Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều
Chương 19
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
14/05/2022
Trong ảnh, Úc Sanh trang điểm cực kỳ yêu mị, toàn bộ phần xung quanh mắt được đánh phấn mắt đen, lông mi dài cong vút, đôi môi tựa như ngọn lửa
đỏ sáng rực.
Nhưng điểm đặc biệt nhất không phải ở lớp trang điểm này, mà là một đóa hồng đỏ lớn đầy nét mê hoặc cô vẽ trên má trái của mình. Bông hồng này chiếm một nửa khuôn mặt của cô, trông vô cùng sống động chân thực, như thể bông hồng thực sự mọc ra từ trên khuôn mặt cô vậy, mang tới cảm giác hoa lệ sắc máu. Mà toàn bộ phần thái dương được cô điểm lên những chuỗi hoa văn tựa dây leo, uốn lượn đến tận lông mày cô.
Kiểu hoa văn đen sắc này rất đặc biệt, có vẻ vừa nguy hiểm lại quyến rũ, hệt như cái cảm giác cô đem đến cho người khác.
Cô cũng mang vẻ đẹp nguy hiểm lại mê hoặc như vậy. Mà so với kiểu trang điểm ma cà rồng này, thứ càng thu hút người ta hơn là ánh mắt của cô. Cô thậm chí không đeo kính áp tròng màu đỏ, vẫn dùng màu mắt tự nhiên của mình. Ánh mắt cô cao ngạo lại thản nhiên, mang theo dáng vẻ cao cao tại thượng chỉ thuộc về giống loài hút máu. Đầu cô hơi nâng lên, nhưng ánh mắt lại hơi hướng xuống dưới, tạo cảm giác như đang nhìn con sâu cái kiến, cảm giác này trên người không hề đột ngột, như là trời sinh đã vậy, thậm chí hiện ra khí chất cao quý độc nhất vô nhị của huyết tộc.
Nhưng ánh mắt vẫn chưa phải điểm hấp dẫn nhất, mà là nét cười quyến rũ bên khóe miệng cô.
Khóe môi cô hơi nhếch lên, góc độ nhếch lên như đã được dùng dụng cụ đo đạc một cách chuẩn xác nhất, hoàn hảo nhất.
Rõ ràng là một nụ cười đẹp đến khó thể diễn tả bằng lời, nhưng trong nụ cười này lại pha thêm vẻ thản nhiên hệt như ánh mắt, thậm chí còn có nét giễu cợt nhàn nhạt.
Cô diễn giải một cách hoàn hảo vẻ đẹp khuynh thành cùng sự cao quý tao nhã của một huyết tộc.
Vẻ đẹp của cô, như thể ngay một giây tiếp theo sẽ phá vỡ che chắn của màn hình mà hiện ra từng chút một trước mắt!
Đây là một bức ảnh đẹp đến mức không chút nào giống một tấm ảnh 3D. Trên mạng dậy lên từng đợt thảo luận sôi nổi, thậm chí sau đó còn tạo thành trend trang điểm kiểu ma cà rồng .
Mà bình luận được chú ý nhất dưới trạng thái Weibo này là của một dân mạng nào đó, dùng trình độ chuyên môn của mình đánh giá xem bức ảnh này đã được chỉnh sửa tí nào bằng photoshop hay chưa, cũng có nghĩa là, cái vị blogger này hoàn toàn dựa vào chính gương mặt mình tạo ra tấm ảnh đẹp đến thảng thốt như này.
Dưới bình luận này, rất nhiều cư dân mạng giỏi photoshop hoặc làm công việc liên quan đến photoshop đều không nhịn được đứng ra, không chỉ nhấn thích mà còn tích cực để lại bình luận bên dưới .
"+1, bức ảnh của blogger này chưa bị chỉnh sửa tí nào."
"+2, blogger này thậm chí còn không đeo kính áp tròng, cũng chẳng dùng máy ảnh làm đẹp, vì vậy cô ấy chỉ đơn giản là chụp một bức ảnh của chính mình, vậy mà lại có thể tạo ra hiệu quả khiến người kinh ngạc như vậy!"
"Đẹp phá đảo! Ai đó nói thật to cho tôi nghe, đây chính xác là người thật sao? Không phải ma cà rồng bước ra từ trong truyện tranh sao?"
"Đẹp đến mức không thể khép chân lại được. Tôi thực sự muốn xem cô nàng blogger này trông như thế nào sau khi tẩy trang".
"Tẩy trang xong chắc chắn cũng chẳng xấu đi đâu được. Tôi lấy chít chít (?) của mình ra cá, dù có trang điểm đậm đến đâu, tôi vẫn có thể nhìn ra sắc đẹp nghiêng thùng đổ gánh của cô ấy dưới lớp trang điểm."
"Hahahaha, tiền cược lầu trên trâu bò vl thế?"
"Lầu trên của lầu trên, cậu có bao nhiêu cái chít chít(?)?"
"Thực lòng mà nói, tôi cũng có linh cảm rằng cô nàng blogger xinh đẹp hơn cả tưởng tượng."
Dưới bình luận này, phần lớn đều tò mò về vẻ ngoài của Úc Sanh.
Ngoài bình luận top đầu kia, một top bình luận khác cũng có gần nghìn người xếp hàng bên dưới, chủ đề thảo luận 100% liên quan đến ngài ác quỷ.
"Tôi đã khuất phục dưới vẻ đẹp của blogger. Cơ mà ngài Ác ma tiên sinh là cái quái gì vậy?"
"Blogger có người thương rồi sao? Cái vị Ác ma tiên sinh là bạn trai của cô ấy sao?"
"Tôi cảm thấy blogger này rất thích Ác ma tiên sinh của mình. Mỗi lần đăng blog đều có liên quan đến anh ấy. Mà tên Weibo cũng là cục cưng của Ác ma tiên sinh. Thật sự làm người ta hâm mộ ghen tị!"
"Hâm mộ +1."
"Hâm mộ + dãy số chứng minh thư."
"Nhưng mà mọi người không thấy rất ngọt ngào sao?"
"Cùng cảm giác. Chúc blogger hạnh phúc."
Lúc này, người tên là lang băm tử theo dõi tài khoản Weibo "Tiểu cục cưng của Ác ma tiên sinh" ngay từ những ngày đầu lên tiếng, anh ta trả lời trong dãy bình luận này rằng: "Blogger chưa có bạn trai, cô ấy đang theo đuổi Ác ma tiên sinh. Công bằng mà nói thì mọi người vẫn còn có cơ hội."
Bình luận trả lời này gom về hơn nghìn like trong một khoảng thời gian ngắn, được đẩy lên top để người mới vào trông thấy. Sau khi biết blogger chưa có bạn trai, số người gửi tin nhắn kết bạn cho Úc Sanh đếm không xuể. Nhưng nhiều người cũng cảm thấy kỳ quái, blogger đã xinh đẹp như vậy rồi, còn cần chủ động theo đuổi vị ác ma tiên sinh này sao?
Ngày càng có nhiều người bắt đầu có hứng thú với ác ma tiên sinh này, lũ lượt suy đoán xem đây là thần thánh phương nào .
Lượng fan của Úc Sanh lấy tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường tăng lên chóng mặt, chẳng khác nào có thần trợ.
2 giờ chiều Úc Sanh ngủ dậy, "Mỹ nhân ma cà rồng" đã trở thành chủ đề nóng, treo trên đầu bảng tin Weibo. Nơi dễ làm người khác chú ý nhất này gần như mỗi giây đều thu hút thêm sự quan tâm của rất nhiều cư dân mạng mới.
Tắm rửa xong, cô theo thói quen cầm điện thoại lên kiểm tra trạng thái Weibo của mình, lượng fan hơn 160 vạn khiến cô kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Mới đầu Úc Sanh còn tưởng Weibo bị lag.
Đêm qua lúc cô đi ngủ chỉ có hơn một vạn fan, sao hôm nay lại tăng lên gấp cả trăm lần, như trực tiếp nhảy từ trái đất lên mặt trăng vậy? Tiếp theo định bay lên sao Hỏa hay gì?
Từ một vạn fans lên 160 vạn fans.
Lên rank kiểu này cũng quá nhanh đi? Cho dù gắn tên lửa vào mông cũng không nhanh như vậy đi?
Khiến cô từ một người không mấy ai biết đến đột nhiên thành một tiểu hồng nhân trên Weibo.
Trong lòng Úc Sanh hơi nghi ngờ, lướt đến post Weibo mới đăng lúc 5 giờ sáng, khi nhìn thấy năm vạn bình luận bên dưới, cô mới biết chính bức ảnh này đem đến cho mình lượng fan lớn đến vậy.
Úc Sanh nhìn một loạt bình luận liếm màn hình, tán thưởng nhan sắc khuynh thành của cô bên dưới, không khỏi thở dài trong lòng. Dù ở thời đại hay thân phận nào đi nữa, có nhan sắc làm việc gì cũng thuận lợi.
Càng huống chi vẻ đẹp phá vỡ cả giới hạn không gian ba chiều của cô, giúp độ khó cuộc sống của cô được hạ xuống một level nhất định, trở thành mode siêu dễ.
Đọc xong bình luận, Úc Sanh chọn ngẫu nhiên một vài bình luận thú vị để trả lời. Khi bụng cô đã cồn cào vì đói, chỉ muốn tắt Weibo xuống lầu ăn cơm trưa, tin nhắn Thương Tố được gửi đến.
Đối phương một lúc gửi qua mấy tin nhắn.
"!!! Tiểu cục cưng, không ngờ cô lớn lên xinh đẹp như vậy?"
"Ôi, tôi rất thích kiểu trang điểm này của cô!"
"Tranh ma cà rồng của tôi vẽ xong chưa?"
Thương Tố lúc nhắn tin về cơ bản là nghĩ gì gửi nấy, nhìn chẳng có tí logic nào, rất là tùy tính. Nhưng làm bạn cùng cô ấy cảm giác rất thoải mái. Đọc tin nhắn cuối cùng, Úc Sanh mới chợt nhớ sáng sớm nay vẽ xong tranh mà quên gửi cho Thương Tố.
Nghĩ vậy, cô lập tức dùng máy tính scan bức tranh rồi gửi cho đối phương.
Thương Tố nhận được, lập tức hồi âm cho cô, "Tranh rất đẹp, tôi thích!"
"Thích là được rồi", Úc Sanh còn chưa gõ xong, bên kia đã gửi qua một bao lì xì.
Phần ghi chú là "Phí vẽ tranh".
Úc Sanh mở ra, thấy bên trong có một khoản tiền hợp lý, vừa đủ để làm thù lao cho bức vẽ của cô.
"Bộ váy trong tranh trông đẹp lắm, tôi định nhờ người may nó!"
Úc Sanh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Vậy tôi sửa lại vài chi tiết, sau đó sẽ chuyển cho cô bản vẽ thiết kế trang phục."
“Cô còn biết thiết kế quần áo á?” Thương tố ngạc nhiên.
"Ừ."
"Cô đúng thật là toàn năng! Nói cho tôi biết, trừ thiết kế quần áo ra cô còn biết làm gì nữa? Cứ mạnh dạn nói cho tôi đi, tôi sẵn sàng rồi!"
