Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới
Chương 2
Đạp Thủy Nhi Hành
01/09/2021
Editor: Manh Ca.
23/04/2020.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
--------------------
CHƯƠNG 2: XUYÊN QUA.
Chờ đến lúc Ân Ly tỉnh dậy, mê mang mở hai mắt, dụi dụi hai con ngươi, ô, này, đây là đâu?!
Ân Ly sợ hãi kêu lên một tiếng, từ trên mặt cỏ xanh nhiễm hơi thở của bùn đất trở mình, chợt nhảy dựng lên.
Đưa mắt nhìn tứ phía, chung quanh đều là cánh rừng, không có người ở. Cây cối xum xuê, cỏ xanh trải rộng, phong cảnh tự nhiên thật đẹp, cực kỳ yên tĩnh. Này rất bình thường...
Không! Không hề bình thường! Ân Ly dùng sức nhéo xuống gương mặt của mình, đau quá! Đây không phải nằm mơ! Trên mặt đất còn có hình cái bóng! Bầu trời trên cao tựa hồ cũng đang cười nhạo hành vi của cô.
Ở thế kỷ 32, vì sao mà đồ ăn tự nhiên lại trân quý? Tất nhiên là vì đất đai không thích hợp để gieo trồng lương thực, các giống loài biến dị, các loại cây cối thường thấy nhất cũng đều cao hơn mười mét. Mà xung quanh chỗ này cây cối cao chỉ bốn, năm mét...
Tha thứ cho cô nói thẳng, tranh vẽ cây cối trong sách cô mua ở cửa hàng, vẫn là hai màu đen trắng đâu!
Phải tìm người hỏi một chút, đến cùng là có chuyện gì xảy ra! Ân Ly có phần sợ hãi, nhưng lại cảm thấy ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, ở đây chân thật như vậy, giống như địa cầu chưa trải qua mạt thế. Chính là, cô chỉ ngủ một giấc, ngủ dậy liền đi đến nơi này?
Xuyên qua trong rừng cây, bước chân đi nhanh hơn, trên người cô thậm chí vẫn còn mặc tân quần áo mới ra của chính phủ, kiểu all in một, chống hỏa, phòng trộm cướp, nước lửa không thấm, là kiểu thể phục mới nhất. Đương nhiên, quan trọng nhất với Ân Ly hẳn là - - không cần giặt giũ!
Ân Ly cảm thấy may mắn, vì cô có thói quen đem các vật bảo bối của mình để vào không gian, đó chính là chút ít đồ ăn tự nhiên, có thể đổi rất nhiều vật tư! Đáng tiếc, cô lại quên bỏ sách vở vào.
Cô không nên vì không gian ẩm ướt mà không đem sách để vào a! Hiện tại thì tốt rồi, cô đang ở một địa phương lạ lẫm mà không có sách bên người! Trong không gian ngoại trừ khoai tây chưa thể thu hoạch chỉ còn dưỡng dịch khó uống. Cô phải làm thế nào bây giờ?
Đi một hồi lâu, đại khái khoảng một hoặc là hai giờ đi? Nhìn mặt trời từng chút từng chút leo lên giữa trung tâm, Ân Ly phơi nắng mồ hôi đổ xuống như thác, trong lòng bắt đầu muốn mắng chửi người rồi.
Đây rốt cuộc là cái địa phương quái quỷ gì?!
Đi một thời gian lâu như vậy nhìn thấy không phải cây thì chính là cỏ, Ân Ly mới đầu kinh ngạc cùng bực bội dần dần bị cảm giác mệt mỏi giày vò, ông trời a, van cầu ông, coi như đây là dị giới cũng được, tốt xấu cũng làm ơn cho cô nhìn thấy một nhân loại a?
Mới nghĩ như vậy cô đã nhìn thấy một nông phụ, mặc trang phục bằng vải bông, vác một cái quốc trên bả vai, hướng trong ruộng đi đến. Ân Ly cao hứng muốn hỏng mất, là con người a!
Cô cao hứng phấn khích chạy tới, rồi lại do dự dừng bước chân. Ngộ nhỡ như, cô nghe không hiểu ngôn ngữ kia làm sao bây giờ? Hoa Quốc cũng có rất nhiều ngôn ngữ địa phương, càng đừng nói nơi này. Không chờ cô nói, dáng vẻ của cô khiến người phụ nữ trung niên kia kỳ quái nhìn lại.
"Cô gái, cháu bị lạc đường sao? Có phải đến nơi này của chúng ta du lịch không?" Vị đại thẩm này mang khẩu âm địa phương hỏi, trong lòng nghĩ thầm người thành phố hiện tại ăn mặc trang điểm thật sạch sẽ. Một thân quần áo trắng lấp lánh kim loại sáng bóng, liền một cái nút thắt cũng không có thấy, vừa nhìn đã thấy là kẻ có tiền.
