Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 31:
Sơn Hữu Thanh Mộc
07/01/2024
“Tôn thượng, xin ngài thương xót, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên.” Nàng đáng thương cầu xin.
Tạ Thần cười lạnh một tiếng:
“Từ xưa đến nay Bổn tọa chưa từng làm việc tốt, nhưng mà……”
“Nhưng mà làm sao?” Tri Ly vội vàng hỏi.
“Có thể tiễn ngươi đến Tây Thiên.”
Tri Ly:
“Đột nhiên ta thấy không khát nữa, Tôn thượng, chúng ta đi……”
Nàng mới đi về phía trước vài bước, lực lôi kéo ở cổ tay trái lại đem nàng lôi trở về, lúc này nàng mới phát hiện Tạ Thần đang đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“…… Tôn thượng?” Tri Ly sốt ruột.
Tạ Thần lười biếng nhìn tầng không bị ma khí bao trùm, hỏi:
“Uống gì?”
“Ta không cần……”
Nói còn chưa dứt lời, Tạ Thần một lần nữa nhìn về phía nàng.
Tri Ly tức khắc sửa miệng:
“Nước.”
“Còn gì nữa?” Hắn lại hỏi.
…… Còn được lựa chọn thứ khác sao? Tri Ly nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn nói:
“Có nước uống là tốt rồi.”
“Ồ.”
Ồ, rồi sao nữa? Tri Ly vừa định hỏi, trên không đột nhiên truyền đến một thanh âm già nua:
“Tại hạ là Tiết Trường Tùng, chưởng môn phái Côn Luân. Nghe nói mấy ngày trước, đệ tử trong môn bất kính với Ma Tôn đại nhân, hôm nay tại hạ thay mặt chúng tới nhận tội, mong rằng Ma Tôn đại nhân……”
“Có mang theo thứ gì không?” Tạ Thần hỏi.
Tiết Trường Tùng nghe vậy nghẹn họng một chút:
“Gì cơ?”
“Ngươi đến nhận tội mà không mang theo gì sao?” Tạ Thần hỏi lại.
Sau một lúc trầm mặc, Tiết Trường Tùng nói:
“Đương nhiên có mang theo, tại hạ dâng ngài mười linh thú nhất đẳng, ba mươi pháp khí thượng phẩm, hơn một trăm đan dược và linh thảo……”
Hàng loạt những thứ quý giá được liệt kê ra. Như thể nghe thấy tên món ăn, Tri Ly nuốt nước miếng ừng ực. Côn Luân phái là tiên môn đứng nhất nhìn Tu Tiên giới, của cải phong phú không cái nào giống cái nào. Nhưng dù có trải qua mấy ngàn năm tích lũy, chỉ một lần mà dâng lên nhiều lễ vật như vậy, cũng xem như chảy quá nhiều máu rồi.
Nàng liếc mắt nhìn Tạ Thần một cái, phát hiện thần sắc hắn vẫn bình tĩnh, rõ ràng không để mấy thứ này trong mắt.
Quả nhiên, chờ Tiết Trường Tùng nói xong, Tạ Thần nhàn nhạt mở miệng:
“Không cần.”
…… Vì sao lại không cần chứ! Đủ để mua mười cái Thượng Thanh Tông đấy! Thượng Thanh Tông tông chủ Tri Ly vô cùng đau lòng.
Trái lại, Tiết Trường Tùng cũng không quá ngạc nhiên, chỉ khó khăn hỏi:
“Vậy Ma Tôn đại nhân muốn thứ gì?”
Giọng nói của hắn nghe thật bi thảm, rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần bị tàn sát.
“Nước.”
Tiết Trường Tùng:
“Hở?”
“Nước tinh khiết.” Tạ Thần đáp lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tri Ly.
Tạ Thần cười lạnh một tiếng:
“Từ xưa đến nay Bổn tọa chưa từng làm việc tốt, nhưng mà……”
“Nhưng mà làm sao?” Tri Ly vội vàng hỏi.
“Có thể tiễn ngươi đến Tây Thiên.”
Tri Ly:
“Đột nhiên ta thấy không khát nữa, Tôn thượng, chúng ta đi……”
Nàng mới đi về phía trước vài bước, lực lôi kéo ở cổ tay trái lại đem nàng lôi trở về, lúc này nàng mới phát hiện Tạ Thần đang đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“…… Tôn thượng?” Tri Ly sốt ruột.
Tạ Thần lười biếng nhìn tầng không bị ma khí bao trùm, hỏi:
“Uống gì?”
“Ta không cần……”
Nói còn chưa dứt lời, Tạ Thần một lần nữa nhìn về phía nàng.
Tri Ly tức khắc sửa miệng:
“Nước.”
“Còn gì nữa?” Hắn lại hỏi.
…… Còn được lựa chọn thứ khác sao? Tri Ly nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn nói:
“Có nước uống là tốt rồi.”
“Ồ.”
Ồ, rồi sao nữa? Tri Ly vừa định hỏi, trên không đột nhiên truyền đến một thanh âm già nua:
“Tại hạ là Tiết Trường Tùng, chưởng môn phái Côn Luân. Nghe nói mấy ngày trước, đệ tử trong môn bất kính với Ma Tôn đại nhân, hôm nay tại hạ thay mặt chúng tới nhận tội, mong rằng Ma Tôn đại nhân……”
“Có mang theo thứ gì không?” Tạ Thần hỏi.
Tiết Trường Tùng nghe vậy nghẹn họng một chút:
“Gì cơ?”
“Ngươi đến nhận tội mà không mang theo gì sao?” Tạ Thần hỏi lại.
Sau một lúc trầm mặc, Tiết Trường Tùng nói:
“Đương nhiên có mang theo, tại hạ dâng ngài mười linh thú nhất đẳng, ba mươi pháp khí thượng phẩm, hơn một trăm đan dược và linh thảo……”
Hàng loạt những thứ quý giá được liệt kê ra. Như thể nghe thấy tên món ăn, Tri Ly nuốt nước miếng ừng ực. Côn Luân phái là tiên môn đứng nhất nhìn Tu Tiên giới, của cải phong phú không cái nào giống cái nào. Nhưng dù có trải qua mấy ngàn năm tích lũy, chỉ một lần mà dâng lên nhiều lễ vật như vậy, cũng xem như chảy quá nhiều máu rồi.
Nàng liếc mắt nhìn Tạ Thần một cái, phát hiện thần sắc hắn vẫn bình tĩnh, rõ ràng không để mấy thứ này trong mắt.
Quả nhiên, chờ Tiết Trường Tùng nói xong, Tạ Thần nhàn nhạt mở miệng:
“Không cần.”
…… Vì sao lại không cần chứ! Đủ để mua mười cái Thượng Thanh Tông đấy! Thượng Thanh Tông tông chủ Tri Ly vô cùng đau lòng.
Trái lại, Tiết Trường Tùng cũng không quá ngạc nhiên, chỉ khó khăn hỏi:
“Vậy Ma Tôn đại nhân muốn thứ gì?”
Giọng nói của hắn nghe thật bi thảm, rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần bị tàn sát.
“Nước.”
Tiết Trường Tùng:
“Hở?”
“Nước tinh khiết.” Tạ Thần đáp lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tri Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.