Úc Sanh cảm thấy mình lại có thêm hiểu biết mới mẻ về Thương Tố, vừa nhìn thấy câu này, không khỏi nở nụ cười, không ngờ đối phương chẳng vì bản thân là con của diễn viên nổi tiếng mà làm giá, ngược lại cực kỳ khiêm tốn. Úc Sanh trả lời, "Thiết kế trang sức."
"Được! Sau này tôi tham gia mấy chương trình lớn với đi thảm đỏ sẽ nhờ cô thiết kế quần áo và trang sức, cô có đồng ý không!"
Là một ngôi sao thế hệ thứ hai, điều khiến Thương Tố đau đầu nhất là mặc quần áo đụng hàng với người khác, dù có mặc quần áo đặt may của thương hiệu nổi tiếng đến mấy, thỉnh thoảng vẫn bị đụng hàng với các ngôi sao khác, sau đó sẽ bị vài tên phóng viên nhàm chán viết bài câu view, đem hai người ra so khí chất, thân hình các thứ các thứ.
Nếu so thắng thì tốt, nhưng nếu mà cô ấy bị biên tập viên chỉnh đến tệ hại, viết thành cô bị đối thủ đè bẹp từ khí chất đến dáng người thì đúng là tức chết.
Làm một cái tinh nhị đại nổi đình nổi đám từ nhỏ, đề tài về cô ấy có rất nhiều, mà anti fan lại càng không thiếu, mỗi lần gặp trường hợp bị soi mói vì đụng hàng, cô ấy chỉ có thể giả vờ như không thấy.
Nếu không giả mù, cô ấy còn có thể làm gì khác?
Nhưng bây giờ đã quen được một nhà thiết kế có tương lai vô cùng hứa hẹn, nếu cô mặc đồ đối phương thiết kế riêng cho mình, sẽ không cần sợ bị đụng hàng với người khác nữa, đúng không? Cô ấy muốn mặc một chiếc váy có một không hai, kiểu dáng mới mẻ lại hợp thời trang!
Úc Sanh nhìn tin nhắn này của Thương Tố, trong lòng không khỏi cảm động. Là một tinh nhị đại, người nọ có nhiều mối quan hệ, độ nổi tiếng và tài nguyên đều cao hơn so với cô. Nếu làm thân với cô ấy, những chỗ tốt không cần nói cũng biết.
Sau khi trùng sinh, Úc Sanh thực ra chỉ muốn đi theo con đường cũ mà cô đã đi kiếp trước, tiếp tục trở thành một người nổi tiếng trên Weibo.
Vì có kinh nghiệm tích lũy từ kiếp trước, cô cảm thấy mình có thể thành công nhanh hơn, hơn nữa đây là công việc cô yêu thích, có thể dồn hết tâm huyết và đam mê của mình vào đó. Càng huống chi V đại (blogger có ảnh hưởng với tài khoản đã xác minh) nổi tiếng trên mạng ở thế giới này so với kiếp trước còn có địa vị cao hơn, thậm chí có thể sánh ngang với ảnh hậu.
Nhưng cô bây giờ cô không còn dễ dàng thỏa mãn như vậy nữa rồi.
Cô đã có mục tiêu cao hơn.
Người đàn ông mà cô muốn theo đuổi thế lực trải khắp khắp Đông Nam Á, vì vậy cô cũng không thể thua kém đối phương quá nhiều, đúng không?
Cô đặt ra cho mình một mục tiêu dài hạn hơn, đó là vượt qua rào cản biên giới, vươn ra quốc tế.
Mục tiêu của cô là trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước, đây là vị thế mà nữ chính trong tiểu thuyết đã đạt được.
Lòng hiếu thắng của Úc Sanh lần nữa trỗi dậy. Cô thực sự muốn biết, cô với Úc Vi, đến cùng là ai xuất sắc hơn. Kiếp này, ai sẽ là nhà thiết kế đứng ở vị trí cao nhất trên đài vinh quang, được vạn người ngắm nhìn, nhận ngàn lời tán dương!
Úc Sanh suy tư một lát, nếu kiếp này đã đặt mục tiêu tiến ra đấu trường quốc tế, vậy lúc bình thường khẳng định sẽ rất bận rộn, cùng lúc phải đi trêu ghẹo ác ma tiên sinh, tương lai nói chuyện yêu đương với ác ma tiên sinh, có khi không thể dành ra nổi thời gian thiết kế quần áo cho Thương Tố.
Nhưng cô không muốn từ bỏ mối quan hệ với Thương Tố. Người nọ rất hợp khẩu vị cô, dù cho cô ấy không phải là minh tinh, cô vẫn muốn làm bạn cùng cô ấy.
Nghĩ vậy, Úc Sanh đắn đo một lúc rồi trả lời: “Mỗi năm tôi đều sẽ thiết kế ba bộ lễ phục cho cô."
“Được thôi.” Đối phương dứt khoát đáp.
Úc Sanh mỉm cười, biết rằng đối phương cũng có ý làm bạn tốt với cô. Sau khi giải quyết xong vấn đề, cô cất điện thoại đi.
Khi Úc Sanh chuẩn bị xuống nhà ăn trưa, cô trông thấy hai người Thi Nhã và Nhã Tình đang tranh chấp gì đó ngoài cửa, thấy cô xuất hiện, hai người mới ngừng tranh cãi.
Nhã Tình ngước mắt lên nhìn Úc Sanh, vừa định quay người rời đi thì bị Úc Sanh chặn lại.
Úc Sanh như có như không nở nụ cười, nhưng trong mắt lại mang một tia châm chọc nhàn nhạt, "Nhìn thấy đại tiểu thư tôi đây còn không định chào một tiếng sao? Úc Vi dạy cô như thế hả?"
Nhã Tình đứng lại, có chút không cam lòng. Cô ta còn chưa quên, ngày đầu tiên Úc Sanh đến ngôi nhà này, bản thân đã như chó gặm bùn mà ngã nhào trước mặt cô gái quê mùa này, chẳng còn tí mặt mũi nào. Chuyện đến tận bây giờ cô vẫn chưa quên.
Đòn phủ đầu cô ta thay mặt Úc Vi đem ra dạy dỗ Úc Sanh cũng bị đối phương dễ dàng hóa giải. Sau sự việc đó, cô ta bị Úc Vi cho ra rìa một thời gian dài, thậm chí Úc Vi còn yêu cầu cô về nhà tự kiểm điểm lại, tới tận hôm nay mới cho cô ta quay lại.
Lương tháng này của cô ta cũng ít hơn một nửa. Lúc trước cô ta muốn mua rất nhiều thứ, nhưng mấy thứ cô ta dự tính mua vào tháng này cũng không mua được nữa vì bị trừ tiền lương.
Toàn bộ món nợ này cô ta đều tính lên đầu Úc Sanh.
Nhã Tình đáy lòng phẫn uất, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn quay đầu vâng lời gọi một tiếng: "Úc đại tiểu thư."
Mặc dù ánh mắt cô ta thoáng qua một tia oán hận, ngữ khí cũng có vẻ miễn cưỡng.
Úc Sanh để ý thấy sự oán giận trong mắt Nhã Tình, cô tùy ý nhún vai, mặc kệ Nhã Tình, trực tiếp gạt cô ta qua một bên xuống lầu ăn cơm.
Cô ngược lại muốn xem Nhã Tình, người lén lút làm vô số chuyện cho Úc Vi, khiến Úc Sanh trong nguyên tác phải chịu nhiều uất ức, sẽ sử dụng chiêu trò gì lần này.
Tốt nhất đừng giở thủ đoạn vụng về quá, nếu không sẽ khiến cô cảm thấy nhàm chán.
Đôi môi đỏ mọng của Úc Sanh khẽ cong lên.
Xuống tới tầng một, cô phát hiện Thi Nhã vẫn đi theo mình suốt, cô quay đầu lại mới thấy vành mắt người nọ đỏ hoe, "Sao vậy? Nhã Tình bắt nạt em?"
Thi Nhã theo bản năng lắc đầu, "Không có, thưa đại tiểu thư."
Úc Sanh hơi đau đầu, day day huyệt thái dương, "Có chuyện gì cứ nói cho tôi biết, em là tiểu bảo mẫu của tôi, không cần phải chịu ấm ức vì Nhã Tình."
Thi Nhã nghe vậy, vội gật đầu cảm kích, "Em biết rồi, đại tiểu thư."
Úc Sanh nói xong, mới bắt đầu thong thả ăn bữa trưa thịnh soạn dưới lầu. Còn chưa ăn xong, cô đã nhìn thấy Úc Vi trang điểm vô cùng xinh đẹp đi xuống.
Úc Vi trang điểm tinh tế, tóc xõa ngang vai, mặc chiếc váy liền thân màu xanh của nhãn hiệu V, chân đi giày cao gót tám phân, trông dịu dàng đến khiến lòng người rung động.
Úc Vi đi tới trước mặt Úc Sanh, nghĩ đến người mình đang hẹn hò, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Chị, chị mới dậy à?"
Úc Sanh ừ tiếng.
Úc Vi cầm túi xách, cười đến ngọt ngào vô hại nhìn Úc Sanh, "Chị, chị dạy em lái xe được không?"
Tay đang gắp rau của Úc Sanh ngừng lại, cô ngẩng đầu lên, "Như thế nào?"
Úc Vi do dự một lúc mới nói, "Em cũng muốn đua xe."
Úc Sanh cười nhẹ, nói với giọng điệu thản nhiên, "Đua xe sao? Rất đơn giản."
Đôi mắt Úc Vi hơi sáng lên, vội vàng hỏi: "Đơn giản thế nào?"
Úc Sanh câu môi, giọng nói có chút bất cẩn, “Cực kỳ đơn giản. Chỉ cần cô không sợ chết."
Nghe vậy khuôn mặt Úc Vi cứng đờ, "Chị nói gì?"
Úc Sanh kiên nhẫn lặp lại lần nữa, nếu bỏ qua nụ cười bên khóe miệng, cô thực sự trông giống một người chị đầy lòng kiên nhẫn, "Lái mô tô chẳng cần kỹ thuật mấy đâu. Chỉ cần cô đủ to gan, không sợ chết là được."
Úc Vi suýt thì không cười nổi, trong lòng dâng lên chút tức giận, nhưng nghĩ đến Trầm Việt đang đợi mình ngoài cửa, cô ta cố dằn cơn tức giận xuống, nói: “Chị cứ từ từ mà ăn, em đi ra ngoài hẹn hò. "Úc Vi nhấn mạnh hai chữ “hẹn hò" cuối cùng, cứ như thể sợ Úc Sanh không nghe thấy vậy.
Úc Sanh thản nhiên mỉm cười, sau đó nhìn Úc Vi chân đi giày cao gót tám phân nện bước ra ngoài cửa.
Thấy Úc Vi rời đi, Thi Nhã vội vàng nghiêng người ra phía cửa kính.
Nhìn động tác của Thi Nhã, Úc Sanh không thể nhịn được cười, "Thi Nhã, em đang làm gì vậy?"