Ân Ly phát hiện cô có thể nghe hiểu được! "Cháu, cháu lạc đường. Cái kia..." Cô còn chưa nói dối bao giờ, nghẹn đến đỏ cả mặt. Cô không biết trước nên hỏi đây là nơi nào hay hỏi Hoa Quốc ở đâu mới tốt. Hỏi như vậy có vẻ hơi lúng túng, vả lại nhìn cách ăn mặc của vị đại thẩm này cũng không phải kiểu dáng của Hoa Quốc.
Không nghĩ tới vị đại thẩm kia lại sang sảng cười, "Là mất điện thoại không tìm được đường đi? Xem cháu gái bộ dáng trắng nõn sạch sẽ, chính là chưa từng đi quá xa nhà a. Đi, đến nhà ta gọi điện!" Đại thẩm xách cái cuốc lên, đội mũ tốt, ở phía trước dẫn đường.
Đi tới đường nhỏ ở nông thôn, đại thẩm dẫn theo Ân Ly nhìn quanh một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi có tốp ba, tốp năm nhà ở, khói bếp bốc lên lượn lờ.
"Vừa đến giờ ăn cơm, cháu đến nhà ta ăn một bữa đi." Đại thẩm tay đáp ở chỗ che nắng nhìn vào trong nhà nói.
"Cảm ơn bác." Ân Ly thực sự không nói lời cự tuyệt được, cô muốn xác nhận xem đây là nơi nào.
Một đường đi không nói chuyện, tới nơi, Ân Ly kinh ngạc! Này, đây là TV! Mắt hạnh trừng lớn, gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ không thể tin được, như là nhìn thấy khủng long!
"Nhà ta hoàn cảnh không được tốt, cháu xem tạm đi." Đại thẩm cảm thấy cô nương thành phố đã quen xem TV màn hình phẳng hoặc xem Ipad, vì vậy nhìn thấy một chiếc TV cồng kềnh to đại như vậy, hẳn rất hiếm lạ đi.
Đại thẩm nói qua với Ân Ly một tiếng, thấy cô ngơ ngác mà nhìn TV, liền đi phòng bếp tìm con gái. Vừa vặn lúc ấy, trên TV đang phát Bản Tin Thời Sự.
"Các vị xem chương trình buổi tối hảo! Hôm nay là thứ 6 ngày 17 tháng 6, ngày 14 tháng 5 âm lịch. Hoan nghênh đến với chương trình << Bản Tin Thời Sự >>. Đầu tiên xin giới thiệu nội dung chủ yếu của chương trình... " Theo âm thanh của nam nhân vang lên, Ân Ly có phần không biết làm sao.
Cô, cô đây là đã xuyên qua?! Đôi mắt gắt gao nhìn ngày tháng trên TV, cô đã đến thế kỷ 22?! Nhưng mà đây không phải là chuyện gì đáng cao hứng, bởi vì, qua một tháng nữa, là tận thế đến!
Ân Ly ngửa mặt lên trời thở dài, vì sao, lại đem cô xuyên đến đây? Muốn cho cô xuyên qua, tốt xấu cũng để cô xuyên qua sớm 100 năm đi! Lại để cô đến thời điểm sắp đối mặt với Zombie là cái chuyện gì?!
Ân Ly chỉ là một công dân nhỏ bé, ở tương lai thành thành thật thật làm ruộng, lúc rảnh rỗi thì ngồi đọc sách, mặc dù đối với << Khai Quốc Quân Chủ >> nhắc tới là chảy nước miếng, nhưng vì cái gì, vì cái gì a, lại nhất định lại khiến cô xuyên qua gian nan như thế này?!
Ân Ly bi phẫn nhớ đến một sự kiện, cái nam nhân kia! Không đúng, hiện tại hắn vẫn còn là thiếu niên! Lăng Dục Thần, hắn, bây giờ vẫn còn ở sở nghiên cứu a.
"Tối hôm qua sở nghiên cứu Đế Đô bị tập kích, phát sinh vụ nổ cực lớn, có 36 nhân viên bị thương vong, trong số đó..." Nam nhân dẫn chương trình đưa tin, Ân Ly xem đến ngũ vị tạp trần, kích động không thôi.
Lăng Dục Thần! Hắn trốn ra! Nơi giam giữ Lăng Dục Thần chính là cái sở nghiên cứu đó. Xem ra, không cần cô phiền não nghĩ cách cứu hắn, nhân gia đã sớm chạy.
