Xuyên Thư: Nàng Dâu Mĩ Miều Chỉ Muốn Ôm Đùi Ông Xã
Chương 11: Lời Hứa?
Thạch Diễn Cung
22/01/2024
Tay Hoắc Bắc Thần chỉ hơi dùng sức một chút, Ninh Mông đã bị anh kéo đến bên cạnh mình.
“Buông cô ấy ra!”
Đỗ Nhược hét lên, định xông tới, nhưng đã bị Tề Sam cản lại một cách dễ dàng.
Tề Sam nhìn chằm chằm vào thằng nhóc dám đội nón xanh cho lão đại nhà mình. Anh ta xoa tay, kéo Đỗ Nhược qua một bên: “Đi, hai chúng ta cùng nhau nói về chuyện cuộc đời và giấc mơ nào.....”
Ninh Mông chỉ đành trơ mắt nhìn Đỗ Nhược bị Tề Sam xách đi như một con gà. Sau khi họ đi đến sau biển quảng cáo thì một tiếng hét thảm thiết của Đỗ Nhược vang lên, kèm theo là những tiếng nắm đấm đánh lên người.
Cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
Tề Sam tàn bạo như vậy sao?
Cô nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Hoắc Bắc Thần.
Khuôn mặt người đàn ông không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt anh nhìn cô giống như....... Đang nhìn một người chết.
Trong lòng Ninh Mông hơi sợ, cô vội vàng nói: “Ông xã, anh nghe em nói, anh chính là nam thần của em, cũng là ân nhân cứu mạng em, nên sao em lại coi trọng anh ta được chứ? Huống chi, cái cơ thể yếu ớt của Đỗ Nhược chẳng khác gì con gà, sao có thể so với anh, một người cao to mạnh mẽ lại có khí chất như vậy chứ?”
Thấy anh không có thay đổi gì, Ninh Mông lại nói tiếp: “Trông anh cũng vô cùng khí phách? Quyết đoán mạnh mẽ? Còn cả..... Còn cả......”
Còn cả cái gì nữa nhỉ?
Cô đã nói hết cả thành ngữ rồi mà sao rắm cầu vòng lần này không có tác dụng thế?
Cô vắt óc suy nghĩ từ để khen ngợi, thì bỗng nhiên người đàn ông kéo cô đi sang một bên.
Ninh Mông:???
A a a……
Trong sách đã nói, Hoắc Bắc Thần giết người như ma, không phải là anh muốn tìm một con hẻm nào đó, rồi lấy cái mạng chó, à không, mạng hèn của cô chứ?
“Ông xã, chuyện gì cũng phải từ từ, quân tử động khẩu không động thủ! Loại nam thần phong độ dịu dàng, có tài lại có sắc, tài năng bao la, dịu dàng nho nhã như anh chắc sẽ rộng lượng bao dung cho những kẻ tiểu nhân như em đúng không? Giết em sẽ làm bẩn tay ngọc của anh…”
“Im miệng.” Người đàn ông không nghe nổi nữa, anh lạnh lùng nói.
“……”
Ninh Mông nghe lời ngậm miệng lại. Lúc này cô phát hiện cô đã bị người đàn ông đưa đến trước —— bồn rửa tay?
Hoắc Bắc Thần đẩy cô đến bồn rửa tay. Cơ thể cao ráo của anh đè lên người cô khiến cô không thể nhúc nhích. Sau đó anh đổ cả chai nước rửa tay vào tay cô rồi mở vòi nước kỳ cọ thật mạnh.
Ninh Mông:??
Cô nghiêng đầu nhìn sườn mặt góc cạnh lạnh lùng của người đàn ông
Mũi cao thẳng tắp, hàm dưới căng chặt, còn cả độ cong khi khóe môi nhếch lên. Nhưng mọi thứ đều thể hiện rằng anh đang rất tức giận, nên đến thở mạnh Ninh Mông cũng không dám.
Động tác anh rửa tay đặc biệt nghiêm túc,thô lỗ mang theo sự cẩn thận. Mỗi ngón tay mỗi khớp xương anh cũng không buông tha cho cô.
Nhưng càng rửa sức lực anh càng lớn, như ước gì có thể thay luôn một lớp da mới trên tay cô.
Cô xót xa nhìn đôi tay mình, Ninh Mông bị đau muốn rụt về, nhưng bị người đàn ông giữ chặt lại. Cô giãy giụa cách mấy cũng không được, mắt cô rưng rưng, cô la lên: “Đau đau đau……”
Cô vừa dứt câu thì cảm xúc bạo ngược của người đàn ông như sóng đánh vỡ bờ đê, mãnh liệt trào đến!
Anh dừng động tác rửa tay lại, giữ cằm Ninh Mông, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong mắt anh tràn đầy sự thô bạo, anh cất tiếng bằng giọng nói rất đỗi lạnh lẽo, trầm lắng : “Ninh Mông, có phải cô đã quên lời hứa lúc trước rồi đúng không?”
Ninh Mông cảm giác máu cả người cô đột nhiên vọt hết lên não, khiến đại não cô trống rỗng.
Lời hứa gì cơ?
Một ít ký ức của nguyên thân cô còn chưa tiêu hóa hết, nên vốn không nhớ được chuyện này.
