Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều
Chương 6
Thập Lục Nguyệt Tây Qua
14/05/2022
Úc Sanh không biết rằng sau khi cô rời khỏi đó, đã có mấy người đối với
cô sinh ra hứng thú nồng nhiệt. Bất quá cho dù có biết, cô cũng sẽ không để trong lòng.
Thời điểm Úc Sanh về đến nhà, đèn đuốc trong biệt thự Úc gia đều sáng trưng, ngọn đèn lưu ly vô cùng lớn trong phòng khách tỏa ra ánh sáng vô cùng dịu dàng. Nhìn qua một góc trong phòng tùy ý có thể thấy được mấy loại đồ cổ, cũng không sợ có giúp việc tay chân không sạch sẽ. Toàn bộ biệt thự của Úc gia đều lộ ra một cổ khí chất của nhà giàu mới nổi , hận không thể khiến mỗi người đều biết, nhà bọn họ có tiền, phi thường có tiền.
Lúc này, tất cả các thành viên đều có mặt ở nhà, vừa thấy Úc Sanh trở về, mẹ Úc liền đứng lên hướng phía cô mà đi tới nói, "Tới, Tiểu Sanh, lại đây ăn chút đồ ăn khuya."
Khi Úc Sanh đi đến, Úc Vi đã ăn xong bữa tối. Tuy rằng vừa nãy trong điện thoại mẹ Úc nói mang về cho cô một ít điểm tâm ngọt, nhưng trên thực tế bữa khuya lại vô cùng phong phú, có nướng BBQ, tôm hùm đất, hương tô gà, bánh bao nhỏ, còn có một ít bánh ngọt và điểm tâm nữa.
Đến nỗi trong BBQ, cà tím nướng, cánh vịt nướng, nấm kim châm, cái gì cũng đều có. Bánh kem nhỏ cũng có rất nhiều loại, Úc Sanh nhìn còn nghĩ bọn họ đây là mang cả tiệm bánh của người ta về đấy.
Cô nhịn không được kinh ngạc mà nói, "Nhiều như vậy, có thể ăn hết sao?"
Mẹ Úc liền nói, "Ăn không hết cũng không sao, có thể để cho người giúp việc trong nhà ăn." Ngữ khí của mẹ Úc có vẻ đương nhiên. Số lượng người giúp việc của Úc gia không ít, một số đồ ăn như vậy còn chưa đủ chia cho bọn họ. Ở Úc gia tuyệt đối không lo thiếu đồ ăn.
Nếu mẹ Úc đã nói như vậy, Úc Sanh cũng tự nhiên không nói thêm gì nữa, Cô thấy Úc Vi đã ăn không hề ít, không khỏi cảm khái, nữ chủ quả nhiên chính là nữ chủ, cho dù có ăn nhiều cũng không sợ béo.
Về phần bản thân cô, những món ăn có hàm lượng calo cao như bánh ngọt Úc Sanh do dự một chút cũng không có chạm vào, tuy rằng mỗi loại bánh kem đều được làm vô cùng tinh xảo mê người, nhưng là cô vẫn mạnh liệt nhịn xuống cơn thèm ăn của mình.
Bây giờ đã khuya quá rồi, ăn đồ ăn nhiều calo như vậy rất dễ gây ra béo phì, một đời này của cô khó lắm mới có được thịnh thế mỹ nhan như vậy, cũng không thể để cho mập mạp làm hỏng mất.
Cuối cùng Úc Sanh liền ăn một ít đồ nướng BBQ, còn đều là đồ chay. Rau xanh nướng, cà tím nướng cùng bánh mật nướng.
Sau khi ăn xong mấy cái bánh bao nhỏ cha Úc mới buông đũa xuống, đối với tuổi tác này của ông ấy mà nói, cũng đã bắt đầu phải chú trọng dưỡng sinh, trên thực tế bữa khuya như hôm nay ở Úc gia cũng không thường thấy.
Ông buông đôi đũa xuống sau đó nhìn Úc Sanh mà nói: "Đêm nay con lái xe ra ngoài?"