Nghĩ tới theo như lời trong sách nói, khi hắn thoát khỏi sở nghiên cứu bệnh độc truyền nhiễm cũng bị phát tán ra ngoài, một tháng sau virus Zombie hoàn toàn bộc phát trên toàn cầu. Chẳng phải nói là, hiện tại virus Zombie đã tràn ngập rồi! Ân Ly không nghĩ muốn làm chúa cứu thế, bởi vì virus này lan truyền cực nhanh, có không khí liền có virus. Chính là căn bản ngươi không cứu được rồi, hiện tại trong cơ thể mỗi người đều đã ẩn nấp virus.
Mạt thế, sắp đến!
Cô không có cách nào đi trách móc Lăng Dục Thần, rốt cuộc virus này là do sở nghiên cứu chế tạo ra, bất quá trùng hợp Lăng Dục Thần chạy trốn đã phóng thích ra ngoài. Thật sự là - - số mệnh là như vậy!
Mặc kệ là như thế nào, cô biết, trước hết phải chuẩn bị hết tất cả mọi thứ đã. Sau đó đi căn cứ tìm Lăng Dục Thần! Ngăn cản Lăng Dục Thần đi tìm cái bằng hữu phản bội hắn kia. Bằng không, những sự kiện trong mộng sẽ sớm lặp lại - - diệt thế. Tuy rằng không biết hắn có nghe lời cô hay không, nhưng cô quản hắn a.
Nếu đã cô đã xuyên đến đây, cô có thể sống tự tại, mặc kệ hắn đi tìm chết sao? Tất nhiên là không! Vô số lần ban đêm cô đều muốn nói cho hắn, hắn không phải chỉ có một mình, không cần chết! Hiện tại cô không thể hiểu được mà đến thế giới của hắn, vậy nên cô sẽ giúp hắn, cho dù chỉ là làm một cái bóng đi theo phía sau hắn cũng đủ rồi.
Khi nữ chủ nhân của ngôi nhà này quay lại, đã thấy Ân Ly buông xuống túi sách, mặt mày giãn ra, hướng bà hỏi thăm như thế nào mới có thể làm công kiếm tiền mua hạt giống.
Đại thẩm không có nghĩ nhiều, đoán chắc là đứa trẻ bỏ nhà ra đi, không muốn trở về. Mua hạt giống? Đây là lí do mới sao?
"Chúng ta ở đây, nhà nào cũng có a! Hơn nữa nhiều cũng có thể đi thị trấn mua, ít, thì trong nhà ta có rất nhiều." Đại thẩm nói.
"Không, không, tự bản thân thân cháu mua thì tốt hơn. Cái này bác giữ lại đi, về sau sẽ hữu dụng." Nhìn vị đại thẩm tốt bụng mang mình về này, Ân Ly vẫn là nhịn không được nói nhiều thêm một câu, "Hiện tại thiên tai không ngừng, bác nên tích trữ nhiều hơn để trong nhà ăn. Cũng không cần đi thành phố lớn, nhiều người, rất bất tiện."
"Như vậy đi. Chúng ta thường ngày cũng không đi nội thành, trong tầng hầm cũng có ăn, ngươi đứa trẻ này nói có đạo lý, gạo kia trước hết không bán, tích để ăn!" Đại thẩm cũng hiểu được ngoại giới mấy năm nay rất rối loạn, lời này nói vẫn là có đạo lý.
Ở nhà vị đại thẩm này ăn một bữa cơm khiến Ân Ly ăn xong lệ rơi đầy mặt, cầm túi hạt rau dưa nhỏ đại thẩm đưa liền chuẩn bị đi thị trấn.
Cũng không biết sau mạt thế cô còn có thể được ăn ngon như vậy nữa không? Ân Ly tiếc nuối nghĩ, lại nghĩ đến dưỡng dịch khó uống trong không gian, có lẽ có chỗ tốt là một ngày không cần ăn cơm đi?
Cứ như vậy Ân Ly ban ngày ở trên thị trấn kiếm chút tiền buổi tối ở trong không gian nghỉ ngơi. Tiền mỗi ngày kiếm được đều dùng để mua các loại hạt giống cùng gia vị. Thừa dịp hiện tại muối so với cải trắng tiện nghi, nên mua mua mua!
Về phần mặc quần áo gì, ách, mỗi ngày đều mặc cùng một bộ Ân Ly tỏ vẻ - - quần áo rất quý! Được rồi, mua cho Lăng Dục Thần một bộ quần áo thể thao là tốt rồi, cô đã bỏ ra tiền công của một ngày a! Đây có thể mua 100 túi muối nha!! Quá xa xỉ! Ân Ly đã tiến hóa thành thần giữ của đau lòng nghĩ.
