Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]
Chương 85: CP Sở gia (3)
Linh Lan Hoa
04/01/2021
Kiếp trước là con của Ma đế, nhưng Cảnh Trạch Hưng không giống như Cảnh Viễn được coi trọng, Ma Đế có rất nhiều hài tử, Cạnh Trạch Hưng tư chất lại không tốt nên cơ hồ không được chú ý tới.
Lần đó hắn trộm chạy trốn khỏi Ma Giới, đến nhân gian dạo chơi, bởi vì cũng chỉ là thiếu niên 15,16 tuổi nên Cảnh Trạch Hưng chơi đến quên ngày về.
Mà hắn thật ra cũng không có ý định trở về Ma Giới âm u không có Mặt Trời kia, hắn dạo chơi nhân gian vài năm,cảm nhận được nhân tình ấm lạnh, cảm nhận được thứ mà Ma Giới cấm kỵ...tình cảm.
Lần đầu tiên gặp được người đó là khi hắn 21 tuổi,lúc đó người đó có vẻ đang chạy trốn ai đó... Dáng vẻ lúc hốt hoảng lúng túng kia,rất khả ái.
Lần thứ hai gặp mặt là ở tửu lâu, người kia uống say rượu, chạy qua bàn hắn nói lung tung rồi ngủ luôn,lúc đó hắn biết thân phận của người kia... Thần vũ - hạ nhân của thần.
Những thần vũ trên Thần Giới cũng giống như những ma tộc cấp thấp dưới Ma Giới, đều là thứ không đáng nhắc đến.
Lần thứ ba gặp mặt là khi người kia bị thương nặng, vết thương chỉ do dã thú bình thường gây ra... Nếu là Thần nhân bình thường thì chút thương tích này không đáng gì, chỉ cần chút thần lực là được.
Nhưng "một chút" này đối với một thần vũ bị thương nặng như người kia thì... Không thể.
Nhìn y lâm vào tử vong, Cảnh Trạch Hưng quyết định giúp đỡ.
\-Cảm ơn.
Lần đầu tiên trong đời làm chuyện tốt,cũng là lần đầu tiên trong đời được cảm ơn.
Cảnh Trạch Hưng nhớ rõ cảm giác rạo rực và vui vẻ ngày đó, nhớ rõ nụ cười tươi tắn đẹp để ngày đó.
\-Khụ khụ .Ngươi tên là gì?
Hắn ho khan để che giấu sự xấu hổ.
\-Ta?... Tên, tên là thần vũ.
Lúc đó y không có tên , mọi người đều gọi những loại "thần" như bọn họ là thần vũ.
\- Vậy ta gọi ngươi là Vũ,được không?
\-Tại sao? Mọi người đều gọi ta là thần vũ.
\- Bởi vì ta không giống bọn họ.
\- Không giống chỗ nào?
\- Không giống là không giống.
\- Ồ.
Tình cảm theo năm tháng dần tốt lên, những ngày hắn quay trở về Ma Giới càng ít, những ngày y xuống nhân gian cũng càng nhiều.
Bọn họ sẽ cùng uống rượu, đối thơ,ẩm thà, chơ cờ, thi họa...
Sẽ cùng ngắm cảnh du ngoạn, sẽ đi xin xăm trong miếu, thả hoa đăng trong hội, cùng cầu nguyện trong lễ... bọn họ giống như một đôi tri kỷ trong nhân gian.
Cho đến một ngày....
Thân phận của hắn bị y phát hiện.
Thế nhưng cũng không có trốn tránh hay chán ghét như hắn tưởng, lúc đầu y chỉ có chút không thể tin... dần dần mọi thứ lại trở về quỹ đạo ban đầu , nhưng y ít xuống nhân gian hơn rồi, nói chuyện cũng ít bình thường, nụ cười... cũng trở nên gượng gạo.
Cho đến một ngày, hắn gặp y đi trung với người khác.
Y thân mật đút cho người kia một xâu hồ lô, quan tâm che ô sợ người kia bị ướt , ôn nhu cười với người đó.
Gặp hắn, y lạnh lùng nói.
\- A Trác đây là Trạch Hưng mà ta thường nói với huynh, Trạch Hưng là bằng hữu đầu tiên của ta đó.
