Xuyên Thư Sau Ta Muốn Phao Vai Ác Alpha
Chương 41: Say rượu
Giang Lâm Phong
17/07/2024
***Chuẩn bị khăn giấy nha***
Thời gian thăng cấp của Cẩu Đông Tây kéo dài suốt một ngày một đêm.
Lần đầu tiên từ khi đến thế giới này, Tô Dật Thuần không có nó cùng cãi nhau, cùng xem phim. Ngoài ra cậu cũng tò mò sau khi hoàn thành 7 nhánh cốt truyện thì cốt truyện chính là gì.
Lần này cậu bắt được biến thái, giúp ích cho cộng đồng, hiệp hội bảo vệ Omega tặng cho cậu một cái cờ thưởng, trên đó viết bốn chữ to “Cương trực công chính”, làm Ôn Mãn Thanh cười ngất, suýt thì chết sặc.
“Người ta tặng sếp cái này hả. Há há há. Cười chết mất.”
Cờ được trao tặng cậu để ở cuối lớp, cùng với giấy khen trong đại hội thể thao. Hai thứ này treo trong lớp càng làm không khí thêm nghiêm túc y chang phòng họp.
- ------------------------
Thời tiết dần nóng lên, tháng 6 nháy mắt đã tới.
Thi đại học chỉ trong hai ngày, thời gian ngắn ngủi nhưng lại vô cùng căng thẳng, quyết định kết quả của 3 năm cấp 3 miệt mài sách vở.
Tô Hàng thi xong liền mời bạn bè thân thiết ăn một bữa.
Cao Kiệt và Ôn Mãn Thanh hay chơi bóng rổ với cậu ta nên cũng được mời, cả 2 cùng đi với Tô Dật Thuần. Tới nơi thì thấy trên bàn bày không ít rượu.
“Tối nay có uống rượu à?” Tô Dật Thuần cầm một chai lên, nhướng mày: “Trẻ vị thành niên không được mua rượu cơ mà.”
“Ở đây chỉ có cậu là chưa lớn thôi,“ Tô Hàng tùy ý ngồi xuống, trêu cậu: “Cậu cũng hay đấy, tháng 12 mới đẻ, đẻ trễ tí nữa là kém tôi 2 tuổi luôn rồi.”
Tô Dật Thuần kinh ngạc, cảm giác bị bạn bè phản bội: “Thật á? Chỉ có mỗi tôi chưa mười tám à? Vậy sao trước đây tôi nhờ mua thuốc lá mà không ai giúp?”
Cả đám bô lô ba la chữa cháy “Hút thuốc không tốt đâu”, “Ông cai đi thì hơn” cùng với “Mày cũng hút đấy, có cai được đâu mà khuyên người ta“.
Tô Dật Thuần:......
Tình cảm anh em có chắc bền lâu.
Bữa tiệc tối nay chủ yếu là chúc mừng năm 3 đã thi đại học xong, cũng để các bé năm 2 nghe ngóng về ngày tháng ôn thi thảm khốc.
Trên bàn đều là nam sinh, chỉ có một Omega duy nhất thì cũng là con ma men thành ra cả đám uống đến thỏa thích thì thôi, không ai ngăn cản.
Tô Dật Thuần tửu lượng vốn rất tốt, khi còn làm tay chân cho đại ca giang hồ, cậu chuyên chức vụ chắn rượu thay. Uống vào, phun ra lại uống tiếp, lâu dần luyện ra tửu lượng khá cao.
Nhưng từ khi vào thế giới này, cậu chưa từng uống rượu, lại còn là Omega vị thành niên. Tuy cậu không định quá chén nhưng không tránh khỏi đám ma men đang hăng máu.
“Sếp Thuần! Uống, uống một chén đi. Không uống là không nể mặt anh em chúng tôi!”
“Sếp Thuần mau tới đây! Không say thì làm hai chén thôi, cho anh em tý mặt mũi.”
Tô Dật Thuần nghe cả đám mời mọc, cũng mủi lòng uống hai hớp.
