[Xuyên Thư ] Ta Là Anh Của Nam Chính
Chương 6: Chương 6 - Hầu Phủ Trưởng Tử
Tiêu Tiểu Ca
23/04/2024
Nguyên Gia nghe Uy Ninh hầu phu nhân muốn tổ chức một buổi thưởng hoa yến tại phủ, còn cố ý đem những chậu hoa mẫu đơn bảo bối của mình đều mang ra trưng, mời thiệp mời đến các nơi.
Hắn biết Uy Ninh hầu phu nhân ngụ ý chính không phải thưởng hoa.
La gia tại La phu nhân và La Tình khẳng định cũng có tên trên thiệp mời, thời cổ đại nam nữ trước khi đính hôn không có nhiều cơ hội gặp mặt trực tiếp, lần thưởng yến này đoán chừng là Uy Ninh hầu phu nhân vì hắn và La Tình có cơ hội gặp nhau mà chuẩn bị.
Thưởng hoa yên cứ vậy náo nhiệt mà được cử hành đúng thời hạn.
La Tình phải theo La phu nhân đi tham gia thưởng hoa yến tại Hầu phủ, liền chủ động nói với La Phu nhân mang theo biểu tỷ Phương Yên: “Mẫu thân, nếu người không dẫn theo biểu tỷ, người ngoài còn tưởng rằng người khắt khe biểu tỷ nữa nha!”
La phu nhân mặc dù không thích Phương Yên, lại nhớ thương Phương gia gia tài, nhưng lại sĩ diện thanh danh, lại không muốn người ngoài đàm tiếu. Thế là La phu nhân liền mang theo Phương Yên cùng La Tình cùng đi đến Uy Ninh hầu phủ.
Tại buổi thưởng hoa yến này, tỷ tỷ của Nguyên Gia là Phó Thanh Hà cũng từ nhà chồng trở về, Phó Thanh Hà biết mục đích buổi tiệc hôm nay là vì muốn cho đệ đệ nhìn thấy cô nương gia trước khi đính hôn. Nàng nhìn thấy người La gia tới liền cố ý nhìn kỹ thêm vài lần hai cô nương trẻ tuổi bên cạnh La phu nhân.
Người đầu tiên Phó Thanh Hà chú ý tự nhiên là La Tình với dung mạo xuất sắc, sau đó mới chú ý tới Phương Yên, nhưng nhìn thêm một hồi liền cảm giác Phương Yên bất kể là khí độ hay dáng vẻ đều so với La Tình tốt hơn nhiều.
Phó Thanh Hà liền vội vàng tiến lên thay mặt mẫu thân mình nghênh đón đoàn người La gia: “Vị này chính là La phu nhân a? Mời phu nhân vào!” Nàng nhìn về phía La Tình cùng Phương yên, “Hai vị cô nương này là…”
La phu nhân cười giữ chặt tay Phương Yên, giới thiệu nàng với Phó Thanh Hà, bất quá La phu nhân nhìn như đối với Phương Yên thân mật, nhưng kì thực quay đầu lại nói lời hay ý đẹp về nữ nhi La Tình với Phó Thanh Hà, vô tình hay cố ý không để ý đến Phương yên.
Phó Thanh Hà cùng mẫu thân Uy Ninh hầu phu nhân khác biệt, nàng không có sự cao ngạo như mẫu thân, ngược lại khéo léo nhanh nhạy, liền nghe ra được ý trong lời nói của La phu nhân, nhưng nàng trên mặt mỉm cười khen lấy La Tình, giống như cái gì đều không nghe ra được.
Uy Ninh hầu phu nhân tiếp đãi tốt với các phu nhân có giao thiệp với Hầu phủ, sau đó cũng đi tới, cùng La phu nhân hàn huyên.
Uy Ninh hầu phu nhân tính cách cao ngạo, thậm chí có thể nói là ngạo mạn, từ thái độ của nàng đối với những thiếp thất cùng thứ tử thứ nữ liền có thể nhìn ra được, nàng chưa từng đem những người này để vào mắt.
Nhưng nàng lại không phải không biết phép tắc mà ngạo mạn, ý muốn cùng La gia kết thân, nàng đối với La phu nhân thân phận, địa vị không bằng có thể nói là ôn nhu tươi cười mà đối đãi, khiến người như gió xuân ấm áp.
La phu nhân trong lòng cảm thấy Uy Ninh hầu phu nhân dễ ở chung, La Tình lại trong lòng bĩu môi.
Người mẹ chồng này của nàng không phải là đèn cạn dầu, đời trước lúc nàng khăng khăng muốn hòa ly, Uy Ninh hầu phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt, cay nghiệt lại lạnh lùng, lộ diện ra diện mạo chân thật.
Phương Yên yên lặng đứng bên cạnh La phu nhân liền giảm xuống cảm giác tổn tại của chính mình đến mức thấp nhất, nàng nghe Uy Ninh hầu phu nhân và La phu nhân ở giữa khen nhi tử, nhi nữ của đối phương, trong lòng loáng thoáng rõ ràng ý đồ của La phu nhân mang theo La Tình đến Uy Ninh hầu phủ tham gia buổi hoa yến lần này.
