Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều
Chương 49
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
14/05/2022
Thời điểm Trầm Diệu nói xong là lúc mà hiệu trưởng cùng bí thư trường
nên nói chuyện. Bọn họ nói chuyện dõng dạc hùng hồn, đầu tiên là cảm ơn
sự hào phóng của tập đoàn Trầm thị, sau đó còn không quên huớng tới một
Đông Đại tốt đẹp hơn trong tương lai.
Không chỉ có Úc Sanh không thích nghe những gì họ nói mà hầu hết các sinh viên ở đây đều không có tâm trạng muốn nghe. Tâm trí của họ đều đã bị Trầm Diệu đang đứng ở góc thu hút.
Úc Sanh hiện tại không nghĩ tới điều gì chỉ muốn chạy lại bên cạnh Trầm Diệu.
Cũng may bài phát biểu dài dòng đã kết thúc trong sự chờ đợi dai dẳng của tất cả mọi người. Sau lúc này, Úc Sanh không đi theo mọi người về lớp mà trực tiếp đi đến bên cạnh Trầm Diệu. Anh vẫn chưa đi về sau lễ khai giảng của tân sinh viên mà ở lại nói chuyện với lãnh đạo trường vào lúc này.
Có rất nhiều sinh viên có ý nghĩ giống như Úc Sanh, nhưng vệ sĩ của Trầm Diệu đều đang đứng ở bên cạnh, chặn lại những fanboy, fangirl muốn đi lên tiếp cận Trầm Diệu.
Cô căn bản là không đi lên được.
Úc Sanh lúc này có hơi tức giận, anh rõ ràng là cách cô không xa, nhưng cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, cái gọi là ánh mặt gặp nhau bất ngờ trong phim thần tượng, tâm linh tương thông cái gì đó đều không xuất hiện.
Nói chuyện với lãnh đạo xong Trầm Diệu liền cúi đầu, cũng không biết là đang làm cái gì. Anh có biết hay không cô đang ở chỗ này, cách anh không xa nhìn anh, cũng chỉ là vì muốn nói chuyện với anh mấy câu.
Úc Sanh cắn môi dưới, giận dỗi mà trực tiếp quay đầu đi, cô cũng không muốn đi lên quản Trầm Diệu. Nơi này nhiều người như vậy, thiếu đi cô cũng chẳng sao!
Lúc này di động của cô đột nhiên vang lên, Úc Sanh bực bội lấy di động ra lại phát hiện trên màn hình là tin nhắn Trầm Diệu vừa mới gửi.
“Phòng riêng 103 tại Thắng Phong Đường”
Thắng Phong Đường là một nhà hàng Nhật gần đại học Đông Đại, chất lượng tốt, giá cả rẻ, trang trí cũng đẹp, nhưng trọng điểm là hôm qua Úc Sanh có nhắc đến nhà hàng này với Trầm Diệu, nói rằng cô muốn đi.
Không nghĩ đến sau ngày khai giảng đầu tiên liền có thể cùng Trầm Diệu ở Thắng Phong Đường dùng cơm.
Úc Sanh nhìn tin nhắn này một lúc, sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười tươi tăn.
“A. Thật tức giận mà. Nam thần nhìn tôi này, nhìn tôi.” Phùng Yểu ở bên cạnh Úc Sanh điên cuồng mà vẫy tay về phía Trầm Diệu, đáng tiếc nam thần không ngoái đầu lại nhìn cô ấy chứ đừng nói là liếc mắt một cái. Phùng Yểu buồn bực mà thở dài một hơi, xung quanh số nữ sinh đang buồn bực như cô ấy cũng không ít. Cô ấy quay đầu xem Úc Sanh đang làm cái gì, nhưng vừa mới quay đầu, đã thấy Úc Sanh trên mặt đang nở nụ cười tươi.
“Tiểu Sanh Sanh, làm sao mà vui vẻ vậy?”Phùng Yểu bây giờ đang tức muốn chết nên nhìn Úc Sanh tươi cười, quả thật là có chút khó hiểu.
Nam thần nhìn được nhưng lại không thể sờ được, có điều gì mà vui vẻ vậy chứ?