- ------------------------
Lúc Đỗ Hàn Sương nhận được điện thoại, hắn còn đang tăng ca.
Gần nhất công ty có dự án mới nên hắn cực kỳ bận, đến cơm còn không kịp ăn. Lúc Tô Hàng gọi tới, hắn vừa khó hiểu vừa có dự cảm xấu “Tô thiếu gia.”
“Ừm, à,...”
Tô Hàng ấp úng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử. Đỗ Hàn Sương kiên nhẫn chờ cậu ta nói hết.
“Tô, Tô Dật Thuần đang ở chỗ tôi. Cậu ta uống say rồi, anh đến đón cậu ta đi.”
“Sao lại uống say, em ấy còn là vị thành niên, sao lại uống rượu? Các cậu đang ở đâu?”
Lúc Tô Hàng cúp máy, nhìn xuống Tô Dật Thuần đang khóc nức nở không ngừng, lại nhìn sang đám bạn trời đánh, say một cái là quậy tưng bừng. Có thằng ôm thùng rác tâm sự, có thằng vừa cười như điên vừa hát, riêng Ôn Mãn Thanh lăn ra đất vui vẻ bơi lội.
Cậu ta thề với trời, nếu không nhất thiết, cậu ta sẽ không bao giờ uống rượu, cũng đếch uống với lũ báo này nữa.
Đỗ Hàn Sương nhanh chóng tới nơi.
Tối mùa hè vẫn rất nóng bức, người đàn ông chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng đã ướt sũng lưng, trán thì lấm tấm mồ hôi.
Tô Hàng thấy hắn đến mà không khỏi căng thẳng, cậu ta chỉ Tô Dật Thuần bên cạnh, nói: “Không biết vì sao cậu ta cứ khóc mãi.”
Đỗ Hàn Sương nhìn đám chai lọ trước mặt, dở khóc dở cười mà bóp mặt cậu một cái rồi bế về.
“Tôi đưa em ấy về đây.”
Đỗ Hàn Sương chào một tiếng rồi bế cậu ra cửa. Tô Dật Thuần nhận ra hắn tới, khóc càng khổ sở hơn, suýt chút nữa không thở nổi, nắm lấy áo hắn nức nở. Đỗ Hàn Sương đặt cậu vào hàng ghế sau, ngồi vào vỗ lưng cho cậu.
Omega khóc đến đỏ hồng cả hai mắt, tủi thân dựa vào lòng Đỗ Hàn Sương.
“Làm sao vậy, ai bắt nạt Thuần Thuần nhà ta thế?” Hắn lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu nhưng cậu khóc nhiều quá nên mặt lem nhem như mèo.
“Em đau lắm.”
“Đau ở đâu, nói cho tôi nghe.”
Tin tức tố của Alpha bao bọc lấy cậu, an ủi vỗ về Tô Dật Thuần cảm thấy thoải mái, nhưng vẫn nhẹ nhàng nấc lên: “Chỗ nào cũng đau...... Có người đánh em.”
“Ai đánh em? Tôi đánh lại hắn được không?” Đỗ Hàn Sương đau lòng hôn nốt ruồi khóe miệng và đôi mắt đỏ bừng của cậu.
Tô Dật Thuần vén áo, lấy tay Đỗ Hàn Sương sờ lên lưng mình: “Chỗ này này, hắn ta uống thuốc kích thích, đánh đau lắm. Em suýt bị hắn đánh gãy chân.”
Cậu đáng thương xòe tay ra cho hắn nhìn: “Tay cũng đau lắm, tím hết cả rồi, có phải nó sắp gãy rồi không?”
“Còn có chỗ này, chỗ này cũng đau lắm. Mẹ không tới thăm em ư? Mẹ không cần em nữa ư?”
Đỗ Hàn Sương đau đớn như bị người ta đâm, hắn chỉnh lại quần áo xộc xệch của cậu, ôm chặt cậu trong ngực, vuốt ve lưng cậu.