Úc Sanh không chút nào kỳ quái vì sao đối phương biết mình lái xe ra ngoài, rốt cuộc nơi này là Úc gia, ông ấy không biết cô lái xe ra ngoài mới là kỳ quái.
"Vâng."
"Con biết lái xe?"
"Đúng vậy."
Cha Úc suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, buổi sáng cuối tuần này ba rảnh, đến lúc đó sẽ mang con đi lựa một chiếc xe cho mình."
Trong lòng Úc Sanh có chút kinh ngạc. Nguyên thân sẽ không lái xe, cô cũng không thích lái xe, cho nên mãi cho đến cuối cùng, cô cũng không có một chiếc xe thuộc về chính mình. Không nghĩ tới đêm nay cô chỉ lái xe thể thao của Úc Vi ra ngoài một vòng, liền lập tức có một chiếc xe thuộc về chính mình.
Úc Sanh lập tức biết nghe lời mà nói, "Cảm ơn ba."
"Mấy ngày nay con đừng nên lái xe, con không có bằng lái, đợi khi nào có bằng thì hãy lái xe." Giọng nói của cha Úc mang theo nhàn nhạt uy nghiêm. Là một thương nhân, ông ấy tự nhiên là hy vọng chính mình mỗi ngày đều có thể xuất hiện trên mặt báo tài chính, nhưng ông ấy cũng tuyệt đối không hy vọng bản thân sẽ xuất hiện trên một số tin tức giải trí làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình. Ví dụ như tin tức con gái lớn của Úc Lý lái xe khi không có bằng, điều này có thể làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của ông.
Những tin tức như vậy không tốt cho công ty và hình tượng cá nhân của ông.
Đối với chuyện này Úc Sanh không có chút phản đối. Đời trước ở thế giới của chính mình, cô cũng là một công dân tốt tuân thủ kỷ luật, sau khi biết mình xuyên thư vào một thế giới khác, nên khó tránh khỏi có một ít phóng túng. Sự điên cuồng đang chảy trong máu của mình, cho nên cô mới có thể không nhịn được mà lái xe thể thao ra ngoài điên cuồng đua xe.
Nhưng sau khi sống ở đây hơn một ngày, cô đã ý thức được, đây cũng là một thế giới chân thật. Có lẽ thời điểm đọc cuốn tiểu thuyết này cô cũng không có bao nhiêu cảm giác, chỉ đơn giản cho rằng đây là một thế giới hư cấu, nhưng sau khi thật sự trở thành Úc Sanh, cô đã không nghĩ như vậy nữa.
Tồn tại ở nơi này đều là những con người thật sự. Mà cô, cũng là chân thực tồn tại, Không phải chỉ là một dãy số liệu, cũng không phải là một đoạn văn ngắn.
Đây không phải là một thế giới giả tưởng.
Mà là một thế giới tồn tại chân thật.
Cô nói với cha Úc, "Con đã biết, ba." Cha Úc vừa lòng gật gật đầu.
Sau khi Úc Sanh ăn sau bữa khuya, vừa chuẩn bị về phòng của chính mình, đã bị mẹ Úc gọi lại.
"Tiểu Sanh, ngày mai con cùng Vi Vi ra ngoài đi dạo phố đi, mua cho bản thân một chút quần áo." Mẹ Úc đưa một tấm thẻ cho Úc Sanh, "Đây là ba con đưa cho. Thích thứ gì thì liền mua."
Úc Sanh cầm lấy tấm thẻ, sau đó theo bản năng mà nhìn sang Úc Vi.
Chỉ thấy biểu tình Úc Vi nhàn nhạt, mẹ Úc quay đầu, nói với cô ta, "Ngày mai con mang theo chị đi đến mấy cửa hàng mà ngày thường hay tới.", Úc Vi hơi hơi nhếch mép mà tươi cười nói với mẹ Úc, "Con biết rồi, mẹ."
Mẹ Úc nhìn hai đứa con gái như hoa như ngọc của mình, trong lòng tràn đầy tự hào. Bà nói, "Chị em các con đã nhiều năm chia cách như vậy, người một nhà chúng ta thật vất vả mới đoàn viên, các con nhất định phải hảo hảo mà ở chung với nhau."