Khoảng cách thời gian đến tận thế còn một tuần, đã thấy trên TV khắp nơi đưa tin về một loại virus kiểu mới, sẽ lây bệnh làm cho sốt cao. Trên thị trấn, đường cái rất vắng người, chắc mọi người đều ở nhà hết. Ân Ly cũng không tìm được việc làm.
Thở dài một tiếng, bọn họ không biết là, Mặt Trời vẫn sẽ mọc, nhưng loại virus này sẽ hoành hành ở Trái Đất suốt mười năm cho đến khi Lăng Dục Thần tiêu diệt hết được. Người bắt đầu là hắn, kết thúc cũng là hắn.
Cô trước sau đều không thể quên được trong mộng Lăng Dục Thần hai ánh mắt lãnh tịch, ý cười tùy tiện, hy vọng cô còn kịp.
Vừa nghĩ vậy, bất ngờ đột nhiên xảy ra!
Lúc Ân Ly từ không gian ra ngoài tính toán tìm xem có việc gì để làm, phát hiện trên đường khắp nơi đều là Zombie. Tựa hồ trong một đêm liền bạo phát, cô còn không kịp trở về nhắc nhở người nhà kia chuẩn bị nhiều lương thực một chút.
"A a a a, cứu mạng, Zombie! Ai đến cứu tôi!" Thanh âm từ góc đường truyền đến, Ân Ly vô pháp làm như không nhìn thấy, chạy qua xem.
Vừa lúc thấy một Zombie gương mặt xanh tím miệng lộ đầy răng nanh bắt lấy một cô gái muốn cắn.
Ân Ly đúng là chưa từng giết qua Zombie, chân tay luống cuống, nhưng rất nhanh định thần lại, cầm lấy cây gậy trên mặt đất nhắm mắt lại vung tay lên.
"A a a, cô có thể hay không a? Đánh trật rồi! Mau mau, cứu mạng a!" Cô gái cầm túi xách chống đỡ Zombie, hướng Ân Ly kêu lên.
Ân Ly tập trung nhìn kĩ vào, thật xấu hổ, nhân loại tương lai thân thể cường hóa không ít. Cho nên cô đem một gậy đập vỡ nửa đầu Zombie, nhưng nó vẫn còn sống. Đỏ đỏ trắng trắng chảy đầy thân, miễn bàn có bao nhiêu ghê tởm. Khó trách cô gái mau hỏng mất.
Trước lạ sau quen, Ân Ly chuẩn bị sẵn sàng lại vung lên một gậy. Zombie rốt cuộc chết hoàn toàn. Giải quyết xong tên Zombie, Ân Ly quay người đi, cô gái giữ cô lại.
"Cô định đi đâu? Muốn đi nội thành sao? Tôi có xe, chúng ta cùng đi a." Cô gái có phần hoảng loạn nói.
"Tôi muốn đi thành phố A, khả năng không..." Ân Ly chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Tôi cũng đi thành phố A! Chúng ta có thể cùng đi a! Cô không thể đi bộ đến đó nga. Tôi là Lưu Hiểu Yến, ba tôi là thị trưởng Lưu Hải, cô nhận ra ông ấy đi? Cô đưa tôi đến đó, tôi sẽ bảo ba hảo hảo báo đáp cô." Lưu Hiểu Yến cố gắng thuyết phục, đặc biệt là giá trị vũ lực của Ân Ly, ngẫm nghĩ rất có lời. Còn là một nữ nhân, như vậy an toàn hơn.
Này, cũng được, cô chỉ biết tên của căn cứ trước kia, lại không thể đi qua. Quan trọng là cô còn không biết đường! Ảo não nghĩ, cô thật là ngu ngốc, hẳn lên là ngồi xe đi qua đó trước a!
Tuy rằng không có thói quen cùng người kết nhóm đi xe, bất quá giờ không phải thời điểm để nghĩ nhiều, lúc sau ngồi vào trên xe mới phát hiện đằng sau chứa đầy đồ ăn, trên xe còn một cô gái nữa.
Lưu Hiểu Yến hợp tình hợp lý nói: "Bảo hộ hai người chúng tôi đến đó, dọc đường đi cô không cần phải lo ăn uống! Chúng ta đều có!"
Một cô gái khác an tĩnh chỉ dùng tay vỗ vòng ngọc trên cổ tay của mình, đánh giá Ân Ly.
------------------
Truyện quan trọng phải nói mỗi ngày: truyện chỉ đăng trên Wattap: Manh Ca - @Diemquanca - không reup - không mang đi nơi khác!