Úc Sanh tuỳ tiện đưa di động vào trong túi rồi thuận miệng nói “Không có gì, bây giờ mình đi ăn cơm trước, ở chỗ chủ nhiệm cậu tìm giúp mình một lý do nhé.”
Nói xong Úc Sanh liền chạy đi luôn.
Phùng Yểu há to miệng, nhưng còn chưa kịp gọi tên Úc Sanh đã thấy cô chạy đi rất xa, một lúc lâu sau Phùng Yểu chỉ có thể ấp úng nói, “Được.”
Nữ thần đều là cá tính như vậy sao?
Sớm như vậy liền đi ăn cơm không nói, nhưng buổi khai giảng đầu tiên đã dám trốn học, đúng là lợi hại, không phục không được.
Lúc sau Úc Sanh tới thẳng phòng 103 tại Thắng Phòng Đường, không bao lâu, Trầm Diệu cùng thư ký Tần cũng đi tới.
Nhìn thấy Trầm Diệu, Úc Sanh liền nở nụ cười thật tươi, hỏi những gì mà mình muốn hỏi “Trầm Trầm, anh là bởi vì em, nên mới đến dự lễ khai giảng tân sinh viên của Đông Đại đúng không?”
Thư ký Tần nghe vậy, trong lòng liền trả lời hộ cho Trầm Diệu “Trầm tổng vì buổi lễ khai giảng này đã lùi một hội nghị quan trọng, không phải bởi vì cô, còn có thể bởi vì ai?”
Trầm Diệu cũng không lập tức trả lời mà nói với thư ký Tần “Cậu cũng đi ăn cơm đi, không cần ở lại chỗ này”
Thư kí Tần sắc mặt cứng đờ liền biết mình ở chỗ này kỳ đà cản mũi nên vội nói “Được, Trầm tổng.”
Trầm Diệu lúc này mới cầm thực đơn lên, hỏi Úc Sanh “Muốn ăn gì?”
Úc Sanh đếm trên đầu ngón tay rồi nói “Sashimi cá hồi, salad khoai tây, cơm lươn, phomai gan ngỗng, bánh gạo phô mai, cá thu đao nướng, sushi sầu riêng, trà đào ô long.” Bởi vì đã nắm rõ thực đơn của Thắng Phong Đường mà Úc Sanh một hơi nói ra cả lượt đồ ăn.
“Được.” Bởi vì món Úc Sanh gọi đã đủ cho hai người ăn nên Trầm Diệu cũng không gọi thêm, mà khép thực đơn lại, giao nó cho phục vụ đang đứng chờ ở ngoài cửa.
Trầm Diệu ngồi vào vị trí một lần nữa, cô muốn nói cái gì đó với anh nhưng mí mặt phải của cô giật lên, không chỉ có mí trên mà còn có cả mí dưới cũng giật kinh hoàng.
Trong lòng Úc Sanh đột nhiên dự cảm không lành.
Nhưng linh cảm lần này với hai lần trước hoàn toàn khác nhau.
Trước kia vào thời điểm Trầm Diệu gặp nguy hiểm, cô đều hoa mắt chóng mặt, cả người đều không thể đứng vững nhưng lúc này trạng thái lại hoàn toàn không giống lần trước.
Úc Sanh cũng có chút hoài nghi, có phải hay không thật sự sẽ có nguy hiểm xuất hiện.
Như người xưa nói, mắt phải giật vì tiền, mắt trái giật vì tai hoạ, lúc trước mí mắt phải của Úc Sanh cũng đã từng giật nhưng không có việc gì, nhưng mí phải giật lúc trước và bây giờ có phần không giống nhau.
Lúc này mí mắt phải giật đến mức khiến tròng mắt như muốn ra khỏi hốc mắt.
Úc Sanh khó chịu mà dùng tay che đi mắt phải, sau đó nức nở một tiếng, cúi đầu, đem đầu dựa lên cánh tay mình.
Thấy vậy Trầm Diệu vội vàng đi đến bên cạnh cô, khẽ hỏi “Làm sao vậy? Em thấy không thoải mái ở đâu?”
Úc Sanh lắc đầu, nhất thời không nói gì. Cũng may mí mắt phải của cô giật một lúc liền không giật nữa. Úc Sanh ngẩng đầu, thở ra một hơi, nói với Trầm Diệu đang lo lắng ở bên cạnh “Không có việc gì.”