\- Trạch Hưng, đây là A Trác... là...
Y cúi thấp đầu.
\- Ta là vị hôn phu của A Vũ.
\- Không,không thể nào!
\- Có gì mà không thể? Luận địa vị ta hơn ngươi,luận tiền tài ngươi không bằng ta,luận thực lực ta dùng một ngón tay là có thể đè bẹp ngươi, vậy ngươi nói đi,có gì không thể?
\- Ngoại trừ ngươi đến trước ra, thì ngươi có điểm nào hơn ta?!
Thiên Tự Trác vẻ mặt khinh thường hỏi.
\-Ta... Vũ...hôm qua đệ rõ ràng nói chúng ta...
\-A Trác nói đúng, ngoại trừ huynh đến trước ra thì cái gì huynh cũng không bằng A Trác, huynh phải biết ta chỉ là một thần vũ nho nhỏ, còn A Trác lại là một Thần nhân chân chính, ta... ta không nỡ cự tuyệt A Trác!
Bàn tay y đã run rẩy, nước mắt cũng trực trào ,không dám ở lại sợ sẽ bị Cảnh Trạch Hưng phát hiện nên y lay lay ống tay áo Thiên Tự Trác.
\- À, chúng ta có chút chuyện, cáo từ.
Hắn đứng ngây ra đó,nhìn bàn tay nhỏ bé của y bị người ta nắm lấy, dắt đi.
\- Bát hoàng tử, tạ ơn ngày giúp đỡ.
Y vừa xuống nhân gian liền thấy bóng dáng của hắn, nhớ lại những gì vô tình xem được nên y đành khẩn cầu Bát hoàng tử giúp y lừa hắn một lần.
\- Ngươi việc gì phải làm như vậy? Ngươi rõ ràng yêu hắn.
\- Bát hoàng tử... hắn sẽ chết... Thần vũ là hạ nhân của thần, không được chủ nhân ban phát thì không được có tình cảm.
\- Ta có thể giúp ngươi.
\- Đa tạ hoàng tử, nhưng chúng ta... thật sự không thể đến với nhau.
Nếu Cảnh Trạch Hưng là một người bình thường thì Thiên Tự Trác có thể giúp,nhưng thân phận thật sự của Cảnh Trạch Hưng lại là nhi tử của Ma đế....
Bởi vậy y mới nhờ Thiên Tự Trác giúp mình diễn một vở kịch, cắt đứt tình ái của Cảnh Trạch Hưng với mình , làm cho Cảnh Trạch Hưng nhận thức rằng y là một người tham lam nhỏ nhen ích kỷ, như vậy... hắn chỉ hận y,chứ không đau khổ.
Đau khổ... để mình y chịu là được.
....
\- Cảnh Trạch Hưng...
Sở Liêu Vũ chậm chạp mở mắt, thân thể khẽ động... hoàn hảo, thân thể vẫn bình thường.
\- Vũ...
\-Ngươi biến ta thành Ma tộc?
\- Như vậy ngươi mới không rời khỏi ta...
\- Ngươi lừa ta ngưng tụ linh vật?
\- Như vậy ngươi mới có thể chuyển hóa thần lực thành ma lực, chân chính trở thành một ma tộc... và không thể trở về Thần Giới được nữa....
\- Nguyệt Ngọc Đại Lục bây giờ là của ngươi hết rồi nhỉ?
\- Đúng vậy... vậy nên Vũ có thể ở lại với ta sao?
\- Ngươi cho ta cơ hội lựa chọn sao?
\-... Vũ, ngươi hận ta sao...
"Vũ,hận cũng vô dụng, cho dù ngươi hận ta... ta cũng sẽ giam ngươi bên cạnh ta"
\- Hận?
\- Làm sao có thể, ta yêu ngươi còn không kịp,làm sao có thể hận đây?
Sở Liêu Vũ nỉ non, rồi trước ánh mắt bất ngờ rực rỡ của Sở Trạch Hưng, hôn xuống môi hắn.
Hắn cướp đoạt cả Đại Lục chỉ vì muốn giữ chân y, lại không biết rằng... cho dù hắn chỉ là một tên ăn mày y cũng nguyện ý ở cạnh hắn.