Phương Yên trong lòng nghi ngờ, khoảng thời gian này La Tình đối với nàng thái độ biến đại rốt cuộc đã tim ra nguyên nhân, nguyên lại là La Tình sắp gả vào Uy Ninh hầu phủ làm thế tử phu nhân, bay lên cành cây cao, tự nhiên là không cần ghen ghét nàng vị biểu tỷ nữ nhi quan tam phẩm nữa, thậm chí còn có thể tràn ngập cảm giác ưu việt nhìn xuống nàng, vì vậy liền không còn ghen ghét và địch ý.
Trước kia La Tình khi đối mặt với nàng, giấu ở mặt ngoài là sự ghen ghét cùng tham lam, Phương Yên trong lòng rõ ràng, nàng cũng biết là La Tình ghen ghét vì cái gì. Bây giờ La Tình tìm được một nhà hôn phu tốt, tương lai hôn sự của nàng lại nằm trong tay cữu mẫu, khẳng định không so được với La Tình cho nên La Tình tự giác cảm thấy được ưu việt hơn so với nàng, đương nhiên sẽ không ghen ghét nữa.
Phương Yên nghĩ đến hôn sự cùng tương lai của mình, trong nội tâm tràn ngập bi quan, cữu mẫu dù cho lấy được gia sản của nàng, cũng quả quyết không tìm cho nàng một nhà chồng vừa ý.
Bời vì mẫu thân nàng khi xuất giá cùng La phu nhân vị đại tẩu này quan hệ không thân, bây giờ mẫu thân qua đời, mình rơi vào tay nàng ta há lại có thể tốt được?
Phương Yên đối với hôn sự tương lại của mình không có chút chờ mong, trên mặt vẫn như cũ giữ gìn lễ phép đoan trang ý cười.
Mặc dù nàng sau này cũng định tìm cơ hội thích hợp giả chết trốn đi xa, rời khỏi La gia, đi địa phương khác bắt đầu sinh hoạt lại từ đầu, dù chỉ là bình thường sinh hoạt cũng tốt hơn so với bị cữu mẫu nắm trong lòng bàn tay sắp đặt.
Nhưng chỉ cần nàng một ngày không có “chết”, nàng vẫn là nhi nữ Phương gia, mỗi cử chỉ nhất động, lời ăn tiếng nói đều đại biểu cho Phương gia, tự nhiên không thể có hành vi phạm sai lầm nào, làm cho phụ mẫu xấu mặt.
Phương Yên yên tĩnh đoan trang, lại khiến Uy Ninh hầy phu nhân nhìn nhiều thêm vài lần, nghĩ đến đứa bé này đã mất cả phụ mẫu nhưng gia giáo lại vô cùng tốt, thật không hổ là nữ nhi Phương gia!
Hắn biết Uy Ninh hầu phu nhân ngụ ý chính không phải thưởng hoa.
La gia tại La phu nhân và La Tình khẳng định cũng có tên trên thiệp mời, thời cổ đại nam nữ trước khi đính hôn không có nhiều cơ hội gặp mặt trực tiếp, lần thưởng yến này đoán chừng là Uy Ninh hầu phu nhân vì hắn và La Tình có cơ hội gặp nhau mà chuẩn bị.
Thưởng hoa yên cứ vậy náo nhiệt mà được cử hành đúng thời hạn.
La Tình phải theo La phu nhân đi tham gia thưởng hoa yến tại Hầu phủ, liền chủ động nói với La Phu nhân mang theo biểu tỷ Phương Yên: “Mẫu thân, nếu người không dẫn theo biểu tỷ, người ngoài còn tưởng rằng người khắt khe biểu tỷ nữa nha!”
La phu nhân mặc dù không thích Phương Yên, lại nhớ thương Phương gia gia tài, nhưng lại sĩ diện thanh danh, lại không muốn người ngoài đàm tiếu. Thế là La phu nhân liền mang theo Phương Yên cùng La Tình cùng đi đến Uy Ninh hầu phủ.
Tại buổi thưởng hoa yến này, tỷ tỷ của Nguyên Gia là Phó Thanh Hà cũng từ nhà chồng trở về, Phó Thanh Hà biết mục đích buổi tiệc hôm nay là vì muốn cho đệ đệ nhìn thấy cô nương gia trước khi đính hôn. Nàng nhìn thấy người La gia tới liền cố ý nhìn kỹ thêm vài lần hai cô nương trẻ tuổi bên cạnh La phu nhân.
Người đầu tiên Phó Thanh Hà chú ý tự nhiên là La Tình với dung mạo xuất sắc, sau đó mới chú ý tới Phương Yên, nhưng nhìn thêm một hồi liền cảm giác Phương Yên bất kể là khí độ hay dáng vẻ đều so với La Tình tốt hơn nhiều.
