Xuyên Thư: Nàng Dâu Mĩ Miều Chỉ Muốn Ôm Đùi Ông Xã
Chương 18: Lặp Lại Lần Nữa.
Thạch Diễn Cung
22/01/2024
Cơ thể của Ninh Mông hóa đá tại chỗ!
Cô còn cho rằng Tề Sam là một kẻ vô dụng, không ngờ cô lại nhìn lầm rồi! Chiếc vòi nước đã được giấu rất kỹ dưới ghế sô pha vậy mà vẫn bị phát hiện ra!
Sớm biết tên nhóc này lợi hại như vậy thì cô nên ném vòi nước đi để xóa sạch mọi dấu vết.
Tình tiết nhỏ hại chết người! Bây giờ làm sao đây?
Hoắc Bắc Thần vẫn nhìn cô chằm chằm, khiến Ninh Mông nơm nớp lo sợ, muốn giải thích gì đó: “Em...”
Tề Sâm cười khẩy cắt lời lời cô: “Ninh Mông, lúc mới kết hôn, cô đã dùng mọi chiêu trò để được ở bên cạnh lão đại, sao không soi lại bản thân mình đi, sao lão đại có thể chú ý đến cô được? Chuyện này mới chấm dứt được hai năm, bắt đầu lại rồi sao?”
Lúc bắt đầu thì người phụ nữ này cũng ảo tưởng được ở bên lão đại.
Chung quy thì cũng không tìm thấy người đàn ông thứ hai nào giống như lão đại.
Giả bệnh, bỏ thuốc, ở lì nhà lão đại không chịu đi, dùng tất cả mọi cách mà vẫn bị lão đại đuổi ra ngoài.
Lúc đó cô mới hết hy vọng, náo loạn đòi ly hôn.
Nhưng hôm nay tại sao lại ngược trở lại rồi?
Ninh Mông nghe thấy lời này liền cảm thấy hơi bực bội.
Cô thì sao hả?
Da trắng, chân dài, khuôn mặt xinh đẹp, có thiếu chỗ nào?
Tề Sam vẫn đang lải nhải: “Cô có thể tự mình biết mình một chút được không? Không phải lúc nào cũng gây rắc rối cho lão đại chúng tôi, còn dùng những thủ đoạn không đứng đắn này...”
“Anh im đi!”
Ninh Mông đột nhiên bùng nổ khiến cho Tề Sam đang nói tự nhiên im bặt.
Cô giận thật rồi, bị Hoắc Bắc Thần chèn ép, cô nhịn. Nhưng Tề Sam dựa vào đâu mà có thể khoa tay múa chân với cô?
Cô hỏi: “Tề Sam, anh có biết tại sao bà ngoại tôi sống đến một trăm linh ba tuổi không?”
Tề Sam: ??
Ninh Mông: “...Bởi vì bà không bao giờ lo chuyện bao đồng đấy.”
Tề Sam: !!
Ninh Mông nhìn anh ta, cô tức giận mắng: “Tôi thấy anh ăn no không có việc gì làm, cũng có thể là ăn nhiều muối đến phát hoảng. Bản thân còn là một con chó độc thân, dựa vào đâu đòi chõ mồm vào chuyện của vợ chồng chúng tôi? Tôi có nói chuyện với anh à? Anh đáp cái gì? Tôi nghĩ tốt nhất là mời anh đi trải nghiệm KTV một chút đi!”
Tề Sam: “...KTV?”
“Chính là tẩn cho anh một trận, tặng cho anh thêm mấy cước rồi tặng thêm dấu tay chữ V” Ninh Mông cười chế giễu, “Ngay cả KTV cũng không biết là gì thì anh có tư cách gì mà ra vẻ ở đây?”
Chẳng lẽ cho rằng cô chỉ biết nói mỗi “rắm cầu vồng” thôi sao?
“...”
Tề Sam tức giận đến mức khó thở, miệng há ra nhưng không biết nói gì. Trong cơn giận dữ, anh ta trực tiếp nhìn về phía Hoắc Bắc Thần nói: “Lão đại...”
Lúc Ninh Mông mắng người, cô cố gắng phớt lờ ánh mắt nặng trình trịch rơi trên người mình.
Nhưng Tề Sam lại la lên, bên cạnh chợt tối đi, một cái bóng mờ đổ xuống người cô.
Cơ thể cao to như núi tiến đến gần cô.
Khí thế bức người khiến con mèo hoang nhỏ Ninh Mông không thể không thu lại móng vuốt của mình.
Tề Sam vô cùng phấn khích khi thấy Hoắc Bắc Thần ra tay. Anh ta nhìn Ninh Mông, trong mũi phát ra một tiếng “hừ” khinh bỉ.
Cho dù anh ta không nói thì sao lão đại có thể sống chung với người phụ nữ này chứ?
Ninh Mông: “...”
Ngay khi cô đang run rẩy thì âm thanh ra lệnh khiến người nghẹt thở của Hoắc Bắc Thần truyền tới từ trên đỉnh đầu: “Lặp lại lần nữa”
Ninh Mông hơi mờ mịt, nói cái gì?
Những câu cô mắng Tề Sam sao?
Cô ngập ngừng dò hỏi: “KTV?”
Ánh mắt của người đàn ông dường như muốn trói chặt lấy cô. Anh giống như lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cô: “Câu trước”
Câu trước là câu nào?
Ninh Mông yếu ớt nói: “Nam thần, trong nhà đột nhiên bị ngập, cần tu sửa lại. Em có thể đến chỗ anh ở tạm vài ngày không?”
Để cô nói lời này là định từ chối để sỉ nhục cô sao?
