Xuyên Thư Sống Lại Tôi Bạo Hồng Ở Giới Giải Trí
Chương 26
Kyolinh
02/09/2023
Hai mẹ con Lăng Thành đành phải bán hết đồ đạc trong nhà thuê một căn nhà trọ ở ngoài, tiền còn lại để nộp tiền viện phí
Đến bệnh viện đi đến quầy nộp tiền Lăng Thành đặt chiếc thẻ lên bàn nói
" Cho tôi đóng tiền viện phí bệnh nhân phòng 8029 "
Cô nhân viên nhanh chóng kiểm tra trên máy tính sau đó trả lại thẻ
" Thưa anh viện phí đã có người đóng rồi "
" Ai đã đóng viện phí cho cha tôi vậy " Lăng Thành hơi bất ngờ sau đó gặng hỏi
" Là một cậu thiếu niên chúng tôi cũng không rõ mặt " Như bắt gặp bóng người quen thuộc cô nhân viên chỉ tay vào một người đeo khẩu trang đang đi ra khỏi bệnh viện " Chính là người đó đã đóng tiền viện phí cho người nhà anh "
Nhìn theo hướng tay Lăng Thành nhận ra được người đó là ai thì chạy đến
"Lăng Vũ "
Nhưng hắn vẫn chậm một bước người đã đi khỏi bệnh viện đến khi hắn đuổi theo đã không thấy ai
" Lăng Thành con nhận ra người đó sao " Mẹ Lăng khó khăn lắm mới đuổi kịp Lăng Thành mệt nhọc mà thở dốc
" Đó là... Con không quen " như nhớ ra gì đó Lăng Thành kịp sửa lại lời nói của mình
" Chúng ta vào thăm cha thôi mẹ " Lăng Thành quay người dìu mẹ Lăng đi vào
Trong phòng bệnh Lăng Trường đang vụng về chăm sóc cho cha Lăng thấy hai đến thì vui mừng
" Mẹ, anh , tiểu Thời đâu sao không thấy đến thăm cha hai người đến rồi thì ở đây với cha một lúc " Lăng Trường đứng dậy uể oải nhường ghế cho hai người
" Việc chăm sóc người bệnh thật mệt mỏi chúng ta vẫn nên thuê hộ tá thì hơn"
Mẹ Lăng lấy con dao gọt hoa quả, Lăng Thành ngồi bên cạnh mặt cả hai đều sầm xuống. Bây giờ tiền ăn hàng ngày còn không có thì lấy tiền đâu mà thuê hộ tá
" Nhà chúng ta phá sản rồi, Lăng Thời nó ôm hết tiền vàng bạc trang sức trong nhà bỏ trốn rồi " Mẹ Lăng im lặng không lên tiếng Lăng Thành một lúc sau mới mở miệng nói. Bước chân của Lăng Trường vừa ra đến cửa thì dừng lại ánh mắt kinh ngạc không thể tin được
" Cái gì Lăng Thời bỏ trốn rồi, em không tin nó có thể bỏ trốn theo ai được chứ"
Lăng Trường kích động đi đến tóm cổ áo Lăng Thành lên
" Anh đang lừa em đúng không Lăng Thời làm sao có thể bỏ trốn được chứ"
"Cái thằng vong ơn bội nghĩa đó đã cầm hết tiền trong nhà đi rồi cầm hết rồi , tất cả là tại nó đắc tội người ta làm bọn họ nhắm vào nó thì thôi đi giờ còn làm cho công ty nhà mình bị phá sản " Mẹ Lăng đang im lặng bỗng xúc động nói lớn
" Cái thằng mắt trắng nhà chúng ta có chỗ nào đối xử không tốt với nó nó muốn gì thì đuợc đó, nhà chúng ta còn vì nó mà không màng tình thân đuổi con ruột ra khỏi nhà vậy mà bây giờ nó nó "
Đang cảm xúc dâng trào mẹ Lăng bất ngờ ngất xỉu, Lăng Thành phản ứng nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy. Lăng Trường vẫn bị lời nói của mẹ Lăng làm cho kinh ngạc, sau khi người trong phòng đi hết chỉ một mình Lăng Trường đứng ở đó ngây ngốc
Vài hôm sau cha Lăng cũng tỉnh lại, đến ngày xuất viện cả nhà bốn người về căn nhà trọ chật trội