23/04/2020.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
--------------------
CHƯƠNG 2: XUYÊN QUA.
Chờ đến lúc Ân Ly tỉnh dậy, mê mang mở hai mắt, dụi dụi hai con ngươi, ô, này, đây là đâu?!
Ân Ly sợ hãi kêu lên một tiếng, từ trên mặt cỏ xanh nhiễm hơi thở của bùn đất trở mình, chợt nhảy dựng lên.
Đưa mắt nhìn tứ phía, chung quanh đều là cánh rừng, không có người ở. Cây cối xum xuê, cỏ xanh trải rộng, phong cảnh tự nhiên thật đẹp, cực kỳ yên tĩnh. Này rất bình thường...
Không! Không hề bình thường! Ân Ly dùng sức nhéo xuống gương mặt của mình, đau quá! Đây không phải nằm mơ! Trên mặt đất còn có hình cái bóng! Bầu trời trên cao tựa hồ cũng đang cười nhạo hành vi của cô.
Ở thế kỷ 32, vì sao mà đồ ăn tự nhiên lại trân quý? Tất nhiên là vì đất đai không thích hợp để gieo trồng lương thực, các giống loài biến dị, các loại cây cối thường thấy nhất cũng đều cao hơn mười mét. Mà xung quanh chỗ này cây cối cao chỉ bốn, năm mét...
Tha thứ cho cô nói thẳng, tranh vẽ cây cối trong sách cô mua ở cửa hàng, vẫn là hai màu đen trắng đâu!
Phải tìm người hỏi một chút, đến cùng là có chuyện gì xảy ra! Ân Ly có phần sợ hãi, nhưng lại cảm thấy ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, ở đây chân thật như vậy, giống như địa cầu chưa trải qua mạt thế. Chính là, cô chỉ ngủ một giấc, ngủ dậy liền đi đến nơi này?
Xuyên qua trong rừng cây, bước chân đi nhanh hơn, trên người cô thậm chí vẫn còn mặc tân quần áo mới ra của chính phủ, kiểu all in một, chống hỏa, phòng trộm cướp, nước lửa không thấm, là kiểu thể phục mới nhất. Đương nhiên, quan trọng nhất với Ân Ly hẳn là - - không cần giặt giũ!
Ân Ly cảm thấy may mắn, vì cô có thói quen đem các vật bảo bối của mình để vào không gian, đó chính là chút ít đồ ăn tự nhiên, có thể đổi rất nhiều vật tư! Đáng tiếc, cô lại quên bỏ sách vở vào.
Cô không nên vì không gian ẩm ướt mà không đem sách để vào a! Hiện tại thì tốt rồi, cô đang ở một địa phương lạ lẫm mà không có sách bên người! Trong không gian ngoại trừ khoai tây chưa thể thu hoạch chỉ còn dưỡng dịch khó uống. Cô phải làm thế nào bây giờ?
Đi một hồi lâu, đại khái khoảng một hoặc là hai giờ đi? Nhìn mặt trời từng chút từng chút leo lên giữa trung tâm, Ân Ly phơi nắng mồ hôi đổ xuống như thác, trong lòng bắt đầu muốn mắng chửi người rồi.
Đây rốt cuộc là cái địa phương quái quỷ gì?!
Đi một thời gian lâu như vậy nhìn thấy không phải cây thì chính là cỏ, Ân Ly mới đầu kinh ngạc cùng bực bội dần dần bị cảm giác mệt mỏi giày vò, ông trời a, van cầu ông, coi như đây là dị giới cũng được, tốt xấu cũng làm ơn cho cô nhìn thấy một nhân loại a?
Mới nghĩ như vậy cô đã nhìn thấy một nông phụ, mặc trang phục bằng vải bông, vác một cái quốc trên bả vai, hướng trong ruộng đi đến. Ân Ly cao hứng muốn hỏng mất, là con người a!
Cô cao hứng phấn khích chạy tới, rồi lại do dự dừng bước chân. Ngộ nhỡ như, cô nghe không hiểu ngôn ngữ kia làm sao bây giờ? Hoa Quốc cũng có rất nhiều ngôn ngữ địa phương, càng đừng nói nơi này. Không chờ cô nói, dáng vẻ của cô khiến người phụ nữ trung niên kia kỳ quái nhìn lại.
"Cô gái, cháu bị lạc đường sao? Có phải đến nơi này của chúng ta du lịch không?" Vị đại thẩm này mang khẩu âm địa phương hỏi, trong lòng nghĩ thầm người thành phố hiện tại ăn mặc trang điểm thật sạch sẽ. Một thân quần áo trắng lấp lánh kim loại sáng bóng, liền một cái nút thắt cũng không có thấy, vừa nhìn đã thấy là kẻ có tiền.