Thi Nhã nói mà không quay đầu lại, "Đại tiểu thư, em muốn xem xem bạn trai của nhị tiểu thư trông như thế nào!"
Úc Sanh không quá tò mò về bạn trai của Úc Vi, cho dù có soái, chẳng lẽ lại có thể soái hơn ác ma tiên sinh của cô sao. Chẳng qua, theo cô nhớ, trong cốt truyện ở đầu cuốn tiểu thuyết, Úc Vi không có bạn trai.
Trong khi Úc Sanh còn đang miên man suy nghĩ, Thi Nhã đã hét toáng lên, giọng đầy phấn khích, "Đại tiểu thư, cô mau đến xem a, nam sinh kia rất soái! Một đầu tóc màu xám khói, còn lái một chiếc xe mô tô màu đen! Thật ngầu a!"
Xám khói? Mô tô màu đen?
Hai tính từ này khiến Úc Sanh nhớ đến người đàn ông mà cô gặp ngày hôm đó.
Hôm đó, khi cô đang đua xe thì gặp anh ta ngồi dựa trên xe mô tô, hình như tóc cũng là màu xám khói đầy phô trương giống vậy.
Úc Sanh không nhớ rõ tướng mạo cụ thể của người kia, nhưng chắc không nhớ lầm đâu nhỉ?
Cô liên tưởng tới chuyện Úc Vi đến mượn xe cô ngày hôm qua, hôm nay lại hỏi đua xe thế nào, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
Nhưng càng nghĩ về nó, cô càng cảm thấy rằng ý nghĩ này là chính xác.
Chẳng lẽ người kia nhận nhầm Úc Vi là mình?
Nếu nghĩ như vậy, những điều trước nay luôn làm Úc Sanh khó hiểu, thời khắc này toàn bộ đều sáng tỏ thông suốt trong chốc lát.
Tỉ như, khi trước cô lái một chiếc xe thể thao lớn màu đỏ đến núi Thu Danh đua xe, vài ngày sau trở về, cha Úc liền cố ý đến tìm cô, nói cấm cô đua xe, còn đặc biệt tỏ rõ không cho phép cô đua xe trên núi Thu Danh. Khi cha Úc dạy bảo cô , Úc Vi đứng nghe trộm cách đó không xa. Úc Sanh đoán, chuyện cô đua xe tám chín phần mười là do Úc Vi nói với cha Úc.
Còn nữa, rõ ràng Úc Vi đã tặng cô chiếc xe thể thao này, vậy mà không lâu sau đó cô ta đã đòi lại. Mặc dù theo lời Úc Vi nói thì "Ba đã nói xe mua cho chị một chiếc xe mới, chắc chị không cần dùng xe của em nữa", nhưng việc tặng rồi đòi lại không phải phong cách của Úc Vi. Trừ khi cô ta có lý do không thể không đòi.
Lại thêm việc tối qua Úc Vi hỏi mượn xe của cô.
Mới vừa rồi, Úc Vi cũng hỏi cô đua xe thế nào.
Những vấn đề trước đây khiến Úc Sanh đau đầu không thôi, hôm nay toàn bộ đều dễ dàng giải quyết. Nếu là do đối phương nhận sai người, vậy tất cả những chuyện trước đây không thể lý giải, giờ đây đều có cách giải thích hợp lý.
Bất quá phản ứng của Úc Vi khiến Úc Sanh có chút nghiền ngẫm.
Vừa vặn lúc này Úc Sanh đã ăn xong, cô đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đứng cạnh bên Thi Nhã.
Nhìn thấy Úc Sanh cuối cùng cũng qua đây, Thi Nhã vội vàng chỉ cho cô, "Đại tiểu thư nhìn kìa, nam sinh đó đứng bên kia."
Úc Sanh vừa liếc mắt liền thấy một đầu xám khói phá lệ bắt mắt dưới ánh mặt trời. Người đàn ông kia vẫn đeo mắt kính bản to, mặc quần dài và áo sơ mi ngắn tay giản dị, tư thái nhìn qua phá lệ thanh thản.
Mà phía sau anh ta là xe mô tô trọng hình Úc Sanh từng thấy trước đây.
Quả nhiên là anh ta. Người đàn ông mà cô đã gặp lần trước.
Úc Sanh nhìn một lúc, chẳng chút hứng thú quay người rời đi.
Cô cho rằng, không phải ai cũng có thể tùy tiện giả mạo là cô.
Vừa nãy Úc Vi hỏi cô đua xe cần có kỹ thuật gì không, cô nói “Không sợ chết là được.” cũng không phải để lừa Úc Vi, mà là sự thật.
Đua xe nơi nào cần kỹ thuật?
Bởi vì từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh thiếu đi tình yêu thương cha mẹ, dần hình thành nên tính cách vừa nổi loạn vừa điên cuồng trong cô. Phần điên cuồng ấy đã khảm sâu tận xương tủy cô.
Kiếp trước, bạn bè từng nói cô là "Nữ vương mô tô", còn bảo rằng cô mang trên người khí chất vô cùng tiêu sái. Hơn nữa, cô cũng cực kỳ ngỗ ngược. Tựa như cơn gió, lui tới không một dấu vết.
Nhưng làm sao cô lại có thể tự tại đến vậy? Bởi trong trái tim cô trống rỗng, một mảnh hoang vắng.
Chỉ khi đua xe, cô mới được hoàn toàn thả lỏng tinh thần, triệt để buông thả bản thân.
Trái tim trong lồng ngực cô đập dữ dội vì tâm tình phấn khích.
Mỗi lần đua, cô chưa bao giờ cảm thấy lo lắng hay sợ hãi. Bởi lòng không vướng bận, cũng chẳng sợ hãi, tất cả những gì cô có, chỉ là sự thờ ơ với sinh mệnh của chính bản thân mình.
Cô tuân thủ nguyên tắc tận hưởng lạc thú trước mắt. Vì vậy, cô tiêu hết số tiền kiếm được, chẳng hề nghĩ đến tương lai, bởi tương lai quá xa vời, điều cô cần làm là sống cho giây phút hiện tại.
Nhưng cô của hiện tại chẳng thể điên cuồng mà sống như trước nữa.
Vì lòng cô đã lưu luyến.
Cuộc đời cô xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn tốt đẹp.
Cô đã gặp Trầm Diệu.
Cô muốn theo đuổi anh, sau đó ở bên anh thật lâu.
Đua xe quá nhiều nguy hiểm.
Ngay cả khi cô là một tay lái lão làng, cũng chẳng thể đảm bảo rằng cuộc đua nào cô cũng có thể bình an vô sự mà quay trở về.
Cô cũng đã từng bị thương, từng đổ máu.
Đua xe luôn tồn tại rủi ro rất lớn. Chỉ là trước đây cô không quan tâm, trong lòng chưa bao giờ để ý đến loại nguy cơ này mà thôi. Mà cô giờ đây, sau khi cân nhắc sự nguy hiểm của việc đua xe, cuối cùng không thể không từ bỏ môn thể thao rủi ro bậc nhất này.
Cô không muốn thấy Trầm Diệu đi tìm người phụ nữ khác sau khi bản thân xảy ra chuyện.
Đời này của anh chỉ có thể là của cô.
Úc Sanh vừa nghĩ Trầm Diệu, liền nhận được tin nhắn từ anh.
"Hai nữ vệ sĩ đã chuyển đến biệt thự cạnh nhà họ Úc. Về phần xe mô tô của cô, nó ở cửa sau biệt thự nhà cô."
Sau khi Úc Sanh nhận được tin nhắn này, cô vội đi ra sau biệt thự, cách cửa chống trộm, cô nhìn thấy xe mô tô mình mới mua.
Người đứng cạnh xe mô tô nhìn thấy cô, gật đầu chào cô một cái rồi quay người rời đi.
Biệt thự bên cạnh nhà họ Úc đã bỏ trống từ lâu, cả gia đình cũ đều đã đi nước ngoài, hình như mấy năm nay đều không trở lại. Rất nhiều người tỏ ý muốn mua, nhưng bọn họ chưa từng đồng ý cho thuê hay trực tiếp bán đi căn biệt thự này.
Biệt thự này luôn được nhân viên chuyên trách đến dọn dẹp định kỳ, có vẻ như chủ nhân ban đầu dự định sau này trở về Trung Quốc dưỡng lão tại đây.
Nhưng hiện tại, đã có hai nữ vệ sĩ chuyên bảo vệ cô vào ở trong biệt thự này.
Úc Sanh nghĩ, Trầm Diệu sao có thể tốt như vậy!
—
Trầm Việt nhìn Úc Vi trang điểm kỹ càng trước mặt, lông mày bất giác nhíu lại.
Cô ấy cư nhiên đi đôi giày cao gót cao như vậy!
Hơn nữa, cô ấy thậm chí còn mặc váy. Cô ấy thực sự đến đây để lái mô tô à?
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Trầm Việt càng ngày càng rõ ràng, anh ta kỳ quái hỏi: "Em không lái xe sao?"
Úc Vi khẽ quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Trầm Việt, "Ừm, xe mô tô bị hỏng rồi, em đã mang đi sửa."
“Hỏng chỗ nào?” Trầm Việt cảm thấy kỳ quái, lúc nhìn chiếc xe kia có cảm giác như vừa mới mua, sao lại hỏng nhanh như vậy được?
"Động cơ hỏng rồi."
"Động cơ hỏng rồi? Đem sửa chỗ nào? Tôi xem xem."
Úc Vi vội “Ai nha” một tiếng, cô ta quay qua kéo tay Trầm Việt, "Đừng xem, mấy ngày nữa sẽ sửa xong. Đến lúc đó em lại cùng anh đua xe, được không?"
Trầm Việt nhìn dáng vẻ không dám nhìn thẳng vào mình của Úc Vi, trong lòng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ khá hoang đường.
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị anh ta dập tắt.
Mắt anh ta không mờ đến mức ấy đâu, nhỉ?
Lúc này, Trầm Việt dường như cảm nhận được một tầm mắt như có như không, nhưng khi ngẩng đầu tìm thì lại chẳng thấy gì.
Nếu lúc đầu anh ta đến tìm Úc Vi với tâm trạng đầy hưng phấn, thì hiện tại, trong lòng lại dâng lên một tầng nghi ngờ cùng nặng nề khiến anh ta không thể bỏ qua.
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Lúc trước Úc Lý nói cuối tuần sẽ đưa Úc Sanh đến cửa hàng xe để chọn một chiếc cho mình, hôm nay ông đương nhiên thực hiện lời hứa. Hơn nữa, gần đây ông còn giúp Úc Sanh đăng ký một lớp học lái xe, để cô sớm thi đậu bằng lái xe.
Khi Úc Sanh và Úc Lý đang ngồi trên xe, Úc Lý trên đường nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, ông nói xin lỗi Úc Sanh, "Tiểu Sanh, xin lỗi, ba có việc làm ăn cần bàn bạc gấp. "
Úc Sanh tự nhiên vội nói không có việc gì.
“Con đến cửa hàng xe, muốn mua chiếc nào thì dùng tài khoản của ba.” Nói xong, cũng đã gần đến cửa hàng, Úc Lý bảo tài xế thả Úc Sanh xuống chỗ cửa hàng xe.
