hơn, chỉ là giọng nói càng ngày càng lạnh, “Ngươi quả là thông minh.”
“Tôn Thượng…… Xin tha mạng!” Tri Ly vái lạy vô số lần.
Nhìn tiểu cô nương quỳ rạp trên mặt đất đang run rẩy, ý cười nơi đáy mắt Tạ Thần lập tức rút đi, nổi lên một tia lạnh băng sát ý:
“Kẻ hèn mọn Luyện Khí, còn dám lừa gạt bổn tọa.”
“Tôn Thượng tha mạng!” Tri Ly run rẩy, “Đệ tử cũng là bị ép, bất đắc dĩ mới mạo phạm tôn thượng, cầu xin tôn thượng tha mạng!”
Nói xong, còn không quên tìm lý do biện hộ cho việc mình gặm cắn đai lưng hắn:
“Ta vừa rồi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, rốt cuộc ngài còn đang ngủ, ta tu vi lại thấp, chỉ có thể dùng biện pháp duy nhất là trèo lên trên, vậy nên có Đồng Tâm tỏa vẫn chưa đủ, còn phải dùng dây thừng đem ngài cột vào lưng ta…… Đâu còn thứ gì thích hợp hơn đai lưng của ngài.”
Logic hoàn hảo, câu trả lời hoàn mỹ không lỗ hổng, nàng quả thực là một thiên tài. Tuy rằng không đúng thời điểm, Tri Ly vẫn là âm thầm khen chính mình một câu.
Tạ Thần ý vị không rõ mà cong cong khóe môi, nhất thời không nói gì.
Bên trong sơn cốc lại lần nữa yên tĩnh xuống. Tri Ly nghe tiếng gió gào thét, đang suy tư không biết có nên ra bài chiếm cảm tình, nói cho hắn biết mọi chuyện với mình thật không dễ dàng gì, đột nhiên hắn lại mở miệng lần nữa…
“Ngươi là còn sống hay đã chết?”
Tri Ly: “?”
“Ngươi cứ khoan thai mà ngủ, ta đi trước một bước.”
Tri Ly: “……”
“Chờ ta ra khỏi Vạn Ma Uyên, liền mua cho ngươi một cỗ quan tài thật tốt, lại đốt cho ngươi thêm hai người giấy.”
Tri Ly: “!!!”
Tạ Thần thong thả ung dung mà từng câu thuật lại lời nàng từng, Tri Ly trong lúc nhất thời mồ hôi tuôn như mưa, hai đầu gối đang quỳ đều run lên. Rất nhiều lần nàng muốn lên tiếng giảo biện một chút, nhưng đối diện đôi mắt cười như không cười của hắn, lời nói sắp ra đến miệng đều nuốt trở vào.
…… Còn giảo biện cái rắm ấy! Hắn ta nhớ rõ ràng rành mạch, một chữ cũng không sai! Hôn mê cái quái gì chứ? Mọi chuyện xung quanh đều biết hết, cái này đâu được tính là hôn mê!
“Đồng ý thì im lặng, còn nếu không thì nói ‘không đồng ý’,” khi hắn thuật lại đến câu này, độ cong nơi khóe môi Tạ Thần càng sâu hơn, chỉ là giọng nói càng ngày càng lạnh, “Ngươi quả là thông minh.”
“Tôn Thượng…… Xin tha mạng!” Tri Ly vái lạy vô số lần.
Nhìn tiểu cô nương quỳ rạp trên mặt đất đang run rẩy, ý cười nơi đáy mắt Tạ Thần lập tức rút đi, nổi lên một tia lạnh băng sát ý:
“Kẻ hèn mọn Luyện Khí, còn dám lừa gạt bổn tọa.”
“Tôn Thượng tha mạng!” Tri Ly run rẩy, “Đệ tử cũng là bị ép, bất đắc dĩ mới mạo phạm tôn thượng, cầu xin tôn thượng tha mạng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.