Ân Ly phát hiện cô có thể nghe hiểu được! "Cháu, cháu lạc đường. Cái kia..." Cô còn chưa nói dối bao giờ, nghẹn đến đỏ cả mặt. Cô không biết trước nên hỏi đây là nơi nào hay hỏi Hoa Quốc ở đâu mới tốt. Hỏi như vậy có vẻ hơi lúng túng, vả lại nhìn cách ăn mặc của vị đại thẩm này cũng không phải kiểu dáng của Hoa Quốc.
Không nghĩ tới vị đại thẩm kia lại sang sảng cười, "Là mất điện thoại không tìm được đường đi? Xem cháu gái bộ dáng trắng nõn sạch sẽ, chính là chưa từng đi quá xa nhà a. Đi, đến nhà ta gọi điện!" Đại thẩm xách cái cuốc lên, đội mũ tốt, ở phía trước dẫn đường.
Đi tới đường nhỏ ở nông thôn, đại thẩm dẫn theo Ân Ly nhìn quanh một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi có tốp ba, tốp năm nhà ở, khói bếp bốc lên lượn lờ.
"Vừa đến giờ ăn cơm, cháu đến nhà ta ăn một bữa đi." Đại thẩm tay đáp ở chỗ che nắng nhìn vào trong nhà nói.
"Cảm ơn bác." Ân Ly thực sự không nói lời cự tuyệt được, cô muốn xác nhận xem đây là nơi nào.
Một đường đi không nói chuyện, tới nơi, Ân Ly kinh ngạc! Này, đây là TV! Mắt hạnh trừng lớn, gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ không thể tin được, như là nhìn thấy khủng long!
"Nhà ta hoàn cảnh không được tốt, cháu xem tạm đi." Đại thẩm cảm thấy cô nương thành phố đã quen xem TV màn hình phẳng hoặc xem Ipad, vì vậy nhìn thấy một chiếc TV cồng kềnh to đại như vậy, hẳn rất hiếm lạ đi.
Đại thẩm nói qua với Ân Ly một tiếng, thấy cô ngơ ngác mà nhìn TV, liền đi phòng bếp tìm con gái. Vừa vặn lúc ấy, trên TV đang phát Bản Tin Thời Sự.
"Các vị xem chương trình buổi tối hảo! Hôm nay là thứ 6 ngày 17 tháng 6, ngày 14 tháng 5 âm lịch. Hoan nghênh đến với chương trình << Bản Tin Thời Sự >>. Đầu tiên xin giới thiệu nội dung chủ yếu của chương trình... " Theo âm thanh của nam nhân vang lên, Ân Ly có phần không biết làm sao.
Cô, cô đây là đã xuyên qua?! Đôi mắt gắt gao nhìn ngày tháng trên TV, cô đã đến thế kỷ 22?! Nhưng mà đây không phải là chuyện gì đáng cao hứng, bởi vì, qua một tháng nữa, là tận thế đến!
Ân Ly ngửa mặt lên trời thở dài, vì sao, lại đem cô xuyên đến đây? Muốn cho cô xuyên qua, tốt xấu cũng để cô xuyên qua sớm 100 năm đi! Lại để cô đến thời điểm sắp đối mặt với Zombie là cái chuyện gì?!
Ân Ly chỉ là một công dân nhỏ bé, ở tương lai thành thành thật thật làm ruộng, lúc rảnh rỗi thì ngồi đọc sách, mặc dù đối với << Khai Quốc Quân Chủ >> nhắc tới là chảy nước miếng, nhưng vì cái gì, vì cái gì a, lại nhất định lại khiến cô xuyên qua gian nan như thế này?!
Ân Ly bi phẫn nhớ đến một sự kiện, cái nam nhân kia! Không đúng, hiện tại hắn vẫn còn là thiếu niên! Lăng Dục Thần, hắn, bây giờ vẫn còn ở sở nghiên cứu a.
"Tối hôm qua sở nghiên cứu Đế Đô bị tập kích, phát sinh vụ nổ cực lớn, có 36 nhân viên bị thương vong, trong số đó..." Nam nhân dẫn chương trình đưa tin, Ân Ly xem đến ngũ vị tạp trần, kích động không thôi.
Lăng Dục Thần! Hắn trốn ra! Nơi giam giữ Lăng Dục Thần chính là cái sở nghiên cứu đó. Xem ra, không cần cô phiền não nghĩ cách cứu hắn, nhân gia đã sớm chạy.