“Không sao, không sao đâu. Cục cưng của tôi, giờ không còn đau nữa. Thuần Thuần nhà ta ngoan lắm.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu để an ủi làm cậu thoải mái mà hừ hừ.
“Sau này không đau nữa, ai bắt nạt em, tôi sẽ đánh kẻ đó. Mẹ không cần em nhưng tôi cần. Tôi sẽ bảo vệ em, nhé..”
“Cục cưng Thuần Thuần ngoan nhất trên đời. Tôi thương em, chỉ thương em thôi. Em muốn gì tôi cũng chiều, được không?”
Tô Dật Thuần được dỗ dành, cậu ngước mắt lên rưng rưng nhìn hắn: “Muốn hôn.”
Đỗ Hàn Sương khẽ cười một cái, hôn nhẹ lên khóe miệng cậu, hỏi: “Còn muốn gì nữa không?”
Thiếu niên suy nghĩ một chút, giơ tay cởi thắt lưng hắn: “Muốn cái này.”
Hắn lập tức đen mặt: “Cái này không được, không cho.”
Tô Dật Thuần lúc say xỉn rất chi là vô lý, cậu giận dỗi nhất quyết giật lấy thắt lưng Đỗ Hàn Sương, vừa khóc vừa la: “Em muốn, em muốn. Đồ khốn Đỗ Hàn Sương sao anh không làm em. Tại sao cơ chứ!”
Đỗ Hàn Sương đau hết cả đầu, hắn nắm lấy cái thắt lưng đã tụt một nửa vào tay giặc mà trói cậu lại.
Mãi đến lúc xuống xe, Tô Dật Thuần vẫn còn khóc.
“Đồ lừa đảo. Anh không phải Đỗ Hàn Sương. Anh là người ngoài hành tinh. Đỗ Hàn Sương sẽ không trói tôi đâu.”
Đỗ Hàn Sương ôm cậu vào cửa, lạnh lùng nói: “Không, hắn có đấy. Hắn không chỉ trói tay em, mà còn trói cả người em.”
“Huhuhu, Đỗ Hàn Sương không có đâu. Đồ yêu quái, ngươi dám chiếm xác anh ấy.”
Tô Dật Thuần bị bỏ vào phòng tắm, quần áo bị cởi hết. Cậu lung tung la lên: “Anh muốn làm gì, anh muốn làm em à. Nhưng anh là yêu quái, anh không phải Đỗ Hàn Sương thật. Uhuhu tôi bị vấy bẩn rồi.”
Đỗ Hàn Sương mắt điếc tai ngơ. Chỉ có đồ ngốc mới giảng đạo lý với mấy tên say xỉn. Hắn không thèm làm việc vô ích đó.
Tay Tô Dật Thuần bị thắt lưng trói một chút đã để lại hai vệt đỏ, nhìn mà khiến người ta đau lòng, cũng khiến người ta muốn chà đạp.
Đỗ Hàn Sương vừa tắm cho cậu, vừa nghe cậu lảm nhảm kể chuyện, kể từ Kim Dung rồi tới Cổ Long, lại kể chuyện trời nam đất bắc. Đỗ Hàn Sương nghe mà đau đầu, hôn cậu chặn lại cái miệng lắm lời này.
Omega tắm xong đứng bên cạnh bồn tắm, Đỗ Hàn Sương lấy ra áo ngủ tính mặc cho cậu. Tô Dật Thuần không chịu, lông nhông không quần áo chạy khắp nhà.
“Không được chạy, đứng lại tôi mặc quần áo cho em.”
“Không muốn, không mặc!” Tô Dật Thuần vừa chống cự vừa khóc. Điều hòa trong phòng đang để nhiệt độ thấp, Đỗ Hàn Sương sợ cậu cảm lạnh, tóm lấy cậu khoác áo vào lại bị cậu đẩy ra.
“Sao không chịu mặc, không muốn ngủ à?”
“Muốn ngủ nhưng mà, không muốn mặc quần áo.”
“Tại sao hả, ông giời của tôi?” Đỗ Hàn Sương cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, xoa đầu cậu.