Trầm Diệu lúc này mới yên tâm nhưng cũng không nhịn được mà hỏi “Thật sự không có việc gì sao? Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút?”
“Ai lại đến bệnh viện khi mí mắt phải giật chứ?” Úc Sanh liền lập tức trả lời.
Nghe Úc Sanh nói chỉ là do mí mắt phải giật, Trầm Diệu lúc này mới yên tâm hơn.
Mặc dù Trầm Diệu đã yên tâm nhưng Úc Sanh không thể đem chuyện giật mí mắt mình như vậy mà bỏ qua.
Úc Sanh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Trầm Diệu “Trầm Trầm, anh gần đây phải tuyệt đối giữ an toàn.”
Không biết vì sao mà trong lòng Úc Sanh lại dâng lên cảm giác bất an, nó cứ đè nặng trong lòng cô, không thể tiêu tan.
Trầm Diệu sửng sốt sau đó nói “Được.”
Được Trầm Diệu đảm bảo như vậy, Úc Sanh mới khẽ yên lòng.
Tốc độ chuẩn bị đồ ăn của Thắng Phong Đường thật mau, chỉ một lúc đồ ăn đã được mang lên. Úc Sanh lập tức gắp một miếng sushi sầu riêng lên ăn, nhưng không hiểu vì sao, món ăn yêu thích của cô trước đây, hôm nay ăn lại không có vị gì trong miệng.
Là bởi vì hiện tại cô tâm sự quá nặng nề sao?
Nhưng bởi vì lần này, điềm báo khác với hai lần trước, nên bản thân Úc Sanh cũng không xác định được, thật sự có nguy hiểm xuất hiện xung quanh Trầm Diệu hay không. Nhưng cô có linh cảm rằng sự tình lần này chắc chắn không đơn giản.
Tất cả những gì cô có thể làm lúc này chính là nhắc nhở anh.
Tuy rằng cô giúp anh tránh được một lần nguy hiểm, anh liền trở thành bạn trai cô. Nhưng trên thực tế, cô lại không mong nguy hiểm đến với Trầm Diệu.
Ai có thể bảo đảm, mỗi lần anh gặp nguy hiểm, đều có thể an ổn mà vượt qua đâu?
Trầm Diệu uống một ngụm trà, không nghĩ gì nhiều mà hỏi Úc Sanh, “Sao lại chuyển ra khỏi Úc gia?”
Nghe vậy, Úc Sanh buông đũa xuống. Lúc trước cô mua đồ đạc cho nhà mới là do hai nữ vệ sĩ chọn giúp, mà hai nữ vệ sĩ đó là do Trầm Diệu cho cô, nên việc anh biết cô chuyển nhà cũng không có gì là lạ.
Cô rũ mắt nhìn một bàn thức ăn, trong lòng lạnh nhạt “Bọn họ đều không thích em.”
Trầm Diệu nhấp nhấp môi, Úc Sanh ở Úc gia được đối xử như thế nào, anh cũng nghe hai vệ sĩ đi theo cô nói qua. Bởi vậy lúc trước Úc Sanh tham dự buổi tiệc của Trầm gia, anh mới muốn bảo vệ danh tính của cô. Bởi vì anh sợ rằng một khi gia đình đó biết cô cùng Trầm gia có quan hệ gì, sẽ bắt cô làm những chuyện mà cô không muốn. Đây là cảnh mà anh không muốn nhìn thấy.
“Dọn ra ngoài cũng khá tốt.” Úc Sanh ngước mắt lên cười nhẹ
“Ừm.” một tiếng.
Bữa cơm ngày hôm nay cả hai người đều không ăn nhiều lắm, Úc Sanh là bởi vì đang nghĩ về một số chuyện còn Trầm Diệu, cô cũng không biết vì lí do gì mà anh lại ăn ít như vậy.
Úc Sanh nhìn Trầm Diệu về cơ bản đều không đụng đũa nhiều, không khỏi hỏi “Trầm Trầm, anh làm sao lại ăn ít vậy?”
Trầm Diệu rũ mắt nói “Có thể do thời tiết nóng bức, ăn không ngon lắm.”
“Trời nóng cũng phải ăn a!” Nói xong Úc Sanh lại bắt anh ăn thêm mấy cái sushi nữa.