Nghĩ tới theo như lời trong sách nói, khi hắn thoát khỏi sở nghiên cứu bệnh độc truyền nhiễm cũng bị phát tán ra ngoài, một tháng sau virus Zombie hoàn toàn bộc phát trên toàn cầu. Chẳng phải nói là, hiện tại virus Zombie đã tràn ngập rồi! Ân Ly không nghĩ muốn làm chúa cứu thế, bởi vì virus này lan truyền cực nhanh, có không khí liền có virus. Chính là căn bản ngươi không cứu được rồi, hiện tại trong cơ thể mỗi người đều đã ẩn nấp virus.
Mạt thế, sắp đến!
Cô không có cách nào đi trách móc Lăng Dục Thần, rốt cuộc virus này là do sở nghiên cứu chế tạo ra, bất quá trùng hợp Lăng Dục Thần chạy trốn đã phóng thích ra ngoài. Thật sự là - - số mệnh là như vậy!
Mặc kệ là như thế nào, cô biết, trước hết phải chuẩn bị hết tất cả mọi thứ đã. Sau đó đi căn cứ tìm Lăng Dục Thần! Ngăn cản Lăng Dục Thần đi tìm cái bằng hữu phản bội hắn kia. Bằng không, những sự kiện trong mộng sẽ sớm lặp lại - - diệt thế. Tuy rằng không biết hắn có nghe lời cô hay không, nhưng cô quản hắn a.
Nếu đã cô đã xuyên đến đây, cô có thể sống tự tại, mặc kệ hắn đi tìm chết sao? Tất nhiên là không! Vô số lần ban đêm cô đều muốn nói cho hắn, hắn không phải chỉ có một mình, không cần chết! Hiện tại cô không thể hiểu được mà đến thế giới của hắn, vậy nên cô sẽ giúp hắn, cho dù chỉ là làm một cái bóng đi theo phía sau hắn cũng đủ rồi.
Khi nữ chủ nhân của ngôi nhà này quay lại, đã thấy Ân Ly buông xuống túi sách, mặt mày giãn ra, hướng bà hỏi thăm như thế nào mới có thể làm công kiếm tiền mua hạt giống.
Đại thẩm không có nghĩ nhiều, đoán chắc là đứa trẻ bỏ nhà ra đi, không muốn trở về. Mua hạt giống? Đây là lí do mới sao?
"Chúng ta ở đây, nhà nào cũng có a! Hơn nữa nhiều cũng có thể đi thị trấn mua, ít, thì trong nhà ta có rất nhiều." Đại thẩm nói.
"Không, không, tự bản thân thân cháu mua thì tốt hơn. Cái này bác giữ lại đi, về sau sẽ hữu dụng." Nhìn vị đại thẩm tốt bụng mang mình về này, Ân Ly vẫn là nhịn không được nói nhiều thêm một câu, "Hiện tại thiên tai không ngừng, bác nên tích trữ nhiều hơn để trong nhà ăn. Cũng không cần đi thành phố lớn, nhiều người, rất bất tiện."
"Như vậy đi. Chúng ta thường ngày cũng không đi nội thành, trong tầng hầm cũng có ăn, ngươi đứa trẻ này nói có đạo lý, gạo kia trước hết không bán, tích để ăn!" Đại thẩm cũng hiểu được ngoại giới mấy năm nay rất rối loạn, lời này nói vẫn là có đạo lý.
Ở nhà vị đại thẩm này ăn một bữa cơm khiến Ân Ly ăn xong lệ rơi đầy mặt, cầm túi hạt rau dưa nhỏ đại thẩm đưa liền chuẩn bị đi thị trấn.
Cũng không biết sau mạt thế cô còn có thể được ăn ngon như vậy nữa không? Ân Ly tiếc nuối nghĩ, lại nghĩ đến dưỡng dịch khó uống trong không gian, có lẽ có chỗ tốt là một ngày không cần ăn cơm đi?
Cứ như vậy Ân Ly ban ngày ở trên thị trấn kiếm chút tiền buổi tối ở trong không gian nghỉ ngơi. Tiền mỗi ngày kiếm được đều dùng để mua các loại hạt giống cùng gia vị. Thừa dịp hiện tại muối so với cải trắng tiện nghi, nên mua mua mua!
Về phần mặc quần áo gì, ách, mỗi ngày đều mặc cùng một bộ Ân Ly tỏ vẻ - - quần áo rất quý! Được rồi, mua cho Lăng Dục Thần một bộ quần áo thể thao là tốt rồi, cô đã bỏ ra tiền công của một ngày a! Đây có thể mua 100 túi muối nha!! Quá xa xỉ! Ân Ly đã tiến hóa thành thần giữ của đau lòng nghĩ.