Y sớm đã vứt bỏ thân phận thần vũ, không phải vì không thích, mà là bởi vì thân phận đó ngăn cách y ở bên cạnh hắn.
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Đó! Tui là mẹ ruột! CP này kết He rùi!
Lần đó hắn trộm chạy trốn khỏi Ma Giới, đến nhân gian dạo chơi, bởi vì cũng chỉ là thiếu niên 15,16 tuổi nên Cảnh Trạch Hưng chơi đến quên ngày về.
Mà hắn thật ra cũng không có ý định trở về Ma Giới âm u không có Mặt Trời kia, hắn dạo chơi nhân gian vài năm,cảm nhận được nhân tình ấm lạnh, cảm nhận được thứ mà Ma Giới cấm kỵ...tình cảm.
Lần đầu tiên gặp được người đó là khi hắn 21 tuổi,lúc đó người đó có vẻ đang chạy trốn ai đó... Dáng vẻ lúc hốt hoảng lúng túng kia,rất khả ái.
Lần thứ hai gặp mặt là ở tửu lâu, người kia uống say rượu, chạy qua bàn hắn nói lung tung rồi ngủ luôn,lúc đó hắn biết thân phận của người kia... Thần vũ - hạ nhân của thần.
Những thần vũ trên Thần Giới cũng giống như những ma tộc cấp thấp dưới Ma Giới, đều là thứ không đáng nhắc đến.
Lần thứ ba gặp mặt là khi người kia bị thương nặng, vết thương chỉ do dã thú bình thường gây ra... Nếu là Thần nhân bình thường thì chút thương tích này không đáng gì, chỉ cần chút thần lực là được.
Nhưng "một chút" này đối với một thần vũ bị thương nặng như người kia thì... Không thể.
Nhìn y lâm vào tử vong, Cảnh Trạch Hưng quyết định giúp đỡ.
\-Cảm ơn.
Lần đầu tiên trong đời làm chuyện tốt,cũng là lần đầu tiên trong đời được cảm ơn.
Cảnh Trạch Hưng nhớ rõ cảm giác rạo rực và vui vẻ ngày đó, nhớ rõ nụ cười tươi tắn đẹp để ngày đó.
\-Khụ khụ .Ngươi tên là gì?
Hắn ho khan để che giấu sự xấu hổ.
\-Ta?... Tên, tên là thần vũ.
Lúc đó y không có tên , mọi người đều gọi những loại "thần" như bọn họ là thần vũ.
\- Vậy ta gọi ngươi là Vũ,được không?
\-Tại sao? Mọi người đều gọi ta là thần vũ.
\- Bởi vì ta không giống bọn họ.
\- Không giống chỗ nào?
\- Không giống là không giống.
\- Ồ.
Tình cảm theo năm tháng dần tốt lên, những ngày hắn quay trở về Ma Giới càng ít, những ngày y xuống nhân gian cũng càng nhiều.
Bọn họ sẽ cùng uống rượu, đối thơ,ẩm thà, chơ cờ, thi họa...
Sẽ cùng ngắm cảnh du ngoạn, sẽ đi xin xăm trong miếu, thả hoa đăng trong hội, cùng cầu nguyện trong lễ... bọn họ giống như một đôi tri kỷ trong nhân gian.
Cho đến một ngày....
Thân phận của hắn bị y phát hiện.
Thế nhưng cũng không có trốn tránh hay chán ghét như hắn tưởng, lúc đầu y chỉ có chút không thể tin... dần dần mọi thứ lại trở về quỹ đạo ban đầu , nhưng y ít xuống nhân gian hơn rồi, nói chuyện cũng ít bình thường, nụ cười... cũng trở nên gượng gạo.
Cho đến một ngày, hắn gặp y đi trung với người khác.
Y thân mật đút cho người kia một xâu hồ lô, quan tâm che ô sợ người kia bị ướt , ôn nhu cười với người đó.
Gặp hắn, y lạnh lùng nói.
\- A Trác đây là Trạch Hưng mà ta thường nói với huynh, Trạch Hưng là bằng hữu đầu tiên của ta đó.
\- Trạch Hưng, đây là A Trác... là...
Y cúi thấp đầu.
\- Ta là vị hôn phu của A Vũ.
\- Không,không thể nào!
