Xuyên Thư: Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 48: Cơm Quả Du 4
Công tử gia
02/01/2023
Vợ chồng hai người cảm khái xong, cuối cùng Tiền Phương vẫn chia mấy miếng cho Lục Phát.
Đôi mắt Lục Phát tỏa ra ánh sáng xanh mơn mởn, ấm ức nói: “Chẳng phải em đang giảm cân sao?”
Tiền Phương một ngụm mì một ngụm canh, khỏi nói đẹp cỡ nào.
“Anh kệ em!”
Không ăn no sức đâu giảm cân?
Lục Phát chỉ có thể tự mình đi mua một phần mì xào với canh về. Tuy là mì bình thường cũng vẫn ngon, nhưng nào có thể so với mì ý xốt thịt băm ban nãy được!
Lục Phát chỉ có thể thèm thuồng nhìn vợ quét sạch mì ý xốt thịt băm không còn miếng nào, lại đi mua thêm một bát canh vịt hầm măng chầm chậm uống.
Ăn xong bữa cơm này, Lục Phát không còn suy nghĩ khinh thường gì nữa.
Anh ấy tóm lấy vợ đi bắt chuyện với Thời Nhiễm, nghe được Thời Nhiễm nói tứ hợp viện phía sau là của cô, quả thật Lục Phát không biết nói gì mới phải.
Cô gái à, cô có tay nghề này nên cô mở gian hàng nhỏ?
Có điều nghĩ lại cũng rất hợp logic, suy cho cùng người có tứ hợp viện chín con số còn muốn mở gian hàng kiếm mười mấy đồng, cô làm ra gì cũng không lạ…
Lục Phát vốn còn muốn nói chuyện khác với Thời Nhiễm, ví dụ như tay nghề tốt vậy mở gian hàng nhỏ hơi tiếc. Anh ấy quen mấy ông chủ quán rượu, có thể giới thiệu cho cô…
Nhưng nhìn hoàn cảnh nhà người ta, Lục Phát rất thức thời không nhắc đến nữa.
Đùa à, người ta có tài sản chín con số, người ta mở là gian hàng sao? Kiếm được là tiền sao?
Người ta chỉ là làm nghề phụ thôi!
Tiền bạc đối với người ta mà nói, chỉ là con số!
Nếu Thời Nhiễm biết đối phương nghĩ về cô như vậy, chắc chắn cô phải làm rõ với đối phương.
Không, tôi thật sự cần tiền.
Tôi mở gian hàng chỉ vì kiếm tiền.
Sau khi Lục Phát về, Trương Lệ Lệ cảm thấy ông chủ xuất hiện ở công ty vào buổi trưa nhiều hơn.
Mỗi khi gần đến trưa, ngày nào Lục Phát cũng dẫn vợ đến công ty, hai người ăn cơm xong, bà chủ tìm một văn phòng trống trong công ty cày phim, ông chủ bận chuyện công việc, sắp đến giờ tan làm, hai người lại cùng rời đi.
Trong nhất thời, văn phòng sợ bóng sợ gió.
Trương Lệ Lệ nghe đồng nghiệp nhiều chuyện với mình.
“Nghe nói ấy, bà chủ đến theo đuôi… E là sợ chồng ngoại tình…”
Trương Lệ Lệ phụ trách đặt cơm riêng cho ông bà chủ hằng ngày, hơn nữa thỉnh thoảng còn phải nhận tin nhắn hối đơn: “Chậc chậc.”
…
Thời Nhiễm giờ như diều gặp gió, một công ty quản lý khác đã bị cô lãng quên rất lâu nhưng vẫn chưa triển khai kiện tụng lần đầu tiên.
Nói ra thì Thời Nhiễm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, phí hợp đồng công ty cho cô chia ra thanh toán hai lần, lần đầu chỉ ba trăm ngàn đồng cho bác hai gái của Thời Nhiễm, nhưng là chuyện Thời Nhiễm không hề biết.
Bởi vì đầu tư không nhiều, nên ngoại trừ trông chừng người của mình không chuồn qua công ty khác, công ty tuyệt nhiên không có bản lĩnh đi kiện.
Sau khi Thời Nhiễm có bug này, người quản lý Lucy như mất trí, cố chấp phục chế ra một Thời Nhiễm.
“Phương Diệu Diệu! Tôi nói bao nhiêu lần rồi! Cô phải biểu hiện dịu dàng! Phải chú ý tương tác khách ăn khác! Phải làm như thức ăn rất ngon!”