“Bởi vì, mặc áo ngủ thì không cao được. Con gái mặc áo ngủ sẽ thành ngực phẳng, em không muốn ngực phẳng, em muốn lớn lên.”
Đỗ Hàn Sương nghe cậu nói linh ta linh tinh, bó tay thở dài: “Vậy em cứ thế này mà ngủ à?”
“Ừ, cứ thế này ngủ.”
Tô Dật Thuần mềm oặt nằm trên giường, cứ tưởng thế là thoát, ai ngờ bị hắn kéo đến chùm áo ngủ lên người, cậu liền hét toáng lên.
“Không muốn không muốn! Không mặc đâu!”
“Không mặc quần áo của em, được chưa. Em mặc đồ của tôi, vừa to vừa rộng, thế là vẫn cao được. Còn đồ của em thì tôi mặc, được chưa?”
“Thật à?” Tô Dật Thuần nghi ngờ nhìn hắn, đầu óc mông lung nên chẳng nghĩ được nhiều, cậu giơ hai tay ra: “Em muốn cao 2m.”
Đỗ Hàn Sương tìm cái áo sơ mi mềm mại cho cậu mặc vào, nghĩ bụng, cao đến 2m thì có mà thủng cả trần nhà, u đầu ráng chịu.
Tô Dật Thuần chạy lăng nhăng cả buổi giờ đã thấy buồn ngủ. Đỗ Hàn Sương hôn trán cậu một cái, lại thấy cậu mở bừng mắt: “Anh hôn em, sao anh lại hôn em. Anh hôn em mà còn không trả tiền!”
“Tôi là chồng em, hôn em còn phải trả tiền à.”
“Anh không phải, anh không phải. Em không có chồng!”
Đỗ Hàn Sương nhíu mày, hỏi: “Thế tôi là gì của em?”
Hắn trơ mắt mà nhìn Tô Dật Thuần nắm chặt góc áo mình, nũng nịu gọi: “Ba ba!”
- ----------*-------------
Tác giả có điều muốn nói:
Tô Dật Thuần: Baba!
Đỗ Hàn Sương: Tiếng Baba này không giống tưởng tượng lắm.
Thời gian thăng cấp của Cẩu Đông Tây kéo dài suốt một ngày một đêm.
Lần đầu tiên từ khi đến thế giới này, Tô Dật Thuần không có nó cùng cãi nhau, cùng xem phim. Ngoài ra cậu cũng tò mò sau khi hoàn thành 7 nhánh cốt truyện thì cốt truyện chính là gì.
Lần này cậu bắt được biến thái, giúp ích cho cộng đồng, hiệp hội bảo vệ Omega tặng cho cậu một cái cờ thưởng, trên đó viết bốn chữ to “Cương trực công chính”, làm Ôn Mãn Thanh cười ngất, suýt thì chết sặc.
“Người ta tặng sếp cái này hả. Há há há. Cười chết mất.”
Cờ được trao tặng cậu để ở cuối lớp, cùng với giấy khen trong đại hội thể thao. Hai thứ này treo trong lớp càng làm không khí thêm nghiêm túc y chang phòng họp.
- ------------------------
Thời tiết dần nóng lên, tháng 6 nháy mắt đã tới.
Thi đại học chỉ trong hai ngày, thời gian ngắn ngủi nhưng lại vô cùng căng thẳng, quyết định kết quả của 3 năm cấp 3 miệt mài sách vở.
Tô Hàng thi xong liền mời bạn bè thân thiết ăn một bữa.
Cao Kiệt và Ôn Mãn Thanh hay chơi bóng rổ với cậu ta nên cũng được mời, cả 2 cùng đi với Tô Dật Thuần. Tới nơi thì thấy trên bàn bày không ít rượu.
“Tối nay có uống rượu à?” Tô Dật Thuần cầm một chai lên, nhướng mày: “Trẻ vị thành niên không được mua rượu cơ mà.”
“Ở đây chỉ có cậu là chưa lớn thôi,“ Tô Hàng tùy ý ngồi xuống, trêu cậu: “Cậu cũng hay đấy, tháng 12 mới đẻ, đẻ trễ tí nữa là kém tôi 2 tuổi luôn rồi.”