Khoảng cách thời gian đến tận thế còn một tuần, đã thấy trên TV khắp nơi đưa tin về một loại virus kiểu mới, sẽ lây bệnh làm cho sốt cao. Trên thị trấn, đường cái rất vắng người, chắc mọi người đều ở nhà hết. Ân Ly cũng không tìm được việc làm.
Thở dài một tiếng, bọn họ không biết là, Mặt Trời vẫn sẽ mọc, nhưng loại virus này sẽ hoành hành ở Trái Đất suốt mười năm cho đến khi Lăng Dục Thần tiêu diệt hết được. Người bắt đầu là hắn, kết thúc cũng là hắn.
Cô trước sau đều không thể quên được trong mộng Lăng Dục Thần hai ánh mắt lãnh tịch, ý cười tùy tiện, hy vọng cô còn kịp.
Vừa nghĩ vậy, bất ngờ đột nhiên xảy ra!
Lúc Ân Ly từ không gian ra ngoài tính toán tìm xem có việc gì để làm, phát hiện trên đường khắp nơi đều là Zombie. Tựa hồ trong một đêm liền bạo phát, cô còn không kịp trở về nhắc nhở người nhà kia chuẩn bị nhiều lương thực một chút.
"A a a a, cứu mạng, Zombie! Ai đến cứu tôi!" Thanh âm từ góc đường truyền đến, Ân Ly vô pháp làm như không nhìn thấy, chạy qua xem.
Vừa lúc thấy một Zombie gương mặt xanh tím miệng lộ đầy răng nanh bắt lấy một cô gái muốn cắn.
Ân Ly đúng là chưa từng giết qua Zombie, chân tay luống cuống, nhưng rất nhanh định thần lại, cầm lấy cây gậy trên mặt đất nhắm mắt lại vung tay lên.
"A a a, cô có thể hay không a? Đánh trật rồi! Mau mau, cứu mạng a!" Cô gái cầm túi xách chống đỡ Zombie, hướng Ân Ly kêu lên.
Ân Ly tập trung nhìn kĩ vào, thật xấu hổ, nhân loại tương lai thân thể cường hóa không ít. Cho nên cô đem một gậy đập vỡ nửa đầu Zombie, nhưng nó vẫn còn sống. Đỏ đỏ trắng trắng chảy đầy thân, miễn bàn có bao nhiêu ghê tởm. Khó trách cô gái mau hỏng mất.
Trước lạ sau quen, Ân Ly chuẩn bị sẵn sàng lại vung lên một gậy. Zombie rốt cuộc chết hoàn toàn. Giải quyết xong tên Zombie, Ân Ly quay người đi, cô gái giữ cô lại.
"Cô định đi đâu? Muốn đi nội thành sao? Tôi có xe, chúng ta cùng đi a." Cô gái có phần hoảng loạn nói.
"Tôi muốn đi thành phố A, khả năng không..." Ân Ly chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Tôi cũng đi thành phố A! Chúng ta có thể cùng đi a! Cô không thể đi bộ đến đó nga. Tôi là Lưu Hiểu Yến, ba tôi là thị trưởng Lưu Hải, cô nhận ra ông ấy đi? Cô đưa tôi đến đó, tôi sẽ bảo ba hảo hảo báo đáp cô." Lưu Hiểu Yến cố gắng thuyết phục, đặc biệt là giá trị vũ lực của Ân Ly, ngẫm nghĩ rất có lời. Còn là một nữ nhân, như vậy an toàn hơn.
Này, cũng được, cô chỉ biết tên của căn cứ trước kia, lại không thể đi qua. Quan trọng là cô còn không biết đường! Ảo não nghĩ, cô thật là ngu ngốc, hẳn lên là ngồi xe đi qua đó trước a!
Tuy rằng không có thói quen cùng người kết nhóm đi xe, bất quá giờ không phải thời điểm để nghĩ nhiều, lúc sau ngồi vào trên xe mới phát hiện đằng sau chứa đầy đồ ăn, trên xe còn một cô gái nữa.
Lưu Hiểu Yến hợp tình hợp lý nói: "Bảo hộ hai người chúng tôi đến đó, dọc đường đi cô không cần phải lo ăn uống! Chúng ta đều có!"
Một cô gái khác an tĩnh chỉ dùng tay vỗ vòng ngọc trên cổ tay của mình, đánh giá Ân Ly.
------------------
Truyện quan trọng phải nói mỗi ngày: truyện chỉ đăng trên Wattap: Manh Ca - @Diemquanca - không reup - không mang đi nơi khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.