Hai người chỉ động đến sushi và trà ôl ong đào, mấy món khác hầu như đều không đụng đến. Úc Sanh nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn, đứng dậy, mở cửa, hướng ra phía ngoài nói với người phục vụ vẫn luôn đứng chờ “Đóng gói lại giúp tôi.”
Nói xong, cô quay đầu lại đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Trầm Diệu “Đóng gói, em mang về ăn.”
Đời trước Úc Sanh chính là một người bình thường đến cực điểm, mặc dù đời này cô có một người ba là nhà giàu mới nổi nhưng có cũng như không, chính vì vậy Úc Sanh không thể thấy đồ ăn lãng phí như vậy, cô biết có thể Trầm Diệu không thích việc đóng gói mang về, nên chỉ có thể tự đóng gói mang về ăn.
Lúc Úc Sanh và Trầm Diệu tạm biệt nhau, cô vẫn không quên nhắc nhở anh “Trầm Trầm, gần đây anh nhất định phải chú ý an toàn”
Trầm Diệu mở miệng nhưng lúc sau cũng không nói được gì. Anh chỉ là lần đầu ôm lấy Úc Sanh, một cái ôm ấm áp và thuần khiết, sau đó nói bên tai cô “Quay về đi, chú ý an toàn.”
Cái ôm một cách bất ngờ này khiến Úc Sanh tràn đầy kinh ngạc và vui sướng, đến nỗi cô đã quên luôn cả phần sau đó.
Cô rất nhanh mà hôn lên mặt Trầm Diệu một cái, sau đó trên mặt nở nụ cười giảo hoạt ngay khi thành công “Biết rồi, Trầm Trầm, lần sau gặp.”
Úc Sanh nói xong liền nhanh chóng xuống xe.
Sau khi trở về căn hộ nhỏ mà ấm áp của mình, Úc Sanh cuối cùng đã quyết định được tên cho tác phẩm trong cuộc thi thiết kế mà cô tham gia.
Cô đặt tên cho tác phẩm dự thi rất đơn giản, chỉ có hai chữ, “Cùng nhau”
Bất luận tương lai phía trước thế nào, dù gập ghềnh hay bằng phẳng, là chông gai hay rộng mở thênh thang, cô đều muốn với anh, “Cùng nhau” sánh bước.
Không chỉ có Úc Sanh không thích nghe những gì họ nói mà hầu hết các sinh viên ở đây đều không có tâm trạng muốn nghe. Tâm trí của họ đều đã bị Trầm Diệu đang đứng ở góc thu hút.
Úc Sanh hiện tại không nghĩ tới điều gì chỉ muốn chạy lại bên cạnh Trầm Diệu.
Cũng may bài phát biểu dài dòng đã kết thúc trong sự chờ đợi dai dẳng của tất cả mọi người. Sau lúc này, Úc Sanh không đi theo mọi người về lớp mà trực tiếp đi đến bên cạnh Trầm Diệu. Anh vẫn chưa đi về sau lễ khai giảng của tân sinh viên mà ở lại nói chuyện với lãnh đạo trường vào lúc này.
Có rất nhiều sinh viên có ý nghĩ giống như Úc Sanh, nhưng vệ sĩ của Trầm Diệu đều đang đứng ở bên cạnh, chặn lại những fanboy, fangirl muốn đi lên tiếp cận Trầm Diệu.
Cô căn bản là không đi lên được.
Úc Sanh lúc này có hơi tức giận, anh rõ ràng là cách cô không xa, nhưng cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, cái gọi là ánh mặt gặp nhau bất ngờ trong phim thần tượng, tâm linh tương thông cái gì đó đều không xuất hiện.
Nói chuyện với lãnh đạo xong Trầm Diệu liền cúi đầu, cũng không biết là đang làm cái gì. Anh có biết hay không cô đang ở chỗ này, cách anh không xa nhìn anh, cũng chỉ là vì muốn nói chuyện với anh mấy câu.
Úc Sanh cắn môi dưới, giận dỗi mà trực tiếp quay đầu đi, cô cũng không muốn đi lên quản Trầm Diệu. Nơi này nhiều người như vậy, thiếu đi cô cũng chẳng sao!