"Con ở đây chọn xe trước đi, thích cái nào mua cái đó. Ba sẽ cử người đến đón con sau."
"Vâng, ba."
Nói xong, Úc Lý bảo tài xế lái xe rời đi.
Úc Sanh đi vào cửa hàng xe. Ở đây hầu hết là xe hạng sang và xe thể thao phiên bản giới hạn, nhưng khi Úc Sanh nhìn những chiếc xe này, đã chẳng còn cảm giác say mê, máu toàn thân như bị thiêu đốt trước kia nữa,.
Cô một khi đã quyết định từ bỏ đua xe, sức hút của chiếc xe này với cô cũng không còn quá lớn nữa, cũng chỉ dùng để đi lại hằng ngày mà thôi.
Giám đốc kinh doanh của cửa hàng này biết cô là con gái lớn của Úc Lý, là một khách hàng lớn, bởi vậy thái độ của cô phá lệ nhiệt tình.
Người này liên tục giới thiệu cho cô về tính năng, bề ngoài cùng các loại chỉ số của xe mà khách hàng thường quan tâm.
Nhưng Úc Sanh lại chẳng hề hứng thú, cô chuẩn bị chọn một chiếc xe trông đẹp là được. Đột nhiên, khóe mắt cô thoáng liếc thấy một chiếc xe quen thuộc.
Đây là xe riêng của Trầm Diệu.
Trầm Diệu hẳn là ở trong xe!
Nghĩ như vậy, Úc Sanh vẫn chưa kịp phản ứng lại vị giám đốc đang lải nhải không ngừng kia nữa, trực tiếp chạy ra ngoài. Giám đốc kinh doanh sững sờ tại chỗ, tiểu thư nhà họ Úc đây là làm sao vậy? Ghét bỏ hắn quá dài dòng sao?
Chiếc xe Trầm Diệu đang ngồi vốn đã lái đi một đoạn đường dài, nhưng nhìn thấy có người chạy ra liền dừng lại ngay lập tức.
Úc Sanh chạy chậm về phía chiếc xe.
Cô gõ cửa sổ sau, cửa sổ sau lập tức hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của Trầm Diệu đang ngồi trong xe.
Sau khi nhìn thấy Trầm Diệu, Úc Sanh không tự chủ nhớ đến hình ảnh cơ thể trần trụi của anh trong video đêm qua.
Cô nhớ lại khuôn mặt đường nét rõ ràng của anh, đôi mắt đen thẳm tựa màn đêm, mái tóc ướt đang nhỏ nước cùng vòm ngực cường tráng.
Cô thậm chí còn nhớ, một giọt nước từ tóc anh chảy dọc xuống má, xuống cằm, rồi uốn lượn chảy xuống vòm ngực mạnh mẽ hữu lực của anh.
“Úc tiểu thư, thật trùng hợp.” Giọng nói trầm thấp êm tai của Trầm Diệu vang lên.
“Đúng vậy, thật là trùng hợp, Trầm Trầm.” Giọng nói của Úc Sanh lộ ra ý cười rõ ràng.
Trầm Diệu im lặng một lát, nhưng rốt cuộc vẫn không bác bỏ cái xưng hô này.
"Cô đến đây mua xe?"
Úc Sanh gật đầu, sau đó cô khẽ cau mày, vẻ mặt có chút sầu não, "Nhưng mà tôi không biết nên chọn mua chiếc xe nào, Trầm Trầm, bây giờ anh có bận không?"
Trầm Diệu nâng chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn trên tay trái lên, liếc nhìn thời gian rồi đáp: "Tôi vẫn còn hai tiếng rảnh rỗi."
Ánh mắt Úc Sanh trong chốc lát tỏa ra ánh sáng quyến rũ, làm người ta lóa mắt, "Vậy anh có thể giúp tôi chọn một chiếc, được không?"
Trầm Diệu trầm tư hai giây, sau đó trực tiếp xuống xe.
Nhìn thấy hành động của đối phương, đáy mắt Úc Sanh lộ rõ
ý cười.
Cô bước đến bên cạnh Trầm Diệu đứng cách anh chỉ vài centimet. Anh thực sự rất cao, dù trong tiểu thuyết nói rằng anh cao mét tám tám, nhưng mà Úc Sanh cảm thấy khi anh đi giày thì có lẽ cũng phải cao tầm mét chín.
Hai người bước vào cửa hàng xe, giám đốc kinh doanh ngay lập tức nhận ra Trầm Diệu. Suy cho cùng, Trầm Diệu là người đàn ông quanh năm chiếm đóng đầu đề các mặt báo tài chính, trong nước hầu như không ai không biết đến anh. Có lẽ đã đến trình độ mà già trẻ gái trai ai ai cũng quen mặt.
Khi giám đốc kinh doanh nhìn thấy Trầm Diệu, anh ta không khỏi phấn khích, một người đàn ông quanh năm xuất hiện trên tiêu đề của các bản tin tài chính và tạp chí hàng đầu không phải ai cũng có thể gặp được. Anh ta thường chỉ thấy anh trên TV, nhưng sau khi gặp Trầm Diệu ngoài đời thực, anh ta mới phát hiện, Trầm Diệu đời thực còn có khí thế hơn cả trên TV. Trên người anh mang theo cảm giác áp bách, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Giám đốc kinh doanh ngoài ngạc nhiên cùng vui sướng ra, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao tiểu thư nhà họ Úc tới mua xe, sau khi đi ra ngoài liền dắt theo người đàn ông đã đứng trên đỉnh vòng tròn tài nguyên danh lợi nhiều năm này cùng quay lại?
Sau đó anh ta mới biết, hóa ra Trầm tổng đến chọn xe cho đại tiểu thư nhà họ Úc!
Khi chọn xe cho Úc Sanh, Trầm Diệu vô cùng thẳng thắn dứt khoát, không bao lâu đã chọn được cho cô mẫu xe của thương hiệu X.
Dù không còn đua xe nhưng Úc Sanh vẫn cực kỳ yêu thích vẻ ngoài của xe thể thao. Vì vậy, sau khi Trầm Diệu biết yêu cầu của cô bèn chọn một chiếc xe thể thao. Chỉ là hiện tại màu mà Úc Sanh muốn đã hết hàng, đành phải đợi nửa tháng nữa mới lấy được xe.
Úc Sanh cảm thấy đợi cũng không việc gì, dù sao bây giờ cô cũng chưa có bằng lái.
Không có bằng lái, mua xe về cũng không thể đi.
Sau khi giúp Úc Sanh chọn xe, Trầm Diệu không quên nhắc nhở cô, "Chú ý an toàn."
Khuôn mặt Úc Sanh lập tức tràn ngập ý cười, cô cười lên cảm giác vô cùng ngọt ngào, nhưng lại ẩn chứa một chút ngang tàng, tựa như một con mèo hoang khó thuần phục.
Sẽ không làm người ta cảm thấy nguy hiểm, chỉ thấy dễ thương.
"Tôi sẽ chú ý.” Úc Sanh ấm giọng nói.
Sau khi thành công chọn xong xe, Úc Sanh nói giám đốc kinh doanh ghi sổ sách kết toán chiếc xe này dưới tên Úc Lý.
Trầm Diệu liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười phút trôi qua, anh chuẩn bị quay về xe của mình. Nhận ra hôm nay Úc Sanh đến một mình, trong tối chỉ có hai nữ vệ sĩ anh thuê cho cô, ngoài ra không có ai khác. Anh bèn hỏi một câu, "Cô đến đây bằng gì?"
Úc Sanh nói sự thật, "Ba tôi chở tôi đến đây, nhưng là sau khi đưa đến thì ông ấy rời đi, bảo tôi chọn xong thì tự bắt xe về rồi đi luôn.”
Mặc dù trước đó cha Úc đã nói sẽ cử người đến đón cô, nhưng trong tình huống như thế này, Úc Sanh cảm thấy một lời nói dối vô hại như vậy là điều cần thiết. Dù sao đây là một cơ hội hiếm có để Trầm Diệu đưa cô về nhà!
Trầm Diệu gật đầu, quả nhiên đúng như kỳ vọng của Úc Sanh nói: "Vậy tôi đưa cô về."
Ngay tức khắc Sanh trên mặt dào dạt ý cười, cười đến là ngọt ngào nói, "Được."
Khi cả hai đến bên chiếc Bentley của Trầm Diệu, đầu Úc Sanh đột nhiên choáng váng.
Từng đợt choáng váng ập đến, cô vội vàng vịn đỉnh xe.
Trầm Diệu cau mày, dùng sức đỡ lấy cánh tay cô, "Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"
Úc Sanh cho rằng không phải trên người cô có chỗ nào không khỏe. Lòng cô có một loại trực giác, rằng cô rất không thích chiếc xe này.
Vừa đến gần nó, cô đã cảm thấy choáng váng tột độ. Điều này khiến cô thấy khó chịu.
Úc Sanh xua xua tay, vội vàng bước sang bên cạnh.
Trầm Diệu cũng đi theo, trên đường vẫn luôn chặt chẽ mà đỡ tay cô.
Mãi cho đến khi cách khỏi chiếc Bentley một đoạn, Úc Sanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi cách xa khỏi chiếc Bentley kia, cảm giác nôn nao muốn phun ra ban nãy cũng biến mất. Hít thở bầu không khí trong lành xung quanh giúp cô hoàn toàn khôi phục lại.
"Làm sao vậy? Đỡ hơn chút nào chưa?" Trầm Diệu không khỏi quan tâm hỏi lại.
Úc Sanh đáng thương gật đầu, lúc này hai mắt cô còn mang theo tia nước như ẩn như hiện, đây là nước mắt sinh lý hồi nãy ứa ra do quá chóng mặt. Giờ phút này, tóc tai cô có chút rối, trong mắt đọng lại lệ quang mờ ảo, trông vô cùng xinh đẹp.
Trái tim Trầm Diệu khẽ động, như thể bị thứ gì đó va phải.
Úc Sanh nhìn chiếc Bentley cách đó không xa, kéo ống tay áo Trầm Diệu, cau mày nói nhỏ: "Tôi không muốn ngồi trên chiếc xe đó."
Ngữ khí của cô có chút dè dặt, như sợ rằng anh sẽ từ chối.
Trầm Diệu lòng không khỏi mềm đi, không chút do dự nói: "Được."
Thư ký của Trầm Diệu vẫn luôn đứng ở bên cạnh, lúc này nghe thấy đoạn đối thoại này, anh ta không kìm được trợn to mắt.
Đây đúng là Trầm tổng mà anh ta quen biết sao?
Úc tiểu thư nói đừng đi chiếc Bentley đó, Trầm tổng cư nhiên liền không ngồi thật?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của thư ký, Úc Sanh cùng Trầm Diệu ngồi vào trong chiếc xe vốn là xe của vệ sĩ.
Dù sao cũng là vệ sĩ bên người Trầm Diệu, xe họ đi cũng không kém cạnh, đều là Mercedes-Benz, ngồi lên thoải mái cực kỳ.