" Mẹ ở nhà với bố đi giờ con phải đi làm " Lăng Thành thay một bộ âu phục rồi nhìn sang Lăng Trường " Em cũng nên đi tìm việc làm đi giờ nhà chúng ta không còn như trước "
Nói xong Lăng Thành nhanh chóng rời nhà, hắn mới tìm được một công việc văn phòng tiền lương cũng không tệ nếu tiết kiệm một chút cũng đủ cho cả nhà sống qua ngày
Lăng Trường khi biết mọi chuyện đã không nuốt nổi cục tức này, hắn nằm trên giường lên mạng dạo một vòng. Trên mạng bây giờ đều là tin tức chửi rủa cả nhà hắn, Lăng Thời thì bị đóng băng sự nghiệp nghĩ nghĩ một chút Lăng Trường nảy ra ý nghĩ. Hắn chọn một góc quay một video
" Chào mọi người tôi là Lăng Trường anh hai của Lăng Thời , mọi việc trên mạng nhà tôi đã biết hôm nay tôi lên đây là muốn nói
Cả nhà tôi cũng là nạn nhân, tất cả đều đã bị Lăng Thời lừa gạt lúc Lăng Vũ mới về vì lo nghĩ cho Lăng Thời mà bỏ qua Lăng Vũ bây giờ khi nhà tôi phá sản cha thì còn đang nằm viện Lăng Thời đã nhân lúc không ai chú ý trộm hết tiền bạc trong nhà bỏ trốn
Lăng Thời là một người hai mặt, nhà tôi đã nuôi phải một sói mắt trắng, nuôi một con chó nhiều năm ít nhiều đều sẽ có tình cảm. Nhà chúng tôi đã nuôi nó mười chín năm được ăn sung mặc sướng muốn gì được đấy , dù nó làm sai cũng chưa từng nói nặng nó câu nào mà bây giờ.....
Mọi việc cũng đã sảy ra như thế này rồi nhà chúng tôi cũng đã trả giá cho sai lầm của mình, tôi mong mọi người không đánh đồng nhà chúng tôi với Lăng Thời mà mắng chửi
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, mong mọi người cho cả nhà chúng tôi cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình "
Đến bệnh viện đi đến quầy nộp tiền Lăng Thành đặt chiếc thẻ lên bàn nói
" Cho tôi đóng tiền viện phí bệnh nhân phòng 8029 "
Cô nhân viên nhanh chóng kiểm tra trên máy tính sau đó trả lại thẻ
" Thưa anh viện phí đã có người đóng rồi "
" Ai đã đóng viện phí cho cha tôi vậy " Lăng Thành hơi bất ngờ sau đó gặng hỏi
" Là một cậu thiếu niên chúng tôi cũng không rõ mặt " Như bắt gặp bóng người quen thuộc cô nhân viên chỉ tay vào một người đeo khẩu trang đang đi ra khỏi bệnh viện " Chính là người đó đã đóng tiền viện phí cho người nhà anh "
Nhìn theo hướng tay Lăng Thành nhận ra được người đó là ai thì chạy đến
"Lăng Vũ "
Nhưng hắn vẫn chậm một bước người đã đi khỏi bệnh viện đến khi hắn đuổi theo đã không thấy ai
" Lăng Thành con nhận ra người đó sao " Mẹ Lăng khó khăn lắm mới đuổi kịp Lăng Thành mệt nhọc mà thở dốc
" Đó là... Con không quen " như nhớ ra gì đó Lăng Thành kịp sửa lại lời nói của mình
" Chúng ta vào thăm cha thôi mẹ " Lăng Thành quay người dìu mẹ Lăng đi vào
Trong phòng bệnh Lăng Trường đang vụng về chăm sóc cho cha Lăng thấy hai đến thì vui mừng
" Mẹ, anh , tiểu Thời đâu sao không thấy đến thăm cha hai người đến rồi thì ở đây với cha một lúc " Lăng Trường đứng dậy uể oải nhường ghế cho hai người
" Việc chăm sóc người bệnh thật mệt mỏi chúng ta vẫn nên thuê hộ tá thì hơn"