Lúc này di động của cô đột nhiên vang lên, Úc Sanh bực bội lấy di động ra lại phát hiện trên màn hình là tin nhắn Trầm Diệu vừa mới gửi.
“Phòng riêng 103 tại Thắng Phong Đường”
Thắng Phong Đường là một nhà hàng Nhật gần đại học Đông Đại, chất lượng tốt, giá cả rẻ, trang trí cũng đẹp, nhưng trọng điểm là hôm qua Úc Sanh có nhắc đến nhà hàng này với Trầm Diệu, nói rằng cô muốn đi.
Không nghĩ đến sau ngày khai giảng đầu tiên liền có thể cùng Trầm Diệu ở Thắng Phong Đường dùng cơm.
Úc Sanh nhìn tin nhắn này một lúc, sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười tươi tăn.
“A. Thật tức giận mà. Nam thần nhìn tôi này, nhìn tôi.” Phùng Yểu ở bên cạnh Úc Sanh điên cuồng mà vẫy tay về phía Trầm Diệu, đáng tiếc nam thần không ngoái đầu lại nhìn cô ấy chứ đừng nói là liếc mắt một cái. Phùng Yểu buồn bực mà thở dài một hơi, xung quanh số nữ sinh đang buồn bực như cô ấy cũng không ít. Cô ấy quay đầu xem Úc Sanh đang làm cái gì, nhưng vừa mới quay đầu, đã thấy Úc Sanh trên mặt đang nở nụ cười tươi.
“Tiểu Sanh Sanh, làm sao mà vui vẻ vậy?”Phùng Yểu bây giờ đang tức muốn chết nên nhìn Úc Sanh tươi cười, quả thật là có chút khó hiểu.
Nam thần nhìn được nhưng lại không thể sờ được, có điều gì mà vui vẻ vậy chứ?
Úc Sanh tuỳ tiện đưa di động vào trong túi rồi thuận miệng nói “Không có gì, bây giờ mình đi ăn cơm trước, ở chỗ chủ nhiệm cậu tìm giúp mình một lý do nhé.”
Nói xong Úc Sanh liền chạy đi luôn.
Phùng Yểu há to miệng, nhưng còn chưa kịp gọi tên Úc Sanh đã thấy cô chạy đi rất xa, một lúc lâu sau Phùng Yểu chỉ có thể ấp úng nói, “Được.”
Nữ thần đều là cá tính như vậy sao?
Sớm như vậy liền đi ăn cơm không nói, nhưng buổi khai giảng đầu tiên đã dám trốn học, đúng là lợi hại, không phục không được.
Lúc sau Úc Sanh tới thẳng phòng 103 tại Thắng Phòng Đường, không bao lâu, Trầm Diệu cùng thư ký Tần cũng đi tới.
Nhìn thấy Trầm Diệu, Úc Sanh liền nở nụ cười thật tươi, hỏi những gì mà mình muốn hỏi “Trầm Trầm, anh là bởi vì em, nên mới đến dự lễ khai giảng tân sinh viên của Đông Đại đúng không?”
Thư ký Tần nghe vậy, trong lòng liền trả lời hộ cho Trầm Diệu “Trầm tổng vì buổi lễ khai giảng này đã lùi một hội nghị quan trọng, không phải bởi vì cô, còn có thể bởi vì ai?”
Trầm Diệu cũng không lập tức trả lời mà nói với thư ký Tần “Cậu cũng đi ăn cơm đi, không cần ở lại chỗ này”
Thư kí Tần sắc mặt cứng đờ liền biết mình ở chỗ này kỳ đà cản mũi nên vội nói “Được, Trầm tổng.”
Trầm Diệu lúc này mới cầm thực đơn lên, hỏi Úc Sanh “Muốn ăn gì?”
Úc Sanh đếm trên đầu ngón tay rồi nói “Sashimi cá hồi, salad khoai tây, cơm lươn, phomai gan ngỗng, bánh gạo phô mai, cá thu đao nướng, sushi sầu riêng, trà đào ô long.” Bởi vì đã nắm rõ thực đơn của Thắng Phong Đường mà Úc Sanh một hơi nói ra cả lượt đồ ăn.