Úc Sanh ngồi bên cạnh Trầm Diệu, nhìn góc nghiêng mặt tinh xảo của anh, vừa định nói gì đó, chiếc Bentley đằng trước đột nhiên nổ mạnh!
Nhưng điểm đặc biệt nhất không phải ở lớp trang điểm này, mà là một đóa hồng đỏ lớn đầy nét mê hoặc cô vẽ trên má trái của mình. Bông hồng này chiếm một nửa khuôn mặt của cô, trông vô cùng sống động chân thực, như thể bông hồng thực sự mọc ra từ trên khuôn mặt cô vậy, mang tới cảm giác hoa lệ sắc máu. Mà toàn bộ phần thái dương được cô điểm lên những chuỗi hoa văn tựa dây leo, uốn lượn đến tận lông mày cô.
Kiểu hoa văn đen sắc này rất đặc biệt, có vẻ vừa nguy hiểm lại quyến rũ, hệt như cái cảm giác cô đem đến cho người khác.
Cô cũng mang vẻ đẹp nguy hiểm lại mê hoặc như vậy. Mà so với kiểu trang điểm ma cà rồng này, thứ càng thu hút người ta hơn là ánh mắt của cô. Cô thậm chí không đeo kính áp tròng màu đỏ, vẫn dùng màu mắt tự nhiên của mình. Ánh mắt cô cao ngạo lại thản nhiên, mang theo dáng vẻ cao cao tại thượng chỉ thuộc về giống loài hút máu. Đầu cô hơi nâng lên, nhưng ánh mắt lại hơi hướng xuống dưới, tạo cảm giác như đang nhìn con sâu cái kiến, cảm giác này trên người không hề đột ngột, như là trời sinh đã vậy, thậm chí hiện ra khí chất cao quý độc nhất vô nhị của huyết tộc.
Nhưng ánh mắt vẫn chưa phải điểm hấp dẫn nhất, mà là nét cười quyến rũ bên khóe miệng cô.
Khóe môi cô hơi nhếch lên, góc độ nhếch lên như đã được dùng dụng cụ đo đạc một cách chuẩn xác nhất, hoàn hảo nhất.
Rõ ràng là một nụ cười đẹp đến khó thể diễn tả bằng lời, nhưng trong nụ cười này lại pha thêm vẻ thản nhiên hệt như ánh mắt, thậm chí còn có nét giễu cợt nhàn nhạt.
Cô diễn giải một cách hoàn hảo vẻ đẹp khuynh thành cùng sự cao quý tao nhã của một huyết tộc.
Vẻ đẹp của cô, như thể ngay một giây tiếp theo sẽ phá vỡ che chắn của màn hình mà hiện ra từng chút một trước mắt!
Đây là một bức ảnh đẹp đến mức không chút nào giống một tấm ảnh 3D. Trên mạng dậy lên từng đợt thảo luận sôi nổi, thậm chí sau đó còn tạo thành trend trang điểm kiểu ma cà rồng .
Mà bình luận được chú ý nhất dưới trạng thái Weibo này là của một dân mạng nào đó, dùng trình độ chuyên môn của mình đánh giá xem bức ảnh này đã được chỉnh sửa tí nào bằng photoshop hay chưa, cũng có nghĩa là, cái vị blogger này hoàn toàn dựa vào chính gương mặt mình tạo ra tấm ảnh đẹp đến thảng thốt như này.
Dưới bình luận này, rất nhiều cư dân mạng giỏi photoshop hoặc làm công việc liên quan đến photoshop đều không nhịn được đứng ra, không chỉ nhấn thích mà còn tích cực để lại bình luận bên dưới .
"+1, bức ảnh của blogger này chưa bị chỉnh sửa tí nào."
"+2, blogger này thậm chí còn không đeo kính áp tròng, cũng chẳng dùng máy ảnh làm đẹp, vì vậy cô ấy chỉ đơn giản là chụp một bức ảnh của chính mình, vậy mà lại có thể tạo ra hiệu quả khiến người kinh ngạc như vậy!"
"Đẹp phá đảo! Ai đó nói thật to cho tôi nghe, đây chính xác là người thật sao? Không phải ma cà rồng bước ra từ trong truyện tranh sao?"
"Đẹp đến mức không thể khép chân lại được. Tôi thực sự muốn xem cô nàng blogger này trông như thế nào sau khi tẩy trang".
"Tẩy trang xong chắc chắn cũng chẳng xấu đi đâu được. Tôi lấy chít chít (?) của mình ra cá, dù có trang điểm đậm đến đâu, tôi vẫn có thể nhìn ra sắc đẹp nghiêng thùng đổ gánh của cô ấy dưới lớp trang điểm."
"Hahahaha, tiền cược lầu trên trâu bò vl thế?"
"Lầu trên của lầu trên, cậu có bao nhiêu cái chít chít(?)?"
"Thực lòng mà nói, tôi cũng có linh cảm rằng cô nàng blogger xinh đẹp hơn cả tưởng tượng."
Dưới bình luận này, phần lớn đều tò mò về vẻ ngoài của Úc Sanh.
Ngoài bình luận top đầu kia, một top bình luận khác cũng có gần nghìn người xếp hàng bên dưới, chủ đề thảo luận 100% liên quan đến ngài ác quỷ.
"Tôi đã khuất phục dưới vẻ đẹp của blogger. Cơ mà ngài Ác ma tiên sinh là cái quái gì vậy?"
"Blogger có người thương rồi sao? Cái vị Ác ma tiên sinh là bạn trai của cô ấy sao?"
"Tôi cảm thấy blogger này rất thích Ác ma tiên sinh của mình. Mỗi lần đăng blog đều có liên quan đến anh ấy. Mà tên Weibo cũng là cục cưng của Ác ma tiên sinh. Thật sự làm người ta hâm mộ ghen tị!"
"Hâm mộ +1."
"Hâm mộ + dãy số chứng minh thư."
"Nhưng mà mọi người không thấy rất ngọt ngào sao?"
"Cùng cảm giác. Chúc blogger hạnh phúc."
Lúc này, người tên là lang băm tử theo dõi tài khoản Weibo "Tiểu cục cưng của Ác ma tiên sinh" ngay từ những ngày đầu lên tiếng, anh ta trả lời trong dãy bình luận này rằng: "Blogger chưa có bạn trai, cô ấy đang theo đuổi Ác ma tiên sinh. Công bằng mà nói thì mọi người vẫn còn có cơ hội."
Bình luận trả lời này gom về hơn nghìn like trong một khoảng thời gian ngắn, được đẩy lên top để người mới vào trông thấy. Sau khi biết blogger chưa có bạn trai, số người gửi tin nhắn kết bạn cho Úc Sanh đếm không xuể. Nhưng nhiều người cũng cảm thấy kỳ quái, blogger đã xinh đẹp như vậy rồi, còn cần chủ động theo đuổi vị ác ma tiên sinh này sao?
Ngày càng có nhiều người bắt đầu có hứng thú với ác ma tiên sinh này, lũ lượt suy đoán xem đây là thần thánh phương nào .
Lượng fan của Úc Sanh lấy tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường tăng lên chóng mặt, chẳng khác nào có thần trợ.
2 giờ chiều Úc Sanh ngủ dậy, "Mỹ nhân ma cà rồng" đã trở thành chủ đề nóng, treo trên đầu bảng tin Weibo. Nơi dễ làm người khác chú ý nhất này gần như mỗi giây đều thu hút thêm sự quan tâm của rất nhiều cư dân mạng mới.
Tắm rửa xong, cô theo thói quen cầm điện thoại lên kiểm tra trạng thái Weibo của mình, lượng fan hơn 160 vạn khiến cô kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Mới đầu Úc Sanh còn tưởng Weibo bị lag.
Đêm qua lúc cô đi ngủ chỉ có hơn một vạn fan, sao hôm nay lại tăng lên gấp cả trăm lần, như trực tiếp nhảy từ trái đất lên mặt trăng vậy? Tiếp theo định bay lên sao Hỏa hay gì?
Từ một vạn fans lên 160 vạn fans.
Lên rank kiểu này cũng quá nhanh đi? Cho dù gắn tên lửa vào mông cũng không nhanh như vậy đi?
Khiến cô từ một người không mấy ai biết đến đột nhiên thành một tiểu hồng nhân trên Weibo.
Trong lòng Úc Sanh hơi nghi ngờ, lướt đến post Weibo mới đăng lúc 5 giờ sáng, khi nhìn thấy năm vạn bình luận bên dưới, cô mới biết chính bức ảnh này đem đến cho mình lượng fan lớn đến vậy.
Úc Sanh nhìn một loạt bình luận liếm màn hình, tán thưởng nhan sắc khuynh thành của cô bên dưới, không khỏi thở dài trong lòng. Dù ở thời đại hay thân phận nào đi nữa, có nhan sắc làm việc gì cũng thuận lợi.
Càng huống chi vẻ đẹp phá vỡ cả giới hạn không gian ba chiều của cô, giúp độ khó cuộc sống của cô được hạ xuống một level nhất định, trở thành mode siêu dễ.
Đọc xong bình luận, Úc Sanh chọn ngẫu nhiên một vài bình luận thú vị để trả lời. Khi bụng cô đã cồn cào vì đói, chỉ muốn tắt Weibo xuống lầu ăn cơm trưa, tin nhắn Thương Tố được gửi đến.
Đối phương một lúc gửi qua mấy tin nhắn.
"!!! Tiểu cục cưng, không ngờ cô lớn lên xinh đẹp như vậy?"
"Ôi, tôi rất thích kiểu trang điểm này của cô!"
"Tranh ma cà rồng của tôi vẽ xong chưa?"
Thương Tố lúc nhắn tin về cơ bản là nghĩ gì gửi nấy, nhìn chẳng có tí logic nào, rất là tùy tính. Nhưng làm bạn cùng cô ấy cảm giác rất thoải mái. Đọc tin nhắn cuối cùng, Úc Sanh mới chợt nhớ sáng sớm nay vẽ xong tranh mà quên gửi cho Thương Tố.
Nghĩ vậy, cô lập tức dùng máy tính scan bức tranh rồi gửi cho đối phương.
Thương Tố nhận được, lập tức hồi âm cho cô, "Tranh rất đẹp, tôi thích!"
"Thích là được rồi", Úc Sanh còn chưa gõ xong, bên kia đã gửi qua một bao lì xì.
Phần ghi chú là "Phí vẽ tranh".
Úc Sanh mở ra, thấy bên trong có một khoản tiền hợp lý, vừa đủ để làm thù lao cho bức vẽ của cô.
"Bộ váy trong tranh trông đẹp lắm, tôi định nhờ người may nó!"
Úc Sanh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Vậy tôi sửa lại vài chi tiết, sau đó sẽ chuyển cho cô bản vẽ thiết kế trang phục."
“Cô còn biết thiết kế quần áo á?” Thương tố ngạc nhiên.
"Ừ."
"Cô đúng thật là toàn năng! Nói cho tôi biết, trừ thiết kế quần áo ra cô còn biết làm gì nữa? Cứ mạnh dạn nói cho tôi đi, tôi sẵn sàng rồi!"
