Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 37:
Sơn Hữu Thanh Mộc
19/02/2024
“Sao không nhân cơ hội giết ta?” Hắn hỏi, “Giết ta, ngươi chính là người hùng của Tu Tiên giới, tất cả mọi người đều sẽ sùng bái ngươi.”
“Thử ta,” Tri Ly cười khúc khích, “Lại thử ta đúng không? Ta đối với ngài kính yêu vô bờ, sao có thể bằng lòng giết ngài được chứ?”
Tạ Thần cười nhạt một tiếng, lười quan tâm nàng khua môi múa mép.
Tri Ly thấy hắn không tin, đang định chêm thêm vài câu tỏ lòng trung thành, mười cái bọc lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống. Trong nháy mắt, nàng bị hấp dẫn lực chú ý, vừa định vươn cổ nhìn thử xem là cái gì, trên không đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc:
“Vãn bối là Thượng Thanh Tông tông chủ Chu Bạc, bái kiến Ma Tôn đại nhân.”
Thượng Thanh Tông tông chủ Tri Ly: “……”
“Nghe nói Ma Tôn đại nhân thích cơm ngon rượu ngọt, vãn bối đặc biệt triệu tập đệ tử trong môn tìm về mỹ vị thiên hạ, thỉnh Ma Tôn đại nhân vui lòng nhận cho.” Thanh âm của nam tử không ngừng truyền đến, trong sự ấm áp mơ hồ còn có thể nghe ra một tia lấy lòng.
Tri Ly nhất thời bị mắc kẹt trong nỗi đau "Ta mới hai tháng không gặp con chó này, nó đã cướp mất chức vị tông chủ của ta rồi". Lần này nàng không lảm nhảm giống lúc trước, mỗi khi nhìn thấy đồ ăn ngon đều ríu rít ngo ngoe rục rịch.
Tạ Thần cũng ý thức được bên cạnh quá mức an tĩnh, quay đầu sang liền thấy nàng đang ngơ ngác nhìn chằm chằm bầu trời trống rỗng.
Khóe mắt dâng nước, đôi môi đỏ khẽ hé mở, nỗi buồn khó tả che phủ trên lông mày, đó là biểu cảm mà hắn chưa từng thấy trước đây.
“Quen biết?” Tạ Thần đột nhiên hỏi.
Tri Ly đột nhiên hoàn hồn:
“A…… Có biết, nhưng không quen.” Họ cũng chỉ là hôn phu thê cũ, hiện tại lại có quan hệ không đội trời chung mà thôi.
Tạ Thần bĩu môi:
“Ngươi quen biết không ít người.”
“…… Nhiều ngày như vậy, nhiều người như vậy, cũng chỉ biết một người thôi mà?” Tri Ly cạn lời, không nhịn được lại liếc nhìn bầu trời bị bao phủ trong ma khí.
Ngoại trừ màu xám xịt, còn lại chẳng nhìn thấy gì.
Tạ Thần cười nhạt một tiếng, khẽ vung tay áo.
Khoảnh khắc tiếp theo, trên không liền truyền đến một tiếng hét thảm của nam tử.
“Bây giờ, một người cũng không quen.” Tạ Thần không nhanh không chậm mà nói, trong lời nói có chút tiếc nuối.
Tri Ly: “?”
Tri Ly không nói gì hồi lâu, mới gian nan mở miệng:
“Ngài…… Giết hắn?”
“Không có,” Tạ Thần nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, giọng điệu khó đoán, “Nhưng kinh mạch toàn thân đều đứt ra từng khúc, nếu xui xẻo, một thân tu vi ít nhất cũng bị phế mất một nửa.”
“Thử ta,” Tri Ly cười khúc khích, “Lại thử ta đúng không? Ta đối với ngài kính yêu vô bờ, sao có thể bằng lòng giết ngài được chứ?”
Tạ Thần cười nhạt một tiếng, lười quan tâm nàng khua môi múa mép.
Tri Ly thấy hắn không tin, đang định chêm thêm vài câu tỏ lòng trung thành, mười cái bọc lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống. Trong nháy mắt, nàng bị hấp dẫn lực chú ý, vừa định vươn cổ nhìn thử xem là cái gì, trên không đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc:
“Vãn bối là Thượng Thanh Tông tông chủ Chu Bạc, bái kiến Ma Tôn đại nhân.”
Thượng Thanh Tông tông chủ Tri Ly: “……”
“Nghe nói Ma Tôn đại nhân thích cơm ngon rượu ngọt, vãn bối đặc biệt triệu tập đệ tử trong môn tìm về mỹ vị thiên hạ, thỉnh Ma Tôn đại nhân vui lòng nhận cho.” Thanh âm của nam tử không ngừng truyền đến, trong sự ấm áp mơ hồ còn có thể nghe ra một tia lấy lòng.
Tri Ly nhất thời bị mắc kẹt trong nỗi đau "Ta mới hai tháng không gặp con chó này, nó đã cướp mất chức vị tông chủ của ta rồi". Lần này nàng không lảm nhảm giống lúc trước, mỗi khi nhìn thấy đồ ăn ngon đều ríu rít ngo ngoe rục rịch.
Tạ Thần cũng ý thức được bên cạnh quá mức an tĩnh, quay đầu sang liền thấy nàng đang ngơ ngác nhìn chằm chằm bầu trời trống rỗng.
Khóe mắt dâng nước, đôi môi đỏ khẽ hé mở, nỗi buồn khó tả che phủ trên lông mày, đó là biểu cảm mà hắn chưa từng thấy trước đây.
“Quen biết?” Tạ Thần đột nhiên hỏi.
Tri Ly đột nhiên hoàn hồn:
“A…… Có biết, nhưng không quen.” Họ cũng chỉ là hôn phu thê cũ, hiện tại lại có quan hệ không đội trời chung mà thôi.
Tạ Thần bĩu môi:
“Ngươi quen biết không ít người.”
“…… Nhiều ngày như vậy, nhiều người như vậy, cũng chỉ biết một người thôi mà?” Tri Ly cạn lời, không nhịn được lại liếc nhìn bầu trời bị bao phủ trong ma khí.
Ngoại trừ màu xám xịt, còn lại chẳng nhìn thấy gì.
Tạ Thần cười nhạt một tiếng, khẽ vung tay áo.
Khoảnh khắc tiếp theo, trên không liền truyền đến một tiếng hét thảm của nam tử.
“Bây giờ, một người cũng không quen.” Tạ Thần không nhanh không chậm mà nói, trong lời nói có chút tiếc nuối.
Tri Ly: “?”
Tri Ly không nói gì hồi lâu, mới gian nan mở miệng:
“Ngài…… Giết hắn?”
“Không có,” Tạ Thần nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, giọng điệu khó đoán, “Nhưng kinh mạch toàn thân đều đứt ra từng khúc, nếu xui xẻo, một thân tu vi ít nhất cũng bị phế mất một nửa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.