“Được.” Bởi vì món Úc Sanh gọi đã đủ cho hai người ăn nên Trầm Diệu cũng không gọi thêm, mà khép thực đơn lại, giao nó cho phục vụ đang đứng chờ ở ngoài cửa.
Trầm Diệu ngồi vào vị trí một lần nữa, cô muốn nói cái gì đó với anh nhưng mí mặt phải của cô giật lên, không chỉ có mí trên mà còn có cả mí dưới cũng giật kinh hoàng.
Trong lòng Úc Sanh đột nhiên dự cảm không lành.
Nhưng linh cảm lần này với hai lần trước hoàn toàn khác nhau.
Trước kia vào thời điểm Trầm Diệu gặp nguy hiểm, cô đều hoa mắt chóng mặt, cả người đều không thể đứng vững nhưng lúc này trạng thái lại hoàn toàn không giống lần trước.
Úc Sanh cũng có chút hoài nghi, có phải hay không thật sự sẽ có nguy hiểm xuất hiện.
Như người xưa nói, mắt phải giật vì tiền, mắt trái giật vì tai hoạ, lúc trước mí mắt phải của Úc Sanh cũng đã từng giật nhưng không có việc gì, nhưng mí phải giật lúc trước và bây giờ có phần không giống nhau.
Lúc này mí mắt phải giật đến mức khiến tròng mắt như muốn ra khỏi hốc mắt.
Úc Sanh khó chịu mà dùng tay che đi mắt phải, sau đó nức nở một tiếng, cúi đầu, đem đầu dựa lên cánh tay mình.
Thấy vậy Trầm Diệu vội vàng đi đến bên cạnh cô, khẽ hỏi “Làm sao vậy? Em thấy không thoải mái ở đâu?”
Úc Sanh lắc đầu, nhất thời không nói gì. Cũng may mí mắt phải của cô giật một lúc liền không giật nữa. Úc Sanh ngẩng đầu, thở ra một hơi, nói với Trầm Diệu đang lo lắng ở bên cạnh “Không có việc gì.”
Trầm Diệu lúc này mới yên tâm nhưng cũng không nhịn được mà hỏi “Thật sự không có việc gì sao? Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút?”
“Ai lại đến bệnh viện khi mí mắt phải giật chứ?” Úc Sanh liền lập tức trả lời.
Nghe Úc Sanh nói chỉ là do mí mắt phải giật, Trầm Diệu lúc này mới yên tâm hơn.
Mặc dù Trầm Diệu đã yên tâm nhưng Úc Sanh không thể đem chuyện giật mí mắt mình như vậy mà bỏ qua.
Úc Sanh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Trầm Diệu “Trầm Trầm, anh gần đây phải tuyệt đối giữ an toàn.”
Không biết vì sao mà trong lòng Úc Sanh lại dâng lên cảm giác bất an, nó cứ đè nặng trong lòng cô, không thể tiêu tan.
Trầm Diệu sửng sốt sau đó nói “Được.”
Được Trầm Diệu đảm bảo như vậy, Úc Sanh mới khẽ yên lòng.
Tốc độ chuẩn bị đồ ăn của Thắng Phong Đường thật mau, chỉ một lúc đồ ăn đã được mang lên. Úc Sanh lập tức gắp một miếng sushi sầu riêng lên ăn, nhưng không hiểu vì sao, món ăn yêu thích của cô trước đây, hôm nay ăn lại không có vị gì trong miệng.
Là bởi vì hiện tại cô tâm sự quá nặng nề sao?
Nhưng bởi vì lần này, điềm báo khác với hai lần trước, nên bản thân Úc Sanh cũng không xác định được, thật sự có nguy hiểm xuất hiện xung quanh Trầm Diệu hay không. Nhưng cô có linh cảm rằng sự tình lần này chắc chắn không đơn giản.
Tất cả những gì cô có thể làm lúc này chính là nhắc nhở anh.
Tuy rằng cô giúp anh tránh được một lần nguy hiểm, anh liền trở thành bạn trai cô. Nhưng trên thực tế, cô lại không mong nguy hiểm đến với Trầm Diệu.
Ai có thể bảo đảm, mỗi lần anh gặp nguy hiểm, đều có thể an ổn mà vượt qua đâu?
Trầm Diệu uống một ngụm trà, không nghĩ gì nhiều mà hỏi Úc Sanh, “Sao lại chuyển ra khỏi Úc gia?”