\- Có gì mà không thể? Luận địa vị ta hơn ngươi,luận tiền tài ngươi không bằng ta,luận thực lực ta dùng một ngón tay là có thể đè bẹp ngươi, vậy ngươi nói đi,có gì không thể?
\- Ngoại trừ ngươi đến trước ra, thì ngươi có điểm nào hơn ta?!
Thiên Tự Trác vẻ mặt khinh thường hỏi.
\-Ta... Vũ...hôm qua đệ rõ ràng nói chúng ta...
\-A Trác nói đúng, ngoại trừ huynh đến trước ra thì cái gì huynh cũng không bằng A Trác, huynh phải biết ta chỉ là một thần vũ nho nhỏ, còn A Trác lại là một Thần nhân chân chính, ta... ta không nỡ cự tuyệt A Trác!
Bàn tay y đã run rẩy, nước mắt cũng trực trào ,không dám ở lại sợ sẽ bị Cảnh Trạch Hưng phát hiện nên y lay lay ống tay áo Thiên Tự Trác.
\- À, chúng ta có chút chuyện, cáo từ.
Hắn đứng ngây ra đó,nhìn bàn tay nhỏ bé của y bị người ta nắm lấy, dắt đi.
\- Bát hoàng tử, tạ ơn ngày giúp đỡ.
Y vừa xuống nhân gian liền thấy bóng dáng của hắn, nhớ lại những gì vô tình xem được nên y đành khẩn cầu Bát hoàng tử giúp y lừa hắn một lần.
\- Ngươi việc gì phải làm như vậy? Ngươi rõ ràng yêu hắn.
\- Bát hoàng tử... hắn sẽ chết... Thần vũ là hạ nhân của thần, không được chủ nhân ban phát thì không được có tình cảm.
\- Ta có thể giúp ngươi.
\- Đa tạ hoàng tử, nhưng chúng ta... thật sự không thể đến với nhau.
Nếu Cảnh Trạch Hưng là một người bình thường thì Thiên Tự Trác có thể giúp,nhưng thân phận thật sự của Cảnh Trạch Hưng lại là nhi tử của Ma đế....
Bởi vậy y mới nhờ Thiên Tự Trác giúp mình diễn một vở kịch, cắt đứt tình ái của Cảnh Trạch Hưng với mình , làm cho Cảnh Trạch Hưng nhận thức rằng y là một người tham lam nhỏ nhen ích kỷ, như vậy... hắn chỉ hận y,chứ không đau khổ.
Đau khổ... để mình y chịu là được.
....
\- Cảnh Trạch Hưng...
Sở Liêu Vũ chậm chạp mở mắt, thân thể khẽ động... hoàn hảo, thân thể vẫn bình thường.
\- Vũ...
\-Ngươi biến ta thành Ma tộc?
\- Như vậy ngươi mới không rời khỏi ta...
\- Ngươi lừa ta ngưng tụ linh vật?
\- Như vậy ngươi mới có thể chuyển hóa thần lực thành ma lực, chân chính trở thành một ma tộc... và không thể trở về Thần Giới được nữa....
\- Nguyệt Ngọc Đại Lục bây giờ là của ngươi hết rồi nhỉ?
\- Đúng vậy... vậy nên Vũ có thể ở lại với ta sao?
\- Ngươi cho ta cơ hội lựa chọn sao?
\-... Vũ, ngươi hận ta sao...
"Vũ,hận cũng vô dụng, cho dù ngươi hận ta... ta cũng sẽ giam ngươi bên cạnh ta"
\- Hận?
\- Làm sao có thể, ta yêu ngươi còn không kịp,làm sao có thể hận đây?
Sở Liêu Vũ nỉ non, rồi trước ánh mắt bất ngờ rực rỡ của Sở Trạch Hưng, hôn xuống môi hắn.
Hắn cướp đoạt cả Đại Lục chỉ vì muốn giữ chân y, lại không biết rằng... cho dù hắn chỉ là một tên ăn mày y cũng nguyện ý ở cạnh hắn.
Y sớm đã vứt bỏ thân phận thần vũ, không phải vì không thích, mà là bởi vì thân phận đó ngăn cách y ở bên cạnh hắn.
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Đó! Tui là mẹ ruột! CP này kết He rùi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.