Tô Dật Thuần kinh ngạc, cảm giác bị bạn bè phản bội: “Thật á? Chỉ có mỗi tôi chưa mười tám à? Vậy sao trước đây tôi nhờ mua thuốc lá mà không ai giúp?”
Cả đám bô lô ba la chữa cháy “Hút thuốc không tốt đâu”, “Ông cai đi thì hơn” cùng với “Mày cũng hút đấy, có cai được đâu mà khuyên người ta“.
Tô Dật Thuần:......
Tình cảm anh em có chắc bền lâu.
Bữa tiệc tối nay chủ yếu là chúc mừng năm 3 đã thi đại học xong, cũng để các bé năm 2 nghe ngóng về ngày tháng ôn thi thảm khốc.
Trên bàn đều là nam sinh, chỉ có một Omega duy nhất thì cũng là con ma men thành ra cả đám uống đến thỏa thích thì thôi, không ai ngăn cản.
Tô Dật Thuần tửu lượng vốn rất tốt, khi còn làm tay chân cho đại ca giang hồ, cậu chuyên chức vụ chắn rượu thay. Uống vào, phun ra lại uống tiếp, lâu dần luyện ra tửu lượng khá cao.
Nhưng từ khi vào thế giới này, cậu chưa từng uống rượu, lại còn là Omega vị thành niên. Tuy cậu không định quá chén nhưng không tránh khỏi đám ma men đang hăng máu.
“Sếp Thuần! Uống, uống một chén đi. Không uống là không nể mặt anh em chúng tôi!”
“Sếp Thuần mau tới đây! Không say thì làm hai chén thôi, cho anh em tý mặt mũi.”
Tô Dật Thuần nghe cả đám mời mọc, cũng mủi lòng uống hai hớp.
- ------------------------
Lúc Đỗ Hàn Sương nhận được điện thoại, hắn còn đang tăng ca.
Gần nhất công ty có dự án mới nên hắn cực kỳ bận, đến cơm còn không kịp ăn. Lúc Tô Hàng gọi tới, hắn vừa khó hiểu vừa có dự cảm xấu “Tô thiếu gia.”
“Ừm, à,...”
Tô Hàng ấp úng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử. Đỗ Hàn Sương kiên nhẫn chờ cậu ta nói hết.
“Tô, Tô Dật Thuần đang ở chỗ tôi. Cậu ta uống say rồi, anh đến đón cậu ta đi.”
“Sao lại uống say, em ấy còn là vị thành niên, sao lại uống rượu? Các cậu đang ở đâu?”
Lúc Tô Hàng cúp máy, nhìn xuống Tô Dật Thuần đang khóc nức nở không ngừng, lại nhìn sang đám bạn trời đánh, say một cái là quậy tưng bừng. Có thằng ôm thùng rác tâm sự, có thằng vừa cười như điên vừa hát, riêng Ôn Mãn Thanh lăn ra đất vui vẻ bơi lội.
Cậu ta thề với trời, nếu không nhất thiết, cậu ta sẽ không bao giờ uống rượu, cũng đếch uống với lũ báo này nữa.
Đỗ Hàn Sương nhanh chóng tới nơi.
Tối mùa hè vẫn rất nóng bức, người đàn ông chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng đã ướt sũng lưng, trán thì lấm tấm mồ hôi.
Tô Hàng thấy hắn đến mà không khỏi căng thẳng, cậu ta chỉ Tô Dật Thuần bên cạnh, nói: “Không biết vì sao cậu ta cứ khóc mãi.”
Đỗ Hàn Sương nhìn đám chai lọ trước mặt, dở khóc dở cười mà bóp mặt cậu một cái rồi bế về.
“Tôi đưa em ấy về đây.”