Úc Sanh cảm thấy mình lại có thêm hiểu biết mới mẻ về Thương Tố, vừa nhìn thấy câu này, không khỏi nở nụ cười, không ngờ đối phương chẳng vì bản thân là con của diễn viên nổi tiếng mà làm giá, ngược lại cực kỳ khiêm tốn. Úc Sanh trả lời, "Thiết kế trang sức."
"Được! Sau này tôi tham gia mấy chương trình lớn với đi thảm đỏ sẽ nhờ cô thiết kế quần áo và trang sức, cô có đồng ý không!"
Là một ngôi sao thế hệ thứ hai, điều khiến Thương Tố đau đầu nhất là mặc quần áo đụng hàng với người khác, dù có mặc quần áo đặt may của thương hiệu nổi tiếng đến mấy, thỉnh thoảng vẫn bị đụng hàng với các ngôi sao khác, sau đó sẽ bị vài tên phóng viên nhàm chán viết bài câu view, đem hai người ra so khí chất, thân hình các thứ các thứ.
Nếu so thắng thì tốt, nhưng nếu mà cô ấy bị biên tập viên chỉnh đến tệ hại, viết thành cô bị đối thủ đè bẹp từ khí chất đến dáng người thì đúng là tức chết.
Làm một cái tinh nhị đại nổi đình nổi đám từ nhỏ, đề tài về cô ấy có rất nhiều, mà anti fan lại càng không thiếu, mỗi lần gặp trường hợp bị soi mói vì đụng hàng, cô ấy chỉ có thể giả vờ như không thấy.
Nếu không giả mù, cô ấy còn có thể làm gì khác?
Nhưng bây giờ đã quen được một nhà thiết kế có tương lai vô cùng hứa hẹn, nếu cô mặc đồ đối phương thiết kế riêng cho mình, sẽ không cần sợ bị đụng hàng với người khác nữa, đúng không? Cô ấy muốn mặc một chiếc váy có một không hai, kiểu dáng mới mẻ lại hợp thời trang!
Úc Sanh nhìn tin nhắn này của Thương Tố, trong lòng không khỏi cảm động. Là một tinh nhị đại, người nọ có nhiều mối quan hệ, độ nổi tiếng và tài nguyên đều cao hơn so với cô. Nếu làm thân với cô ấy, những chỗ tốt không cần nói cũng biết.
Sau khi trùng sinh, Úc Sanh thực ra chỉ muốn đi theo con đường cũ mà cô đã đi kiếp trước, tiếp tục trở thành một người nổi tiếng trên Weibo.
Vì có kinh nghiệm tích lũy từ kiếp trước, cô cảm thấy mình có thể thành công nhanh hơn, hơn nữa đây là công việc cô yêu thích, có thể dồn hết tâm huyết và đam mê của mình vào đó. Càng huống chi V đại (blogger có ảnh hưởng với tài khoản đã xác minh) nổi tiếng trên mạng ở thế giới này so với kiếp trước còn có địa vị cao hơn, thậm chí có thể sánh ngang với ảnh hậu.
Nhưng cô bây giờ cô không còn dễ dàng thỏa mãn như vậy nữa rồi.
Cô đã có mục tiêu cao hơn.
Người đàn ông mà cô muốn theo đuổi thế lực trải khắp khắp Đông Nam Á, vì vậy cô cũng không thể thua kém đối phương quá nhiều, đúng không?
Cô đặt ra cho mình một mục tiêu dài hạn hơn, đó là vượt qua rào cản biên giới, vươn ra quốc tế.
Mục tiêu của cô là trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước, đây là vị thế mà nữ chính trong tiểu thuyết đã đạt được.
Lòng hiếu thắng của Úc Sanh lần nữa trỗi dậy. Cô thực sự muốn biết, cô với Úc Vi, đến cùng là ai xuất sắc hơn. Kiếp này, ai sẽ là nhà thiết kế đứng ở vị trí cao nhất trên đài vinh quang, được vạn người ngắm nhìn, nhận ngàn lời tán dương!
Úc Sanh suy tư một lát, nếu kiếp này đã đặt mục tiêu tiến ra đấu trường quốc tế, vậy lúc bình thường khẳng định sẽ rất bận rộn, cùng lúc phải đi trêu ghẹo ác ma tiên sinh, tương lai nói chuyện yêu đương với ác ma tiên sinh, có khi không thể dành ra nổi thời gian thiết kế quần áo cho Thương Tố.
Nhưng cô không muốn từ bỏ mối quan hệ với Thương Tố. Người nọ rất hợp khẩu vị cô, dù cho cô ấy không phải là minh tinh, cô vẫn muốn làm bạn cùng cô ấy.
Nghĩ vậy, Úc Sanh đắn đo một lúc rồi trả lời: “Mỗi năm tôi đều sẽ thiết kế ba bộ lễ phục cho cô."
“Được thôi.” Đối phương dứt khoát đáp.
Úc Sanh mỉm cười, biết rằng đối phương cũng có ý làm bạn tốt với cô. Sau khi giải quyết xong vấn đề, cô cất điện thoại đi.
Khi Úc Sanh chuẩn bị xuống nhà ăn trưa, cô trông thấy hai người Thi Nhã và Nhã Tình đang tranh chấp gì đó ngoài cửa, thấy cô xuất hiện, hai người mới ngừng tranh cãi.
Nhã Tình ngước mắt lên nhìn Úc Sanh, vừa định quay người rời đi thì bị Úc Sanh chặn lại.
Úc Sanh như có như không nở nụ cười, nhưng trong mắt lại mang một tia châm chọc nhàn nhạt, "Nhìn thấy đại tiểu thư tôi đây còn không định chào một tiếng sao? Úc Vi dạy cô như thế hả?"
Nhã Tình đứng lại, có chút không cam lòng. Cô ta còn chưa quên, ngày đầu tiên Úc Sanh đến ngôi nhà này, bản thân đã như chó gặm bùn mà ngã nhào trước mặt cô gái quê mùa này, chẳng còn tí mặt mũi nào. Chuyện đến tận bây giờ cô vẫn chưa quên.
Đòn phủ đầu cô ta thay mặt Úc Vi đem ra dạy dỗ Úc Sanh cũng bị đối phương dễ dàng hóa giải. Sau sự việc đó, cô ta bị Úc Vi cho ra rìa một thời gian dài, thậm chí Úc Vi còn yêu cầu cô về nhà tự kiểm điểm lại, tới tận hôm nay mới cho cô ta quay lại.
Lương tháng này của cô ta cũng ít hơn một nửa. Lúc trước cô ta muốn mua rất nhiều thứ, nhưng mấy thứ cô ta dự tính mua vào tháng này cũng không mua được nữa vì bị trừ tiền lương.
Toàn bộ món nợ này cô ta đều tính lên đầu Úc Sanh.
Nhã Tình đáy lòng phẫn uất, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn quay đầu vâng lời gọi một tiếng: "Úc đại tiểu thư."
Mặc dù ánh mắt cô ta thoáng qua một tia oán hận, ngữ khí cũng có vẻ miễn cưỡng.
Úc Sanh để ý thấy sự oán giận trong mắt Nhã Tình, cô tùy ý nhún vai, mặc kệ Nhã Tình, trực tiếp gạt cô ta qua một bên xuống lầu ăn cơm.
Cô ngược lại muốn xem Nhã Tình, người lén lút làm vô số chuyện cho Úc Vi, khiến Úc Sanh trong nguyên tác phải chịu nhiều uất ức, sẽ sử dụng chiêu trò gì lần này.
Tốt nhất đừng giở thủ đoạn vụng về quá, nếu không sẽ khiến cô cảm thấy nhàm chán.
Đôi môi đỏ mọng của Úc Sanh khẽ cong lên.
Xuống tới tầng một, cô phát hiện Thi Nhã vẫn đi theo mình suốt, cô quay đầu lại mới thấy vành mắt người nọ đỏ hoe, "Sao vậy? Nhã Tình bắt nạt em?"
Thi Nhã theo bản năng lắc đầu, "Không có, thưa đại tiểu thư."
Úc Sanh hơi đau đầu, day day huyệt thái dương, "Có chuyện gì cứ nói cho tôi biết, em là tiểu bảo mẫu của tôi, không cần phải chịu ấm ức vì Nhã Tình."
Thi Nhã nghe vậy, vội gật đầu cảm kích, "Em biết rồi, đại tiểu thư."
Úc Sanh nói xong, mới bắt đầu thong thả ăn bữa trưa thịnh soạn dưới lầu. Còn chưa ăn xong, cô đã nhìn thấy Úc Vi trang điểm vô cùng xinh đẹp đi xuống.
Úc Vi trang điểm tinh tế, tóc xõa ngang vai, mặc chiếc váy liền thân màu xanh của nhãn hiệu V, chân đi giày cao gót tám phân, trông dịu dàng đến khiến lòng người rung động.
Úc Vi đi tới trước mặt Úc Sanh, nghĩ đến người mình đang hẹn hò, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Chị, chị mới dậy à?"
Úc Sanh ừ tiếng.
Úc Vi cầm túi xách, cười đến ngọt ngào vô hại nhìn Úc Sanh, "Chị, chị dạy em lái xe được không?"
Tay đang gắp rau của Úc Sanh ngừng lại, cô ngẩng đầu lên, "Như thế nào?"
Úc Vi do dự một lúc mới nói, "Em cũng muốn đua xe."
Úc Sanh cười nhẹ, nói với giọng điệu thản nhiên, "Đua xe sao? Rất đơn giản."
Đôi mắt Úc Vi hơi sáng lên, vội vàng hỏi: "Đơn giản thế nào?"
Úc Sanh câu môi, giọng nói có chút bất cẩn, “Cực kỳ đơn giản. Chỉ cần cô không sợ chết."
Nghe vậy khuôn mặt Úc Vi cứng đờ, "Chị nói gì?"
Úc Sanh kiên nhẫn lặp lại lần nữa, nếu bỏ qua nụ cười bên khóe miệng, cô thực sự trông giống một người chị đầy lòng kiên nhẫn, "Lái mô tô chẳng cần kỹ thuật mấy đâu. Chỉ cần cô đủ to gan, không sợ chết là được."
Úc Vi suýt thì không cười nổi, trong lòng dâng lên chút tức giận, nhưng nghĩ đến Trầm Việt đang đợi mình ngoài cửa, cô ta cố dằn cơn tức giận xuống, nói: “Chị cứ từ từ mà ăn, em đi ra ngoài hẹn hò. "Úc Vi nhấn mạnh hai chữ “hẹn hò" cuối cùng, cứ như thể sợ Úc Sanh không nghe thấy vậy.
Úc Sanh thản nhiên mỉm cười, sau đó nhìn Úc Vi chân đi giày cao gót tám phân nện bước ra ngoài cửa.
Thấy Úc Vi rời đi, Thi Nhã vội vàng nghiêng người ra phía cửa kính.
Nhìn động tác của Thi Nhã, Úc Sanh không thể nhịn được cười, "Thi Nhã, em đang làm gì vậy?"
Thi Nhã nói mà không quay đầu lại, "Đại tiểu thư, em muốn xem xem bạn trai của nhị tiểu thư trông như thế nào!"