Nhưng không ngờ--
“Được”
Một chữ của người đàn ông nặng tựa ngàn cân.
Tề Sam đang xem kịch vui: ??
--
Cô còn cho rằng Tề Sam là một kẻ vô dụng, không ngờ cô lại nhìn lầm rồi! Chiếc vòi nước đã được giấu rất kỹ dưới ghế sô pha vậy mà vẫn bị phát hiện ra!
Sớm biết tên nhóc này lợi hại như vậy thì cô nên ném vòi nước đi để xóa sạch mọi dấu vết.
Tình tiết nhỏ hại chết người! Bây giờ làm sao đây?
Hoắc Bắc Thần vẫn nhìn cô chằm chằm, khiến Ninh Mông nơm nớp lo sợ, muốn giải thích gì đó: “Em...”
Tề Sâm cười khẩy cắt lời lời cô: “Ninh Mông, lúc mới kết hôn, cô đã dùng mọi chiêu trò để được ở bên cạnh lão đại, sao không soi lại bản thân mình đi, sao lão đại có thể chú ý đến cô được? Chuyện này mới chấm dứt được hai năm, bắt đầu lại rồi sao?”
Lúc bắt đầu thì người phụ nữ này cũng ảo tưởng được ở bên lão đại.
Chung quy thì cũng không tìm thấy người đàn ông thứ hai nào giống như lão đại.
Giả bệnh, bỏ thuốc, ở lì nhà lão đại không chịu đi, dùng tất cả mọi cách mà vẫn bị lão đại đuổi ra ngoài.
Lúc đó cô mới hết hy vọng, náo loạn đòi ly hôn.
Nhưng hôm nay tại sao lại ngược trở lại rồi?
Ninh Mông nghe thấy lời này liền cảm thấy hơi bực bội.
Cô thì sao hả?
Da trắng, chân dài, khuôn mặt xinh đẹp, có thiếu chỗ nào?
Tề Sam vẫn đang lải nhải: “Cô có thể tự mình biết mình một chút được không? Không phải lúc nào cũng gây rắc rối cho lão đại chúng tôi, còn dùng những thủ đoạn không đứng đắn này...”
“Anh im đi!”
Ninh Mông đột nhiên bùng nổ khiến cho Tề Sam đang nói tự nhiên im bặt.
Cô giận thật rồi, bị Hoắc Bắc Thần chèn ép, cô nhịn. Nhưng Tề Sam dựa vào đâu mà có thể khoa tay múa chân với cô?
Cô hỏi: “Tề Sam, anh có biết tại sao bà ngoại tôi sống đến một trăm linh ba tuổi không?”
Tề Sam: ??
Ninh Mông: “...Bởi vì bà không bao giờ lo chuyện bao đồng đấy.”
Tề Sam: !!
Ninh Mông nhìn anh ta, cô tức giận mắng: “Tôi thấy anh ăn no không có việc gì làm, cũng có thể là ăn nhiều muối đến phát hoảng. Bản thân còn là một con chó độc thân, dựa vào đâu đòi chõ mồm vào chuyện của vợ chồng chúng tôi? Tôi có nói chuyện với anh à? Anh đáp cái gì? Tôi nghĩ tốt nhất là mời anh đi trải nghiệm KTV một chút đi!”
Tề Sam: “...KTV?”
“Chính là tẩn cho anh một trận, tặng cho anh thêm mấy cước rồi tặng thêm dấu tay chữ V” Ninh Mông cười chế giễu, “Ngay cả KTV cũng không biết là gì thì anh có tư cách gì mà ra vẻ ở đây?”
Chẳng lẽ cho rằng cô chỉ biết nói mỗi “rắm cầu vồng” thôi sao?
“...”
Tề Sam tức giận đến mức khó thở, miệng há ra nhưng không biết nói gì. Trong cơn giận dữ, anh ta trực tiếp nhìn về phía Hoắc Bắc Thần nói: “Lão đại...”
Lúc Ninh Mông mắng người, cô cố gắng phớt lờ ánh mắt nặng trình trịch rơi trên người mình.
Nhưng Tề Sam lại la lên, bên cạnh chợt tối đi, một cái bóng mờ đổ xuống người cô.
Cơ thể cao to như núi tiến đến gần cô.
Khí thế bức người khiến con mèo hoang nhỏ Ninh Mông không thể không thu lại móng vuốt của mình.
Tề Sam vô cùng phấn khích khi thấy Hoắc Bắc Thần ra tay. Anh ta nhìn Ninh Mông, trong mũi phát ra một tiếng “hừ” khinh bỉ.
Cho dù anh ta không nói thì sao lão đại có thể sống chung với người phụ nữ này chứ?
Ninh Mông: “...”
Ngay khi cô đang run rẩy thì âm thanh ra lệnh khiến người nghẹt thở của Hoắc Bắc Thần truyền tới từ trên đỉnh đầu: “Lặp lại lần nữa”
Ninh Mông hơi mờ mịt, nói cái gì?
Những câu cô mắng Tề Sam sao?
Cô ngập ngừng dò hỏi: “KTV?”
Ánh mắt của người đàn ông dường như muốn trói chặt lấy cô. Anh giống như lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cô: “Câu trước”
Câu trước là câu nào?
Ninh Mông yếu ớt nói: “Nam thần, trong nhà đột nhiên bị ngập, cần tu sửa lại. Em có thể đến chỗ anh ở tạm vài ngày không?”
Để cô nói lời này là định từ chối để sỉ nhục cô sao?
Nhưng không ngờ--
“Được”
Một chữ của người đàn ông nặng tựa ngàn cân.
Tề Sam đang xem kịch vui: ??
--
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.