Lucy sốt ruột căm tức quát to với Phương Diệu Diệu.
Phương Diệu Diệu bị cô ta quát tay chân cũng không biết để đâu, lên hình tiếp vẫn là giới thiệu đồ ăn nhạt nhẽo, không có tiến bộ chút nào cả.
Lucy tức đến mức quăng cả thiết bị thu âm trong tay, cả người đều sa sút tinh thần đến cùng cực.
Sau khi Thời Nhiễm rời đi, dưới tay cô ta lại có thêm hai người mới, một trong số đó chính là Phương Diêu Diệu.
Phương Diệu Diệu trong mắt Lucy, chỉ là một Thời Nhiễm phiên bản thấp hơn.
Hai người đều có vẻ ngoài thuần khiết như nhau, ngũ quan của Thời Nhiễm nếu so với Phương Diệu Diệu càng tinh xảo hơn chút, mà Phương Diệu Diệu thì xinh xắn hơn, so với Thời Nhiễm càng thêm phần đáng thương.
Vốn người mới đến tay, Lucy nên dẫn người ta tiến về phía trước với phong cách đã thiết lập, nhưng vì được vụt sáng trước khi Thời Nhiễm sắp rời đi, sự thành công đó làm Lucy lệch hướng.
Lucy nén suy nghĩ muốn dẫn dắt Phương Diệu Diệu nổi tiếng trong lòng, dù sao con đường có sẵn ở đó, cũng đi phong cách của Thời Nhiễm không phải là được rồi sao? Chẳng phải đêm ấy Thời Nhiễm đã bùng nổ lên thẳng hai trăm ngàn fan sao?
Phương Diệu Diệu ngơ ngơ ngác ngác làm theo chỉ dẫn của Lucy, hoàn toàn không biết tuyến kịch bản gốc, chắc giờ cô ấy lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày, ngày nào cũng bị Lucy ép biểu diễn.
Có điều hiện tại cũng không đi đến đâu cả, phong cách của Thời Nhiễm thấy thì đơn giản, nhưng tuyệt nhiên không dễ bắt chước.
Chỉ nắm chắc tiết tấu nói chuyện thôi đã rất khó rồi, chứ đừng nói tới điều kiện âm thanh và nấu ăn.
Đôi mắt Lục Phát tỏa ra ánh sáng xanh mơn mởn, ấm ức nói: “Chẳng phải em đang giảm cân sao?”
Tiền Phương một ngụm mì một ngụm canh, khỏi nói đẹp cỡ nào.
“Anh kệ em!”
Không ăn no sức đâu giảm cân?
Lục Phát chỉ có thể tự mình đi mua một phần mì xào với canh về. Tuy là mì bình thường cũng vẫn ngon, nhưng nào có thể so với mì ý xốt thịt băm ban nãy được!
Lục Phát chỉ có thể thèm thuồng nhìn vợ quét sạch mì ý xốt thịt băm không còn miếng nào, lại đi mua thêm một bát canh vịt hầm măng chầm chậm uống.
Ăn xong bữa cơm này, Lục Phát không còn suy nghĩ khinh thường gì nữa.
Anh ấy tóm lấy vợ đi bắt chuyện với Thời Nhiễm, nghe được Thời Nhiễm nói tứ hợp viện phía sau là của cô, quả thật Lục Phát không biết nói gì mới phải.
Cô gái à, cô có tay nghề này nên cô mở gian hàng nhỏ?
Có điều nghĩ lại cũng rất hợp logic, suy cho cùng người có tứ hợp viện chín con số còn muốn mở gian hàng kiếm mười mấy đồng, cô làm ra gì cũng không lạ…
Lục Phát vốn còn muốn nói chuyện khác với Thời Nhiễm, ví dụ như tay nghề tốt vậy mở gian hàng nhỏ hơi tiếc. Anh ấy quen mấy ông chủ quán rượu, có thể giới thiệu cho cô…
Nhưng nhìn hoàn cảnh nhà người ta, Lục Phát rất thức thời không nhắc đến nữa.
Đùa à, người ta có tài sản chín con số, người ta mở là gian hàng sao? Kiếm được là tiền sao?
Người ta chỉ là làm nghề phụ thôi!
Tiền bạc đối với người ta mà nói, chỉ là con số!