Úc Sanh không quá tò mò về bạn trai của Úc Vi, cho dù có soái, chẳng lẽ lại có thể soái hơn ác ma tiên sinh của cô sao. Chẳng qua, theo cô nhớ, trong cốt truyện ở đầu cuốn tiểu thuyết, Úc Vi không có bạn trai.
Trong khi Úc Sanh còn đang miên man suy nghĩ, Thi Nhã đã hét toáng lên, giọng đầy phấn khích, "Đại tiểu thư, cô mau đến xem a, nam sinh kia rất soái! Một đầu tóc màu xám khói, còn lái một chiếc xe mô tô màu đen! Thật ngầu a!"
Xám khói? Mô tô màu đen?
Hai tính từ này khiến Úc Sanh nhớ đến người đàn ông mà cô gặp ngày hôm đó.
Hôm đó, khi cô đang đua xe thì gặp anh ta ngồi dựa trên xe mô tô, hình như tóc cũng là màu xám khói đầy phô trương giống vậy.
Úc Sanh không nhớ rõ tướng mạo cụ thể của người kia, nhưng chắc không nhớ lầm đâu nhỉ?
Cô liên tưởng tới chuyện Úc Vi đến mượn xe cô ngày hôm qua, hôm nay lại hỏi đua xe thế nào, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
Nhưng càng nghĩ về nó, cô càng cảm thấy rằng ý nghĩ này là chính xác.
Chẳng lẽ người kia nhận nhầm Úc Vi là mình?
Nếu nghĩ như vậy, những điều trước nay luôn làm Úc Sanh khó hiểu, thời khắc này toàn bộ đều sáng tỏ thông suốt trong chốc lát.
Tỉ như, khi trước cô lái một chiếc xe thể thao lớn màu đỏ đến núi Thu Danh đua xe, vài ngày sau trở về, cha Úc liền cố ý đến tìm cô, nói cấm cô đua xe, còn đặc biệt tỏ rõ không cho phép cô đua xe trên núi Thu Danh. Khi cha Úc dạy bảo cô , Úc Vi đứng nghe trộm cách đó không xa. Úc Sanh đoán, chuyện cô đua xe tám chín phần mười là do Úc Vi nói với cha Úc.
Còn nữa, rõ ràng Úc Vi đã tặng cô chiếc xe thể thao này, vậy mà không lâu sau đó cô ta đã đòi lại. Mặc dù theo lời Úc Vi nói thì "Ba đã nói xe mua cho chị một chiếc xe mới, chắc chị không cần dùng xe của em nữa", nhưng việc tặng rồi đòi lại không phải phong cách của Úc Vi. Trừ khi cô ta có lý do không thể không đòi.
Lại thêm việc tối qua Úc Vi hỏi mượn xe của cô.
Mới vừa rồi, Úc Vi cũng hỏi cô đua xe thế nào.
Những vấn đề trước đây khiến Úc Sanh đau đầu không thôi, hôm nay toàn bộ đều dễ dàng giải quyết. Nếu là do đối phương nhận sai người, vậy tất cả những chuyện trước đây không thể lý giải, giờ đây đều có cách giải thích hợp lý.
Bất quá phản ứng của Úc Vi khiến Úc Sanh có chút nghiền ngẫm.
Vừa vặn lúc này Úc Sanh đã ăn xong, cô đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đứng cạnh bên Thi Nhã.
Nhìn thấy Úc Sanh cuối cùng cũng qua đây, Thi Nhã vội vàng chỉ cho cô, "Đại tiểu thư nhìn kìa, nam sinh đó đứng bên kia."
Úc Sanh vừa liếc mắt liền thấy một đầu xám khói phá lệ bắt mắt dưới ánh mặt trời. Người đàn ông kia vẫn đeo mắt kính bản to, mặc quần dài và áo sơ mi ngắn tay giản dị, tư thái nhìn qua phá lệ thanh thản.
Mà phía sau anh ta là xe mô tô trọng hình Úc Sanh từng thấy trước đây.
Quả nhiên là anh ta. Người đàn ông mà cô đã gặp lần trước.
Úc Sanh nhìn một lúc, chẳng chút hứng thú quay người rời đi.
Cô cho rằng, không phải ai cũng có thể tùy tiện giả mạo là cô.
Vừa nãy Úc Vi hỏi cô đua xe cần có kỹ thuật gì không, cô nói “Không sợ chết là được.” cũng không phải để lừa Úc Vi, mà là sự thật.
Đua xe nơi nào cần kỹ thuật?
Bởi vì từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh thiếu đi tình yêu thương cha mẹ, dần hình thành nên tính cách vừa nổi loạn vừa điên cuồng trong cô. Phần điên cuồng ấy đã khảm sâu tận xương tủy cô.
Kiếp trước, bạn bè từng nói cô là "Nữ vương mô tô", còn bảo rằng cô mang trên người khí chất vô cùng tiêu sái. Hơn nữa, cô cũng cực kỳ ngỗ ngược. Tựa như cơn gió, lui tới không một dấu vết.
Nhưng làm sao cô lại có thể tự tại đến vậy? Bởi trong trái tim cô trống rỗng, một mảnh hoang vắng.
Chỉ khi đua xe, cô mới được hoàn toàn thả lỏng tinh thần, triệt để buông thả bản thân.
Trái tim trong lồng ngực cô đập dữ dội vì tâm tình phấn khích.
Mỗi lần đua, cô chưa bao giờ cảm thấy lo lắng hay sợ hãi. Bởi lòng không vướng bận, cũng chẳng sợ hãi, tất cả những gì cô có, chỉ là sự thờ ơ với sinh mệnh của chính bản thân mình.
Cô tuân thủ nguyên tắc tận hưởng lạc thú trước mắt. Vì vậy, cô tiêu hết số tiền kiếm được, chẳng hề nghĩ đến tương lai, bởi tương lai quá xa vời, điều cô cần làm là sống cho giây phút hiện tại.
Nhưng cô của hiện tại chẳng thể điên cuồng mà sống như trước nữa.
Vì lòng cô đã lưu luyến.
Cuộc đời cô xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn tốt đẹp.
Cô đã gặp Trầm Diệu.
Cô muốn theo đuổi anh, sau đó ở bên anh thật lâu.
Đua xe quá nhiều nguy hiểm.
Ngay cả khi cô là một tay lái lão làng, cũng chẳng thể đảm bảo rằng cuộc đua nào cô cũng có thể bình an vô sự mà quay trở về.
Cô cũng đã từng bị thương, từng đổ máu.
Đua xe luôn tồn tại rủi ro rất lớn. Chỉ là trước đây cô không quan tâm, trong lòng chưa bao giờ để ý đến loại nguy cơ này mà thôi. Mà cô giờ đây, sau khi cân nhắc sự nguy hiểm của việc đua xe, cuối cùng không thể không từ bỏ môn thể thao rủi ro bậc nhất này.
Cô không muốn thấy Trầm Diệu đi tìm người phụ nữ khác sau khi bản thân xảy ra chuyện.
Đời này của anh chỉ có thể là của cô.
Úc Sanh vừa nghĩ Trầm Diệu, liền nhận được tin nhắn từ anh.
"Hai nữ vệ sĩ đã chuyển đến biệt thự cạnh nhà họ Úc. Về phần xe mô tô của cô, nó ở cửa sau biệt thự nhà cô."
Sau khi Úc Sanh nhận được tin nhắn này, cô vội đi ra sau biệt thự, cách cửa chống trộm, cô nhìn thấy xe mô tô mình mới mua.
Người đứng cạnh xe mô tô nhìn thấy cô, gật đầu chào cô một cái rồi quay người rời đi.
Biệt thự bên cạnh nhà họ Úc đã bỏ trống từ lâu, cả gia đình cũ đều đã đi nước ngoài, hình như mấy năm nay đều không trở lại. Rất nhiều người tỏ ý muốn mua, nhưng bọn họ chưa từng đồng ý cho thuê hay trực tiếp bán đi căn biệt thự này.
Biệt thự này luôn được nhân viên chuyên trách đến dọn dẹp định kỳ, có vẻ như chủ nhân ban đầu dự định sau này trở về Trung Quốc dưỡng lão tại đây.
Nhưng hiện tại, đã có hai nữ vệ sĩ chuyên bảo vệ cô vào ở trong biệt thự này.
Úc Sanh nghĩ, Trầm Diệu sao có thể tốt như vậy!
—
Trầm Việt nhìn Úc Vi trang điểm kỹ càng trước mặt, lông mày bất giác nhíu lại.
Cô ấy cư nhiên đi đôi giày cao gót cao như vậy!
Hơn nữa, cô ấy thậm chí còn mặc váy. Cô ấy thực sự đến đây để lái mô tô à?
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Trầm Việt càng ngày càng rõ ràng, anh ta kỳ quái hỏi: "Em không lái xe sao?"
Úc Vi khẽ quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Trầm Việt, "Ừm, xe mô tô bị hỏng rồi, em đã mang đi sửa."
“Hỏng chỗ nào?” Trầm Việt cảm thấy kỳ quái, lúc nhìn chiếc xe kia có cảm giác như vừa mới mua, sao lại hỏng nhanh như vậy được?
"Động cơ hỏng rồi."
"Động cơ hỏng rồi? Đem sửa chỗ nào? Tôi xem xem."
Úc Vi vội “Ai nha” một tiếng, cô ta quay qua kéo tay Trầm Việt, "Đừng xem, mấy ngày nữa sẽ sửa xong. Đến lúc đó em lại cùng anh đua xe, được không?"
Trầm Việt nhìn dáng vẻ không dám nhìn thẳng vào mình của Úc Vi, trong lòng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ khá hoang đường.
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị anh ta dập tắt.
Mắt anh ta không mờ đến mức ấy đâu, nhỉ?
Lúc này, Trầm Việt dường như cảm nhận được một tầm mắt như có như không, nhưng khi ngẩng đầu tìm thì lại chẳng thấy gì.
Nếu lúc đầu anh ta đến tìm Úc Vi với tâm trạng đầy hưng phấn, thì hiện tại, trong lòng lại dâng lên một tầng nghi ngờ cùng nặng nề khiến anh ta không thể bỏ qua.
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Lúc trước Úc Lý nói cuối tuần sẽ đưa Úc Sanh đến cửa hàng xe để chọn một chiếc cho mình, hôm nay ông đương nhiên thực hiện lời hứa. Hơn nữa, gần đây ông còn giúp Úc Sanh đăng ký một lớp học lái xe, để cô sớm thi đậu bằng lái xe.
Khi Úc Sanh và Úc Lý đang ngồi trên xe, Úc Lý trên đường nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, ông nói xin lỗi Úc Sanh, "Tiểu Sanh, xin lỗi, ba có việc làm ăn cần bàn bạc gấp. "
Úc Sanh tự nhiên vội nói không có việc gì.
“Con đến cửa hàng xe, muốn mua chiếc nào thì dùng tài khoản của ba.” Nói xong, cũng đã gần đến cửa hàng, Úc Lý bảo tài xế thả Úc Sanh xuống chỗ cửa hàng xe.
"Con ở đây chọn xe trước đi, thích cái nào mua cái đó. Ba sẽ cử người đến đón con sau."