Nghe vậy, Úc Sanh buông đũa xuống. Lúc trước cô mua đồ đạc cho nhà mới là do hai nữ vệ sĩ chọn giúp, mà hai nữ vệ sĩ đó là do Trầm Diệu cho cô, nên việc anh biết cô chuyển nhà cũng không có gì là lạ.
Cô rũ mắt nhìn một bàn thức ăn, trong lòng lạnh nhạt “Bọn họ đều không thích em.”
Trầm Diệu nhấp nhấp môi, Úc Sanh ở Úc gia được đối xử như thế nào, anh cũng nghe hai vệ sĩ đi theo cô nói qua. Bởi vậy lúc trước Úc Sanh tham dự buổi tiệc của Trầm gia, anh mới muốn bảo vệ danh tính của cô. Bởi vì anh sợ rằng một khi gia đình đó biết cô cùng Trầm gia có quan hệ gì, sẽ bắt cô làm những chuyện mà cô không muốn. Đây là cảnh mà anh không muốn nhìn thấy.
“Dọn ra ngoài cũng khá tốt.” Úc Sanh ngước mắt lên cười nhẹ
“Ừm.” một tiếng.
Bữa cơm ngày hôm nay cả hai người đều không ăn nhiều lắm, Úc Sanh là bởi vì đang nghĩ về một số chuyện còn Trầm Diệu, cô cũng không biết vì lí do gì mà anh lại ăn ít như vậy.
Úc Sanh nhìn Trầm Diệu về cơ bản đều không đụng đũa nhiều, không khỏi hỏi “Trầm Trầm, anh làm sao lại ăn ít vậy?”
Trầm Diệu rũ mắt nói “Có thể do thời tiết nóng bức, ăn không ngon lắm.”
“Trời nóng cũng phải ăn a!” Nói xong Úc Sanh lại bắt anh ăn thêm mấy cái sushi nữa.
Hai người chỉ động đến sushi và trà ôl ong đào, mấy món khác hầu như đều không đụng đến. Úc Sanh nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn, đứng dậy, mở cửa, hướng ra phía ngoài nói với người phục vụ vẫn luôn đứng chờ “Đóng gói lại giúp tôi.”
Nói xong, cô quay đầu lại đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Trầm Diệu “Đóng gói, em mang về ăn.”
Đời trước Úc Sanh chính là một người bình thường đến cực điểm, mặc dù đời này cô có một người ba là nhà giàu mới nổi nhưng có cũng như không, chính vì vậy Úc Sanh không thể thấy đồ ăn lãng phí như vậy, cô biết có thể Trầm Diệu không thích việc đóng gói mang về, nên chỉ có thể tự đóng gói mang về ăn.
Lúc Úc Sanh và Trầm Diệu tạm biệt nhau, cô vẫn không quên nhắc nhở anh “Trầm Trầm, gần đây anh nhất định phải chú ý an toàn”
Trầm Diệu mở miệng nhưng lúc sau cũng không nói được gì. Anh chỉ là lần đầu ôm lấy Úc Sanh, một cái ôm ấm áp và thuần khiết, sau đó nói bên tai cô “Quay về đi, chú ý an toàn.”
Cái ôm một cách bất ngờ này khiến Úc Sanh tràn đầy kinh ngạc và vui sướng, đến nỗi cô đã quên luôn cả phần sau đó.
Cô rất nhanh mà hôn lên mặt Trầm Diệu một cái, sau đó trên mặt nở nụ cười giảo hoạt ngay khi thành công “Biết rồi, Trầm Trầm, lần sau gặp.”
Úc Sanh nói xong liền nhanh chóng xuống xe.
Sau khi trở về căn hộ nhỏ mà ấm áp của mình, Úc Sanh cuối cùng đã quyết định được tên cho tác phẩm trong cuộc thi thiết kế mà cô tham gia.
Cô đặt tên cho tác phẩm dự thi rất đơn giản, chỉ có hai chữ, “Cùng nhau”
Bất luận tương lai phía trước thế nào, dù gập ghềnh hay bằng phẳng, là chông gai hay rộng mở thênh thang, cô đều muốn với anh, “Cùng nhau” sánh bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.