Đỗ Hàn Sương chào một tiếng rồi bế cậu ra cửa. Tô Dật Thuần nhận ra hắn tới, khóc càng khổ sở hơn, suýt chút nữa không thở nổi, nắm lấy áo hắn nức nở. Đỗ Hàn Sương đặt cậu vào hàng ghế sau, ngồi vào vỗ lưng cho cậu.
Omega khóc đến đỏ hồng cả hai mắt, tủi thân dựa vào lòng Đỗ Hàn Sương.
“Làm sao vậy, ai bắt nạt Thuần Thuần nhà ta thế?” Hắn lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu nhưng cậu khóc nhiều quá nên mặt lem nhem như mèo.
“Em đau lắm.”
“Đau ở đâu, nói cho tôi nghe.”
Tin tức tố của Alpha bao bọc lấy cậu, an ủi vỗ về Tô Dật Thuần cảm thấy thoải mái, nhưng vẫn nhẹ nhàng nấc lên: “Chỗ nào cũng đau...... Có người đánh em.”
“Ai đánh em? Tôi đánh lại hắn được không?” Đỗ Hàn Sương đau lòng hôn nốt ruồi khóe miệng và đôi mắt đỏ bừng của cậu.
Tô Dật Thuần vén áo, lấy tay Đỗ Hàn Sương sờ lên lưng mình: “Chỗ này này, hắn ta uống thuốc kích thích, đánh đau lắm. Em suýt bị hắn đánh gãy chân.”
Cậu đáng thương xòe tay ra cho hắn nhìn: “Tay cũng đau lắm, tím hết cả rồi, có phải nó sắp gãy rồi không?”
“Còn có chỗ này, chỗ này cũng đau lắm. Mẹ không tới thăm em ư? Mẹ không cần em nữa ư?”
Đỗ Hàn Sương đau đớn như bị người ta đâm, hắn chỉnh lại quần áo xộc xệch của cậu, ôm chặt cậu trong ngực, vuốt ve lưng cậu.
“Không sao, không sao đâu. Cục cưng của tôi, giờ không còn đau nữa. Thuần Thuần nhà ta ngoan lắm.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu để an ủi làm cậu thoải mái mà hừ hừ.
“Sau này không đau nữa, ai bắt nạt em, tôi sẽ đánh kẻ đó. Mẹ không cần em nhưng tôi cần. Tôi sẽ bảo vệ em, nhé..”
“Cục cưng Thuần Thuần ngoan nhất trên đời. Tôi thương em, chỉ thương em thôi. Em muốn gì tôi cũng chiều, được không?”
Tô Dật Thuần được dỗ dành, cậu ngước mắt lên rưng rưng nhìn hắn: “Muốn hôn.”
Đỗ Hàn Sương khẽ cười một cái, hôn nhẹ lên khóe miệng cậu, hỏi: “Còn muốn gì nữa không?”
Thiếu niên suy nghĩ một chút, giơ tay cởi thắt lưng hắn: “Muốn cái này.”
Hắn lập tức đen mặt: “Cái này không được, không cho.”
Tô Dật Thuần lúc say xỉn rất chi là vô lý, cậu giận dỗi nhất quyết giật lấy thắt lưng Đỗ Hàn Sương, vừa khóc vừa la: “Em muốn, em muốn. Đồ khốn Đỗ Hàn Sương sao anh không làm em. Tại sao cơ chứ!”
Đỗ Hàn Sương đau hết cả đầu, hắn nắm lấy cái thắt lưng đã tụt một nửa vào tay giặc mà trói cậu lại.
Mãi đến lúc xuống xe, Tô Dật Thuần vẫn còn khóc.
“Đồ lừa đảo. Anh không phải Đỗ Hàn Sương. Anh là người ngoài hành tinh. Đỗ Hàn Sương sẽ không trói tôi đâu.”
Đỗ Hàn Sương ôm cậu vào cửa, lạnh lùng nói: “Không, hắn có đấy. Hắn không chỉ trói tay em, mà còn trói cả người em.”
“Huhuhu, Đỗ Hàn Sương không có đâu. Đồ yêu quái, ngươi dám chiếm xác anh ấy.”