Mặc kệ trong lòng Úc Vi và Úc Sanh nghĩ như thế nào, ít nhất giờ phút này, hai người đều đồng thời gật đầu đối với mẹ Úc mà nói tốt.
Thời điểm Úc Sanh về đến nhà, đèn đuốc trong biệt thự Úc gia đều sáng trưng, ngọn đèn lưu ly vô cùng lớn trong phòng khách tỏa ra ánh sáng vô cùng dịu dàng. Nhìn qua một góc trong phòng tùy ý có thể thấy được mấy loại đồ cổ, cũng không sợ có giúp việc tay chân không sạch sẽ. Toàn bộ biệt thự của Úc gia đều lộ ra một cổ khí chất của nhà giàu mới nổi , hận không thể khiến mỗi người đều biết, nhà bọn họ có tiền, phi thường có tiền.
Lúc này, tất cả các thành viên đều có mặt ở nhà, vừa thấy Úc Sanh trở về, mẹ Úc liền đứng lên hướng phía cô mà đi tới nói, "Tới, Tiểu Sanh, lại đây ăn chút đồ ăn khuya."
Khi Úc Sanh đi đến, Úc Vi đã ăn xong bữa tối. Tuy rằng vừa nãy trong điện thoại mẹ Úc nói mang về cho cô một ít điểm tâm ngọt, nhưng trên thực tế bữa khuya lại vô cùng phong phú, có nướng BBQ, tôm hùm đất, hương tô gà, bánh bao nhỏ, còn có một ít bánh ngọt và điểm tâm nữa.
Đến nỗi trong BBQ, cà tím nướng, cánh vịt nướng, nấm kim châm, cái gì cũng đều có. Bánh kem nhỏ cũng có rất nhiều loại, Úc Sanh nhìn còn nghĩ bọn họ đây là mang cả tiệm bánh của người ta về đấy.
Cô nhịn không được kinh ngạc mà nói, "Nhiều như vậy, có thể ăn hết sao?"
Mẹ Úc liền nói, "Ăn không hết cũng không sao, có thể để cho người giúp việc trong nhà ăn." Ngữ khí của mẹ Úc có vẻ đương nhiên. Số lượng người giúp việc của Úc gia không ít, một số đồ ăn như vậy còn chưa đủ chia cho bọn họ. Ở Úc gia tuyệt đối không lo thiếu đồ ăn.
Nếu mẹ Úc đã nói như vậy, Úc Sanh cũng tự nhiên không nói thêm gì nữa, Cô thấy Úc Vi đã ăn không hề ít, không khỏi cảm khái, nữ chủ quả nhiên chính là nữ chủ, cho dù có ăn nhiều cũng không sợ béo.
Về phần bản thân cô, những món ăn có hàm lượng calo cao như bánh ngọt Úc Sanh do dự một chút cũng không có chạm vào, tuy rằng mỗi loại bánh kem đều được làm vô cùng tinh xảo mê người, nhưng là cô vẫn mạnh liệt nhịn xuống cơn thèm ăn của mình.
Bây giờ đã khuya quá rồi, ăn đồ ăn nhiều calo như vậy rất dễ gây ra béo phì, một đời này của cô khó lắm mới có được thịnh thế mỹ nhan như vậy, cũng không thể để cho mập mạp làm hỏng mất.
Cuối cùng Úc Sanh liền ăn một ít đồ nướng BBQ, còn đều là đồ chay. Rau xanh nướng, cà tím nướng cùng bánh mật nướng.
Sau khi ăn xong mấy cái bánh bao nhỏ cha Úc mới buông đũa xuống, đối với tuổi tác này của ông ấy mà nói, cũng đã bắt đầu phải chú trọng dưỡng sinh, trên thực tế bữa khuya như hôm nay ở Úc gia cũng không thường thấy.
Ông buông đôi đũa xuống sau đó nhìn Úc Sanh mà nói: "Đêm nay con lái xe ra ngoài?"
Úc Sanh không chút nào kỳ quái vì sao đối phương biết mình lái xe ra ngoài, rốt cuộc nơi này là Úc gia, ông ấy không biết cô lái xe ra ngoài mới là kỳ quái.
"Vâng."
"Con biết lái xe?"