Nhưng dáng vẻ lúc này của người đàn ông khiến cô biết nếu như cô hỏi lại một câu “Lời hứa gì?” thì chắc sẽ bị anh bóp chết luôn.
“Buông cô ấy ra!”
Đỗ Nhược hét lên, định xông tới, nhưng đã bị Tề Sam cản lại một cách dễ dàng.
Tề Sam nhìn chằm chằm vào thằng nhóc dám đội nón xanh cho lão đại nhà mình. Anh ta xoa tay, kéo Đỗ Nhược qua một bên: “Đi, hai chúng ta cùng nhau nói về chuyện cuộc đời và giấc mơ nào.....”
Ninh Mông chỉ đành trơ mắt nhìn Đỗ Nhược bị Tề Sam xách đi như một con gà. Sau khi họ đi đến sau biển quảng cáo thì một tiếng hét thảm thiết của Đỗ Nhược vang lên, kèm theo là những tiếng nắm đấm đánh lên người.
Cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
Tề Sam tàn bạo như vậy sao?
Cô nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Hoắc Bắc Thần.
Khuôn mặt người đàn ông không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt anh nhìn cô giống như....... Đang nhìn một người chết.
Trong lòng Ninh Mông hơi sợ, cô vội vàng nói: “Ông xã, anh nghe em nói, anh chính là nam thần của em, cũng là ân nhân cứu mạng em, nên sao em lại coi trọng anh ta được chứ? Huống chi, cái cơ thể yếu ớt của Đỗ Nhược chẳng khác gì con gà, sao có thể so với anh, một người cao to mạnh mẽ lại có khí chất như vậy chứ?”
Thấy anh không có thay đổi gì, Ninh Mông lại nói tiếp: “Trông anh cũng vô cùng khí phách? Quyết đoán mạnh mẽ? Còn cả..... Còn cả......”
Còn cả cái gì nữa nhỉ?
Cô đã nói hết cả thành ngữ rồi mà sao rắm cầu vòng lần này không có tác dụng thế?
Cô vắt óc suy nghĩ từ để khen ngợi, thì bỗng nhiên người đàn ông kéo cô đi sang một bên.
Ninh Mông:???
A a a……
Trong sách đã nói, Hoắc Bắc Thần giết người như ma, không phải là anh muốn tìm một con hẻm nào đó, rồi lấy cái mạng chó, à không, mạng hèn của cô chứ?
“Ông xã, chuyện gì cũng phải từ từ, quân tử động khẩu không động thủ! Loại nam thần phong độ dịu dàng, có tài lại có sắc, tài năng bao la, dịu dàng nho nhã như anh chắc sẽ rộng lượng bao dung cho những kẻ tiểu nhân như em đúng không? Giết em sẽ làm bẩn tay ngọc của anh…”
“Im miệng.” Người đàn ông không nghe nổi nữa, anh lạnh lùng nói.
“……”
Ninh Mông nghe lời ngậm miệng lại. Lúc này cô phát hiện cô đã bị người đàn ông đưa đến trước —— bồn rửa tay?
Hoắc Bắc Thần đẩy cô đến bồn rửa tay. Cơ thể cao ráo của anh đè lên người cô khiến cô không thể nhúc nhích. Sau đó anh đổ cả chai nước rửa tay vào tay cô rồi mở vòi nước kỳ cọ thật mạnh.
Ninh Mông:??
Cô nghiêng đầu nhìn sườn mặt góc cạnh lạnh lùng của người đàn ông
Mũi cao thẳng tắp, hàm dưới căng chặt, còn cả độ cong khi khóe môi nhếch lên. Nhưng mọi thứ đều thể hiện rằng anh đang rất tức giận, nên đến thở mạnh Ninh Mông cũng không dám.
Động tác anh rửa tay đặc biệt nghiêm túc,thô lỗ mang theo sự cẩn thận. Mỗi ngón tay mỗi khớp xương anh cũng không buông tha cho cô.
Nhưng càng rửa sức lực anh càng lớn, như ước gì có thể thay luôn một lớp da mới trên tay cô.
Cô xót xa nhìn đôi tay mình, Ninh Mông bị đau muốn rụt về, nhưng bị người đàn ông giữ chặt lại. Cô giãy giụa cách mấy cũng không được, mắt cô rưng rưng, cô la lên: “Đau đau đau……”
Cô vừa dứt câu thì cảm xúc bạo ngược của người đàn ông như sóng đánh vỡ bờ đê, mãnh liệt trào đến!
Anh dừng động tác rửa tay lại, giữ cằm Ninh Mông, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong mắt anh tràn đầy sự thô bạo, anh cất tiếng bằng giọng nói rất đỗi lạnh lẽo, trầm lắng : “Ninh Mông, có phải cô đã quên lời hứa lúc trước rồi đúng không?”
Ninh Mông cảm giác máu cả người cô đột nhiên vọt hết lên não, khiến đại não cô trống rỗng.
Lời hứa gì cơ?
Một ít ký ức của nguyên thân cô còn chưa tiêu hóa hết, nên vốn không nhớ được chuyện này.
Nhưng dáng vẻ lúc này của người đàn ông khiến cô biết nếu như cô hỏi lại một câu “Lời hứa gì?” thì chắc sẽ bị anh bóp chết luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.