Phó Thanh Hà liền vội vàng tiến lên thay mặt mẫu thân mình nghênh đón đoàn người La gia: “Vị này chính là La phu nhân a? Mời phu nhân vào!” Nàng nhìn về phía La Tình cùng Phương yên, “Hai vị cô nương này là…”
La phu nhân cười giữ chặt tay Phương Yên, giới thiệu nàng với Phó Thanh Hà, bất quá La phu nhân nhìn như đối với Phương Yên thân mật, nhưng kì thực quay đầu lại nói lời hay ý đẹp về nữ nhi La Tình với Phó Thanh Hà, vô tình hay cố ý không để ý đến Phương yên.
Phó Thanh Hà cùng mẫu thân Uy Ninh hầu phu nhân khác biệt, nàng không có sự cao ngạo như mẫu thân, ngược lại khéo léo nhanh nhạy, liền nghe ra được ý trong lời nói của La phu nhân, nhưng nàng trên mặt mỉm cười khen lấy La Tình, giống như cái gì đều không nghe ra được.
Uy Ninh hầu phu nhân tiếp đãi tốt với các phu nhân có giao thiệp với Hầu phủ, sau đó cũng đi tới, cùng La phu nhân hàn huyên.
Uy Ninh hầu phu nhân tính cách cao ngạo, thậm chí có thể nói là ngạo mạn, từ thái độ của nàng đối với những thiếp thất cùng thứ tử thứ nữ liền có thể nhìn ra được, nàng chưa từng đem những người này để vào mắt.
Nhưng nàng lại không phải không biết phép tắc mà ngạo mạn, ý muốn cùng La gia kết thân, nàng đối với La phu nhân thân phận, địa vị không bằng có thể nói là ôn nhu tươi cười mà đối đãi, khiến người như gió xuân ấm áp.
La phu nhân trong lòng cảm thấy Uy Ninh hầu phu nhân dễ ở chung, La Tình lại trong lòng bĩu môi.
Người mẹ chồng này của nàng không phải là đèn cạn dầu, đời trước lúc nàng khăng khăng muốn hòa ly, Uy Ninh hầu phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt, cay nghiệt lại lạnh lùng, lộ diện ra diện mạo chân thật.
Phương Yên yên lặng đứng bên cạnh La phu nhân liền giảm xuống cảm giác tổn tại của chính mình đến mức thấp nhất, nàng nghe Uy Ninh hầu phu nhân và La phu nhân ở giữa khen nhi tử, nhi nữ của đối phương, trong lòng loáng thoáng rõ ràng ý đồ của La phu nhân mang theo La Tình đến Uy Ninh hầu phủ tham gia buổi hoa yến lần này.
Phương Yên trong lòng nghi ngờ, khoảng thời gian này La Tình đối với nàng thái độ biến đại rốt cuộc đã tim ra nguyên nhân, nguyên lại là La Tình sắp gả vào Uy Ninh hầu phủ làm thế tử phu nhân, bay lên cành cây cao, tự nhiên là không cần ghen ghét nàng vị biểu tỷ nữ nhi quan tam phẩm nữa, thậm chí còn có thể tràn ngập cảm giác ưu việt nhìn xuống nàng, vì vậy liền không còn ghen ghét và địch ý.
Trước kia La Tình khi đối mặt với nàng, giấu ở mặt ngoài là sự ghen ghét cùng tham lam, Phương Yên trong lòng rõ ràng, nàng cũng biết là La Tình ghen ghét vì cái gì. Bây giờ La Tình tìm được một nhà hôn phu tốt, tương lai hôn sự của nàng lại nằm trong tay cữu mẫu, khẳng định không so được với La Tình cho nên La Tình tự giác cảm thấy được ưu việt hơn so với nàng, đương nhiên sẽ không ghen ghét nữa.
Phương Yên nghĩ đến hôn sự cùng tương lai của mình, trong nội tâm tràn ngập bi quan, cữu mẫu dù cho lấy được gia sản của nàng, cũng quả quyết không tìm cho nàng một nhà chồng vừa ý.
Bời vì mẫu thân nàng khi xuất giá cùng La phu nhân vị đại tẩu này quan hệ không thân, bây giờ mẫu thân qua đời, mình rơi vào tay nàng ta há lại có thể tốt được?
Phương Yên đối với hôn sự tương lại của mình không có chút chờ mong, trên mặt vẫn như cũ giữ gìn lễ phép đoan trang ý cười.
Mặc dù nàng sau này cũng định tìm cơ hội thích hợp giả chết trốn đi xa, rời khỏi La gia, đi địa phương khác bắt đầu sinh hoạt lại từ đầu, dù chỉ là bình thường sinh hoạt cũng tốt hơn so với bị cữu mẫu nắm trong lòng bàn tay sắp đặt.
Nhưng chỉ cần nàng một ngày không có “chết”, nàng vẫn là nhi nữ Phương gia, mỗi cử chỉ nhất động, lời ăn tiếng nói đều đại biểu cho Phương gia, tự nhiên không thể có hành vi phạm sai lầm nào, làm cho phụ mẫu xấu mặt.
Phương Yên yên tĩnh đoan trang, lại khiến Uy Ninh hầy phu nhân nhìn nhiều thêm vài lần, nghĩ đến đứa bé này đã mất cả phụ mẫu nhưng gia giáo lại vô cùng tốt, thật không hổ là nữ nhi Phương gia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.