Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 41:
Sơn Hữu Thanh Mộc
19/02/2024
“Có phải trầy da rồi không?” Nàng khóc nức nở, nơi đó là góc khuất nên nàng không thể nhìn thấy.
“Ừ.”
Tạ Thần giơ tay xoa vào vết cắn, ngón tay cái ấn lên khiến nàng đau đớn muốn khóc, cảm nhận được đau đớn giảm một nửa. Tri Ly ngớ người, đưa tay chạm đến nơi bị cắn.
Vẫn như cũ, không có dấu vết bị cắn.
Nơi bị cắn dù đã lành nhưng nàng vẫn cảm thấy tủi thân, nhìn vào đôi mắt của Tạ Thần, không nhịn được tức giận mắng: “Tôn thượng, ta có ý tốt bảo vệ ngài, vì sao ngài lại đối xử với ta như vậy!”
Máu tanh vẫn đọng lại giữa môi và răng Tạ Thần, trên mặt hắn không có lấy biểu cảm của sự hối lỗi.
“Ngài bắt nạt người quá đáng!” Tri Ly thấy hắn không phản ứng, không thể nhịn mắng hắn một câu.
Lúc này Tạ Thần mới nhìn nàng.
Đôi mắt đen kịt, sâu thẳm không thấy đáy.
Tri Ly mặt không lúng túng, ho nhẹ định lên tiếng đột nhiên Tạ Thần mở miệng: “Tiếp tục khóc.”
“…A?” Vẻ mặt Tri Ly mờ mịt.
“Khóc.” Tạ Thần chỉ nói một câu.
“Vì, vì cái gì chứ?” Nàng khó hiểu hỏi.
Tạ Thần nhìn nàng, không có ý định muốn giải thích.
Tri Ly bĩu môi, cố làm cho nước mắt rơi.
Sau mười lăm phút, nàng mở miệng nhìn về phía Tạ Thần nói: “Ta không khóc được.” Khóc cần có cảm xúc, mà lúc này cảm xúc của nàng đã không còn.
Bây giờ Tạ Thần có cắn nàng thì nàng cũng không thể khóc, Tri Ly chính là nữ nhân mạnh mẽ!
Tạ Thần liếc nhìn nàng, hắn im lặng một lúc mở miệng nói: “Bổn toạ vừa tỉnh, có kẻ hành động vô lễ với ta.”
“…”
“Vừa rồi còn nói bổn toạ không phải người.”
“Tôn thượng, ta không dám nói nữa ngài tha cho ta đi!” Tri Ly vừa khóc vừa nói.
Nước mắt từ gò má đọng lại ở cằm, Tạ Thần giơ tay lau đi, ngón tay ánh lên giọt pha lê trong suốt. Chỉ một lát, giọt pha lê ấy đã dung hoà với cơ thể, linh hồn hắn đang run rẩy được an tĩnh trở lại.
Tri Ly tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, mắt mở lớn: “ Tôn thượng?”
“Có vẻ nước mắt hữu dụng hơn máu.” Tạ Thần thản nhiên đưa ra kết luận.
Lời nói không đầu không đuôi, nhưng Tri Ly nghe hiểu, bất giác cả người phát run.
Thật, thật may mắn… nếu là ngược lại, liệu nàng có thể sống sót không? Tri Ly cảm thấy hoảng sợ, ra sức bật khóc, cho đến khi Tạ Thần nói dừng lại, lấy ra một hũ hồ đào bổ sung thể lực.
“Tôn thượng, gần đây ngài phát bệnh ngày một nhiều.” Nàng thở phào nhẹ nhõm nói.
Tạ Thần gương mặt bình tĩnh: “Ừ.”
“Vì sao?” Tri Ly khó hiểu, “Không phải ngài vẫn luôn tu luyện sao?”
“Bởi vì tu luyện nên ngày càng thường xuyên.” Tạ Thần lười biếng dựa vào một tảng đá.
“Ừ.”
Tạ Thần giơ tay xoa vào vết cắn, ngón tay cái ấn lên khiến nàng đau đớn muốn khóc, cảm nhận được đau đớn giảm một nửa. Tri Ly ngớ người, đưa tay chạm đến nơi bị cắn.
Vẫn như cũ, không có dấu vết bị cắn.
Nơi bị cắn dù đã lành nhưng nàng vẫn cảm thấy tủi thân, nhìn vào đôi mắt của Tạ Thần, không nhịn được tức giận mắng: “Tôn thượng, ta có ý tốt bảo vệ ngài, vì sao ngài lại đối xử với ta như vậy!”
Máu tanh vẫn đọng lại giữa môi và răng Tạ Thần, trên mặt hắn không có lấy biểu cảm của sự hối lỗi.
“Ngài bắt nạt người quá đáng!” Tri Ly thấy hắn không phản ứng, không thể nhịn mắng hắn một câu.
Lúc này Tạ Thần mới nhìn nàng.
Đôi mắt đen kịt, sâu thẳm không thấy đáy.
Tri Ly mặt không lúng túng, ho nhẹ định lên tiếng đột nhiên Tạ Thần mở miệng: “Tiếp tục khóc.”
“…A?” Vẻ mặt Tri Ly mờ mịt.
“Khóc.” Tạ Thần chỉ nói một câu.
“Vì, vì cái gì chứ?” Nàng khó hiểu hỏi.
Tạ Thần nhìn nàng, không có ý định muốn giải thích.
Tri Ly bĩu môi, cố làm cho nước mắt rơi.
Sau mười lăm phút, nàng mở miệng nhìn về phía Tạ Thần nói: “Ta không khóc được.” Khóc cần có cảm xúc, mà lúc này cảm xúc của nàng đã không còn.
Bây giờ Tạ Thần có cắn nàng thì nàng cũng không thể khóc, Tri Ly chính là nữ nhân mạnh mẽ!
Tạ Thần liếc nhìn nàng, hắn im lặng một lúc mở miệng nói: “Bổn toạ vừa tỉnh, có kẻ hành động vô lễ với ta.”
“…”
“Vừa rồi còn nói bổn toạ không phải người.”
“Tôn thượng, ta không dám nói nữa ngài tha cho ta đi!” Tri Ly vừa khóc vừa nói.
Nước mắt từ gò má đọng lại ở cằm, Tạ Thần giơ tay lau đi, ngón tay ánh lên giọt pha lê trong suốt. Chỉ một lát, giọt pha lê ấy đã dung hoà với cơ thể, linh hồn hắn đang run rẩy được an tĩnh trở lại.
Tri Ly tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, mắt mở lớn: “ Tôn thượng?”
“Có vẻ nước mắt hữu dụng hơn máu.” Tạ Thần thản nhiên đưa ra kết luận.
Lời nói không đầu không đuôi, nhưng Tri Ly nghe hiểu, bất giác cả người phát run.
Thật, thật may mắn… nếu là ngược lại, liệu nàng có thể sống sót không? Tri Ly cảm thấy hoảng sợ, ra sức bật khóc, cho đến khi Tạ Thần nói dừng lại, lấy ra một hũ hồ đào bổ sung thể lực.
“Tôn thượng, gần đây ngài phát bệnh ngày một nhiều.” Nàng thở phào nhẹ nhõm nói.
Tạ Thần gương mặt bình tĩnh: “Ừ.”
“Vì sao?” Tri Ly khó hiểu, “Không phải ngài vẫn luôn tu luyện sao?”
“Bởi vì tu luyện nên ngày càng thường xuyên.” Tạ Thần lười biếng dựa vào một tảng đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.