"Vâng, ba."
Nói xong, Úc Lý bảo tài xế lái xe rời đi.
Úc Sanh đi vào cửa hàng xe. Ở đây hầu hết là xe hạng sang và xe thể thao phiên bản giới hạn, nhưng khi Úc Sanh nhìn những chiếc xe này, đã chẳng còn cảm giác say mê, máu toàn thân như bị thiêu đốt trước kia nữa,.
Cô một khi đã quyết định từ bỏ đua xe, sức hút của chiếc xe này với cô cũng không còn quá lớn nữa, cũng chỉ dùng để đi lại hằng ngày mà thôi.
Giám đốc kinh doanh của cửa hàng này biết cô là con gái lớn của Úc Lý, là một khách hàng lớn, bởi vậy thái độ của cô phá lệ nhiệt tình.
Người này liên tục giới thiệu cho cô về tính năng, bề ngoài cùng các loại chỉ số của xe mà khách hàng thường quan tâm.
Nhưng Úc Sanh lại chẳng hề hứng thú, cô chuẩn bị chọn một chiếc xe trông đẹp là được. Đột nhiên, khóe mắt cô thoáng liếc thấy một chiếc xe quen thuộc.
Đây là xe riêng của Trầm Diệu.
Trầm Diệu hẳn là ở trong xe!
Nghĩ như vậy, Úc Sanh vẫn chưa kịp phản ứng lại vị giám đốc đang lải nhải không ngừng kia nữa, trực tiếp chạy ra ngoài. Giám đốc kinh doanh sững sờ tại chỗ, tiểu thư nhà họ Úc đây là làm sao vậy? Ghét bỏ hắn quá dài dòng sao?
Chiếc xe Trầm Diệu đang ngồi vốn đã lái đi một đoạn đường dài, nhưng nhìn thấy có người chạy ra liền dừng lại ngay lập tức.
Úc Sanh chạy chậm về phía chiếc xe.
Cô gõ cửa sổ sau, cửa sổ sau lập tức hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của Trầm Diệu đang ngồi trong xe.
Sau khi nhìn thấy Trầm Diệu, Úc Sanh không tự chủ nhớ đến hình ảnh cơ thể trần trụi của anh trong video đêm qua.
Cô nhớ lại khuôn mặt đường nét rõ ràng của anh, đôi mắt đen thẳm tựa màn đêm, mái tóc ướt đang nhỏ nước cùng vòm ngực cường tráng.
Cô thậm chí còn nhớ, một giọt nước từ tóc anh chảy dọc xuống má, xuống cằm, rồi uốn lượn chảy xuống vòm ngực mạnh mẽ hữu lực của anh.
“Úc tiểu thư, thật trùng hợp.” Giọng nói trầm thấp êm tai của Trầm Diệu vang lên.
“Đúng vậy, thật là trùng hợp, Trầm Trầm.” Giọng nói của Úc Sanh lộ ra ý cười rõ ràng.
Trầm Diệu im lặng một lát, nhưng rốt cuộc vẫn không bác bỏ cái xưng hô này.
"Cô đến đây mua xe?"
Úc Sanh gật đầu, sau đó cô khẽ cau mày, vẻ mặt có chút sầu não, "Nhưng mà tôi không biết nên chọn mua chiếc xe nào, Trầm Trầm, bây giờ anh có bận không?"
Trầm Diệu nâng chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn trên tay trái lên, liếc nhìn thời gian rồi đáp: "Tôi vẫn còn hai tiếng rảnh rỗi."
Ánh mắt Úc Sanh trong chốc lát tỏa ra ánh sáng quyến rũ, làm người ta lóa mắt, "Vậy anh có thể giúp tôi chọn một chiếc, được không?"
Trầm Diệu trầm tư hai giây, sau đó trực tiếp xuống xe.
Nhìn thấy hành động của đối phương, đáy mắt Úc Sanh lộ rõ
ý cười.
Cô bước đến bên cạnh Trầm Diệu đứng cách anh chỉ vài centimet. Anh thực sự rất cao, dù trong tiểu thuyết nói rằng anh cao mét tám tám, nhưng mà Úc Sanh cảm thấy khi anh đi giày thì có lẽ cũng phải cao tầm mét chín.
Hai người bước vào cửa hàng xe, giám đốc kinh doanh ngay lập tức nhận ra Trầm Diệu. Suy cho cùng, Trầm Diệu là người đàn ông quanh năm chiếm đóng đầu đề các mặt báo tài chính, trong nước hầu như không ai không biết đến anh. Có lẽ đã đến trình độ mà già trẻ gái trai ai ai cũng quen mặt.
Khi giám đốc kinh doanh nhìn thấy Trầm Diệu, anh ta không khỏi phấn khích, một người đàn ông quanh năm xuất hiện trên tiêu đề của các bản tin tài chính và tạp chí hàng đầu không phải ai cũng có thể gặp được. Anh ta thường chỉ thấy anh trên TV, nhưng sau khi gặp Trầm Diệu ngoài đời thực, anh ta mới phát hiện, Trầm Diệu đời thực còn có khí thế hơn cả trên TV. Trên người anh mang theo cảm giác áp bách, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Giám đốc kinh doanh ngoài ngạc nhiên cùng vui sướng ra, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao tiểu thư nhà họ Úc tới mua xe, sau khi đi ra ngoài liền dắt theo người đàn ông đã đứng trên đỉnh vòng tròn tài nguyên danh lợi nhiều năm này cùng quay lại?
Sau đó anh ta mới biết, hóa ra Trầm tổng đến chọn xe cho đại tiểu thư nhà họ Úc!
Khi chọn xe cho Úc Sanh, Trầm Diệu vô cùng thẳng thắn dứt khoát, không bao lâu đã chọn được cho cô mẫu xe của thương hiệu X.
Dù không còn đua xe nhưng Úc Sanh vẫn cực kỳ yêu thích vẻ ngoài của xe thể thao. Vì vậy, sau khi Trầm Diệu biết yêu cầu của cô bèn chọn một chiếc xe thể thao. Chỉ là hiện tại màu mà Úc Sanh muốn đã hết hàng, đành phải đợi nửa tháng nữa mới lấy được xe.
Úc Sanh cảm thấy đợi cũng không việc gì, dù sao bây giờ cô cũng chưa có bằng lái.
Không có bằng lái, mua xe về cũng không thể đi.
Sau khi giúp Úc Sanh chọn xe, Trầm Diệu không quên nhắc nhở cô, "Chú ý an toàn."
Khuôn mặt Úc Sanh lập tức tràn ngập ý cười, cô cười lên cảm giác vô cùng ngọt ngào, nhưng lại ẩn chứa một chút ngang tàng, tựa như một con mèo hoang khó thuần phục.
Sẽ không làm người ta cảm thấy nguy hiểm, chỉ thấy dễ thương.
"Tôi sẽ chú ý.” Úc Sanh ấm giọng nói.
Sau khi thành công chọn xong xe, Úc Sanh nói giám đốc kinh doanh ghi sổ sách kết toán chiếc xe này dưới tên Úc Lý.
Trầm Diệu liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười phút trôi qua, anh chuẩn bị quay về xe của mình. Nhận ra hôm nay Úc Sanh đến một mình, trong tối chỉ có hai nữ vệ sĩ anh thuê cho cô, ngoài ra không có ai khác. Anh bèn hỏi một câu, "Cô đến đây bằng gì?"
Úc Sanh nói sự thật, "Ba tôi chở tôi đến đây, nhưng là sau khi đưa đến thì ông ấy rời đi, bảo tôi chọn xong thì tự bắt xe về rồi đi luôn.”
Mặc dù trước đó cha Úc đã nói sẽ cử người đến đón cô, nhưng trong tình huống như thế này, Úc Sanh cảm thấy một lời nói dối vô hại như vậy là điều cần thiết. Dù sao đây là một cơ hội hiếm có để Trầm Diệu đưa cô về nhà!
Trầm Diệu gật đầu, quả nhiên đúng như kỳ vọng của Úc Sanh nói: "Vậy tôi đưa cô về."
Ngay tức khắc Sanh trên mặt dào dạt ý cười, cười đến là ngọt ngào nói, "Được."
Khi cả hai đến bên chiếc Bentley của Trầm Diệu, đầu Úc Sanh đột nhiên choáng váng.
Từng đợt choáng váng ập đến, cô vội vàng vịn đỉnh xe.
Trầm Diệu cau mày, dùng sức đỡ lấy cánh tay cô, "Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"
Úc Sanh cho rằng không phải trên người cô có chỗ nào không khỏe. Lòng cô có một loại trực giác, rằng cô rất không thích chiếc xe này.
Vừa đến gần nó, cô đã cảm thấy choáng váng tột độ. Điều này khiến cô thấy khó chịu.
Úc Sanh xua xua tay, vội vàng bước sang bên cạnh.
Trầm Diệu cũng đi theo, trên đường vẫn luôn chặt chẽ mà đỡ tay cô.
Mãi cho đến khi cách khỏi chiếc Bentley một đoạn, Úc Sanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi cách xa khỏi chiếc Bentley kia, cảm giác nôn nao muốn phun ra ban nãy cũng biến mất. Hít thở bầu không khí trong lành xung quanh giúp cô hoàn toàn khôi phục lại.
"Làm sao vậy? Đỡ hơn chút nào chưa?" Trầm Diệu không khỏi quan tâm hỏi lại.
Úc Sanh đáng thương gật đầu, lúc này hai mắt cô còn mang theo tia nước như ẩn như hiện, đây là nước mắt sinh lý hồi nãy ứa ra do quá chóng mặt. Giờ phút này, tóc tai cô có chút rối, trong mắt đọng lại lệ quang mờ ảo, trông vô cùng xinh đẹp.
Trái tim Trầm Diệu khẽ động, như thể bị thứ gì đó va phải.
Úc Sanh nhìn chiếc Bentley cách đó không xa, kéo ống tay áo Trầm Diệu, cau mày nói nhỏ: "Tôi không muốn ngồi trên chiếc xe đó."
Ngữ khí của cô có chút dè dặt, như sợ rằng anh sẽ từ chối.
Trầm Diệu lòng không khỏi mềm đi, không chút do dự nói: "Được."
Thư ký của Trầm Diệu vẫn luôn đứng ở bên cạnh, lúc này nghe thấy đoạn đối thoại này, anh ta không kìm được trợn to mắt.
Đây đúng là Trầm tổng mà anh ta quen biết sao?
Úc tiểu thư nói đừng đi chiếc Bentley đó, Trầm tổng cư nhiên liền không ngồi thật?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của thư ký, Úc Sanh cùng Trầm Diệu ngồi vào trong chiếc xe vốn là xe của vệ sĩ.
Dù sao cũng là vệ sĩ bên người Trầm Diệu, xe họ đi cũng không kém cạnh, đều là Mercedes-Benz, ngồi lên thoải mái cực kỳ.
Úc Sanh ngồi bên cạnh Trầm Diệu, nhìn góc nghiêng mặt tinh xảo của anh, vừa định nói gì đó, chiếc Bentley đằng trước đột nhiên nổ mạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.