Mẹ Lăng lấy con dao gọt hoa quả, Lăng Thành ngồi bên cạnh mặt cả hai đều sầm xuống. Bây giờ tiền ăn hàng ngày còn không có thì lấy tiền đâu mà thuê hộ tá
" Nhà chúng ta phá sản rồi, Lăng Thời nó ôm hết tiền vàng bạc trang sức trong nhà bỏ trốn rồi " Mẹ Lăng im lặng không lên tiếng Lăng Thành một lúc sau mới mở miệng nói. Bước chân của Lăng Trường vừa ra đến cửa thì dừng lại ánh mắt kinh ngạc không thể tin được
" Cái gì Lăng Thời bỏ trốn rồi, em không tin nó có thể bỏ trốn theo ai được chứ"
Lăng Trường kích động đi đến tóm cổ áo Lăng Thành lên
" Anh đang lừa em đúng không Lăng Thời làm sao có thể bỏ trốn được chứ"
"Cái thằng vong ơn bội nghĩa đó đã cầm hết tiền trong nhà đi rồi cầm hết rồi , tất cả là tại nó đắc tội người ta làm bọn họ nhắm vào nó thì thôi đi giờ còn làm cho công ty nhà mình bị phá sản " Mẹ Lăng đang im lặng bỗng xúc động nói lớn
" Cái thằng mắt trắng nhà chúng ta có chỗ nào đối xử không tốt với nó nó muốn gì thì đuợc đó, nhà chúng ta còn vì nó mà không màng tình thân đuổi con ruột ra khỏi nhà vậy mà bây giờ nó nó "
Đang cảm xúc dâng trào mẹ Lăng bất ngờ ngất xỉu, Lăng Thành phản ứng nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy. Lăng Trường vẫn bị lời nói của mẹ Lăng làm cho kinh ngạc, sau khi người trong phòng đi hết chỉ một mình Lăng Trường đứng ở đó ngây ngốc
Vài hôm sau cha Lăng cũng tỉnh lại, đến ngày xuất viện cả nhà bốn người về căn nhà trọ chật trội
" Mẹ ở nhà với bố đi giờ con phải đi làm " Lăng Thành thay một bộ âu phục rồi nhìn sang Lăng Trường " Em cũng nên đi tìm việc làm đi giờ nhà chúng ta không còn như trước "
Nói xong Lăng Thành nhanh chóng rời nhà, hắn mới tìm được một công việc văn phòng tiền lương cũng không tệ nếu tiết kiệm một chút cũng đủ cho cả nhà sống qua ngày
Lăng Trường khi biết mọi chuyện đã không nuốt nổi cục tức này, hắn nằm trên giường lên mạng dạo một vòng. Trên mạng bây giờ đều là tin tức chửi rủa cả nhà hắn, Lăng Thời thì bị đóng băng sự nghiệp nghĩ nghĩ một chút Lăng Trường nảy ra ý nghĩ. Hắn chọn một góc quay một video
" Chào mọi người tôi là Lăng Trường anh hai của Lăng Thời , mọi việc trên mạng nhà tôi đã biết hôm nay tôi lên đây là muốn nói
Cả nhà tôi cũng là nạn nhân, tất cả đều đã bị Lăng Thời lừa gạt lúc Lăng Vũ mới về vì lo nghĩ cho Lăng Thời mà bỏ qua Lăng Vũ bây giờ khi nhà tôi phá sản cha thì còn đang nằm viện Lăng Thời đã nhân lúc không ai chú ý trộm hết tiền bạc trong nhà bỏ trốn
Lăng Thời là một người hai mặt, nhà tôi đã nuôi phải một sói mắt trắng, nuôi một con chó nhiều năm ít nhiều đều sẽ có tình cảm. Nhà chúng tôi đã nuôi nó mười chín năm được ăn sung mặc sướng muốn gì được đấy , dù nó làm sai cũng chưa từng nói nặng nó câu nào mà bây giờ.....
Mọi việc cũng đã sảy ra như thế này rồi nhà chúng tôi cũng đã trả giá cho sai lầm của mình, tôi mong mọi người không đánh đồng nhà chúng tôi với Lăng Thời mà mắng chửi
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, mong mọi người cho cả nhà chúng tôi cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.