Nếu Thời Nhiễm biết đối phương nghĩ về cô như vậy, chắc chắn cô phải làm rõ với đối phương.
Không, tôi thật sự cần tiền.
Tôi mở gian hàng chỉ vì kiếm tiền.
Sau khi Lục Phát về, Trương Lệ Lệ cảm thấy ông chủ xuất hiện ở công ty vào buổi trưa nhiều hơn.
Mỗi khi gần đến trưa, ngày nào Lục Phát cũng dẫn vợ đến công ty, hai người ăn cơm xong, bà chủ tìm một văn phòng trống trong công ty cày phim, ông chủ bận chuyện công việc, sắp đến giờ tan làm, hai người lại cùng rời đi.
Trong nhất thời, văn phòng sợ bóng sợ gió.
Trương Lệ Lệ nghe đồng nghiệp nhiều chuyện với mình.
“Nghe nói ấy, bà chủ đến theo đuôi… E là sợ chồng ngoại tình…”
Trương Lệ Lệ phụ trách đặt cơm riêng cho ông bà chủ hằng ngày, hơn nữa thỉnh thoảng còn phải nhận tin nhắn hối đơn: “Chậc chậc.”
…
Thời Nhiễm giờ như diều gặp gió, một công ty quản lý khác đã bị cô lãng quên rất lâu nhưng vẫn chưa triển khai kiện tụng lần đầu tiên.
Nói ra thì Thời Nhiễm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, phí hợp đồng công ty cho cô chia ra thanh toán hai lần, lần đầu chỉ ba trăm ngàn đồng cho bác hai gái của Thời Nhiễm, nhưng là chuyện Thời Nhiễm không hề biết.
Bởi vì đầu tư không nhiều, nên ngoại trừ trông chừng người của mình không chuồn qua công ty khác, công ty tuyệt nhiên không có bản lĩnh đi kiện.
Sau khi Thời Nhiễm có bug này, người quản lý Lucy như mất trí, cố chấp phục chế ra một Thời Nhiễm.
“Phương Diệu Diệu! Tôi nói bao nhiêu lần rồi! Cô phải biểu hiện dịu dàng! Phải chú ý tương tác khách ăn khác! Phải làm như thức ăn rất ngon!”
Lucy sốt ruột căm tức quát to với Phương Diệu Diệu.
Phương Diệu Diệu bị cô ta quát tay chân cũng không biết để đâu, lên hình tiếp vẫn là giới thiệu đồ ăn nhạt nhẽo, không có tiến bộ chút nào cả.
Lucy tức đến mức quăng cả thiết bị thu âm trong tay, cả người đều sa sút tinh thần đến cùng cực.
Sau khi Thời Nhiễm rời đi, dưới tay cô ta lại có thêm hai người mới, một trong số đó chính là Phương Diêu Diệu.
Phương Diệu Diệu trong mắt Lucy, chỉ là một Thời Nhiễm phiên bản thấp hơn.
Hai người đều có vẻ ngoài thuần khiết như nhau, ngũ quan của Thời Nhiễm nếu so với Phương Diệu Diệu càng tinh xảo hơn chút, mà Phương Diệu Diệu thì xinh xắn hơn, so với Thời Nhiễm càng thêm phần đáng thương.
Vốn người mới đến tay, Lucy nên dẫn người ta tiến về phía trước với phong cách đã thiết lập, nhưng vì được vụt sáng trước khi Thời Nhiễm sắp rời đi, sự thành công đó làm Lucy lệch hướng.
Lucy nén suy nghĩ muốn dẫn dắt Phương Diệu Diệu nổi tiếng trong lòng, dù sao con đường có sẵn ở đó, cũng đi phong cách của Thời Nhiễm không phải là được rồi sao? Chẳng phải đêm ấy Thời Nhiễm đã bùng nổ lên thẳng hai trăm ngàn fan sao?
Phương Diệu Diệu ngơ ngơ ngác ngác làm theo chỉ dẫn của Lucy, hoàn toàn không biết tuyến kịch bản gốc, chắc giờ cô ấy lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày, ngày nào cũng bị Lucy ép biểu diễn.
Có điều hiện tại cũng không đi đến đâu cả, phong cách của Thời Nhiễm thấy thì đơn giản, nhưng tuyệt nhiên không dễ bắt chước.
Chỉ nắm chắc tiết tấu nói chuyện thôi đã rất khó rồi, chứ đừng nói tới điều kiện âm thanh và nấu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.