Tô Dật Thuần bị bỏ vào phòng tắm, quần áo bị cởi hết. Cậu lung tung la lên: “Anh muốn làm gì, anh muốn làm em à. Nhưng anh là yêu quái, anh không phải Đỗ Hàn Sương thật. Uhuhu tôi bị vấy bẩn rồi.”
Đỗ Hàn Sương mắt điếc tai ngơ. Chỉ có đồ ngốc mới giảng đạo lý với mấy tên say xỉn. Hắn không thèm làm việc vô ích đó.
Tay Tô Dật Thuần bị thắt lưng trói một chút đã để lại hai vệt đỏ, nhìn mà khiến người ta đau lòng, cũng khiến người ta muốn chà đạp.
Đỗ Hàn Sương vừa tắm cho cậu, vừa nghe cậu lảm nhảm kể chuyện, kể từ Kim Dung rồi tới Cổ Long, lại kể chuyện trời nam đất bắc. Đỗ Hàn Sương nghe mà đau đầu, hôn cậu chặn lại cái miệng lắm lời này.
Omega tắm xong đứng bên cạnh bồn tắm, Đỗ Hàn Sương lấy ra áo ngủ tính mặc cho cậu. Tô Dật Thuần không chịu, lông nhông không quần áo chạy khắp nhà.
“Không được chạy, đứng lại tôi mặc quần áo cho em.”
“Không muốn, không mặc!” Tô Dật Thuần vừa chống cự vừa khóc. Điều hòa trong phòng đang để nhiệt độ thấp, Đỗ Hàn Sương sợ cậu cảm lạnh, tóm lấy cậu khoác áo vào lại bị cậu đẩy ra.
“Sao không chịu mặc, không muốn ngủ à?”
“Muốn ngủ nhưng mà, không muốn mặc quần áo.”
“Tại sao hả, ông giời của tôi?” Đỗ Hàn Sương cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, xoa đầu cậu.
“Bởi vì, mặc áo ngủ thì không cao được. Con gái mặc áo ngủ sẽ thành ngực phẳng, em không muốn ngực phẳng, em muốn lớn lên.”
Đỗ Hàn Sương nghe cậu nói linh ta linh tinh, bó tay thở dài: “Vậy em cứ thế này mà ngủ à?”
“Ừ, cứ thế này ngủ.”
Tô Dật Thuần mềm oặt nằm trên giường, cứ tưởng thế là thoát, ai ngờ bị hắn kéo đến chùm áo ngủ lên người, cậu liền hét toáng lên.
“Không muốn không muốn! Không mặc đâu!”
“Không mặc quần áo của em, được chưa. Em mặc đồ của tôi, vừa to vừa rộng, thế là vẫn cao được. Còn đồ của em thì tôi mặc, được chưa?”
“Thật à?” Tô Dật Thuần nghi ngờ nhìn hắn, đầu óc mông lung nên chẳng nghĩ được nhiều, cậu giơ hai tay ra: “Em muốn cao 2m.”
Đỗ Hàn Sương tìm cái áo sơ mi mềm mại cho cậu mặc vào, nghĩ bụng, cao đến 2m thì có mà thủng cả trần nhà, u đầu ráng chịu.
Tô Dật Thuần chạy lăng nhăng cả buổi giờ đã thấy buồn ngủ. Đỗ Hàn Sương hôn trán cậu một cái, lại thấy cậu mở bừng mắt: “Anh hôn em, sao anh lại hôn em. Anh hôn em mà còn không trả tiền!”
“Tôi là chồng em, hôn em còn phải trả tiền à.”
“Anh không phải, anh không phải. Em không có chồng!”
Đỗ Hàn Sương nhíu mày, hỏi: “Thế tôi là gì của em?”
Hắn trơ mắt mà nhìn Tô Dật Thuần nắm chặt góc áo mình, nũng nịu gọi: “Ba ba!”
- ----------*-------------
Tác giả có điều muốn nói:
Tô Dật Thuần: Baba!
Đỗ Hàn Sương: Tiếng Baba này không giống tưởng tượng lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.