"Đúng vậy."
Cha Úc suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, buổi sáng cuối tuần này ba rảnh, đến lúc đó sẽ mang con đi lựa một chiếc xe cho mình."
Trong lòng Úc Sanh có chút kinh ngạc. Nguyên thân sẽ không lái xe, cô cũng không thích lái xe, cho nên mãi cho đến cuối cùng, cô cũng không có một chiếc xe thuộc về chính mình. Không nghĩ tới đêm nay cô chỉ lái xe thể thao của Úc Vi ra ngoài một vòng, liền lập tức có một chiếc xe thuộc về chính mình.
Úc Sanh lập tức biết nghe lời mà nói, "Cảm ơn ba."
"Mấy ngày nay con đừng nên lái xe, con không có bằng lái, đợi khi nào có bằng thì hãy lái xe." Giọng nói của cha Úc mang theo nhàn nhạt uy nghiêm. Là một thương nhân, ông ấy tự nhiên là hy vọng chính mình mỗi ngày đều có thể xuất hiện trên mặt báo tài chính, nhưng ông ấy cũng tuyệt đối không hy vọng bản thân sẽ xuất hiện trên một số tin tức giải trí làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình. Ví dụ như tin tức con gái lớn của Úc Lý lái xe khi không có bằng, điều này có thể làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của ông.
Những tin tức như vậy không tốt cho công ty và hình tượng cá nhân của ông.
Đối với chuyện này Úc Sanh không có chút phản đối. Đời trước ở thế giới của chính mình, cô cũng là một công dân tốt tuân thủ kỷ luật, sau khi biết mình xuyên thư vào một thế giới khác, nên khó tránh khỏi có một ít phóng túng. Sự điên cuồng đang chảy trong máu của mình, cho nên cô mới có thể không nhịn được mà lái xe thể thao ra ngoài điên cuồng đua xe.
Nhưng sau khi sống ở đây hơn một ngày, cô đã ý thức được, đây cũng là một thế giới chân thật. Có lẽ thời điểm đọc cuốn tiểu thuyết này cô cũng không có bao nhiêu cảm giác, chỉ đơn giản cho rằng đây là một thế giới hư cấu, nhưng sau khi thật sự trở thành Úc Sanh, cô đã không nghĩ như vậy nữa.
Tồn tại ở nơi này đều là những con người thật sự. Mà cô, cũng là chân thực tồn tại, Không phải chỉ là một dãy số liệu, cũng không phải là một đoạn văn ngắn.
Đây không phải là một thế giới giả tưởng.
Mà là một thế giới tồn tại chân thật.
Cô nói với cha Úc, "Con đã biết, ba." Cha Úc vừa lòng gật gật đầu.
Sau khi Úc Sanh ăn sau bữa khuya, vừa chuẩn bị về phòng của chính mình, đã bị mẹ Úc gọi lại.
"Tiểu Sanh, ngày mai con cùng Vi Vi ra ngoài đi dạo phố đi, mua cho bản thân một chút quần áo." Mẹ Úc đưa một tấm thẻ cho Úc Sanh, "Đây là ba con đưa cho. Thích thứ gì thì liền mua."
Úc Sanh cầm lấy tấm thẻ, sau đó theo bản năng mà nhìn sang Úc Vi.
Chỉ thấy biểu tình Úc Vi nhàn nhạt, mẹ Úc quay đầu, nói với cô ta, "Ngày mai con mang theo chị đi đến mấy cửa hàng mà ngày thường hay tới.", Úc Vi hơi hơi nhếch mép mà tươi cười nói với mẹ Úc, "Con biết rồi, mẹ."
Mẹ Úc nhìn hai đứa con gái như hoa như ngọc của mình, trong lòng tràn đầy tự hào. Bà nói, "Chị em các con đã nhiều năm chia cách như vậy, người một nhà chúng ta thật vất vả mới đoàn viên, các con nhất định phải hảo hảo mà ở chung với nhau."
Mặc kệ trong lòng Úc Vi và Úc Sanh nghĩ như thế nào, ít nhất giờ phút này, hai người đều đồng thời gật đầu đối với mẹ Úc mà nói tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.