[Xuyên Thư] Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Muốn Đổi Đời
Chương 5:
Sáp Liễu Thành Ấm, Thần Âm
03/08/2024
Dù sao thì, mỗi một chữ hắn nói ra nàng đều phải trả tiền...
Lục Gia Nghiêu bị rống đến ngẩn ngơ: “A?”
“Lục sư huynh.” Ôn Sương Bạch chỉ vào cái chân bị thương của mình: “Huynh có biết chân ta bị thương như thế nào không?”
Lục Gia Nghiêu đương nhiên biết, đắc ý trả lời nàng: “Vì đuổi theo Tạ sư huynh nên ngã xuống vực.”
“Đúng vậy, ta suýt chút nữa đã chết rồi.” Ôn Sương Bạch bình tĩnh nói: “Những ngày dưỡng thương này, ta đã nghĩ thông suốt, không gì quan trọng hơn tính mạng và tiền tài. Người nên buông bỏ ta đã buông bỏ, về sau ta không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến Tạ Tử Ân nữa.”
Lục Gia Nghiêu: “Sư muội nói đúng, nhưng là nhưng là, ta...”
Ôn Sương Bạch tiếp tục ngắt lời hắn: “Lục sư huynh, huynh cũng biết hoàn cảnh của ta, ta nghèo rớt mồng tơi, đến cơm cũng sắp không có mà ăn rồi. Thật không giấu diếm, ta còn thiếu nợ không ít linh thạch, cho nên, tin tức mà huynh vừa báo có thể rút lại không? Ta coi như chưa nghe thấy gì.”
Đùa à.
Vị hôn phu hời hợt của nàng chính là nam phụ chuyên liếm cẩu trong sách, thích nữ chính, vì nữ chính mà vào sinh ra tử, cuối cùng giết nàng để chứng minh tình yêu.
Nàng làm sao có thể vì hắn mà tiêu tiền chứ?
Cho hắn tiêu tiền âm phủ nàng còn ngại xui xẻo.
Lục Gia Nghiêu: “...”
Như thế nào, lời đã nói ra còn có thể rút lại sao?
Hai người đứng ở ven đường, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trầm mặc giằng co thật lâu.
Một lúc sau, Lục Gia Nghiêu lặng lẽ buông tay đỡ Ôn Sương Bạch ra: “Lần này coi như ta tặng tin tức cho muội.”
Mua mười tặng một, hắn cũng không lỗ.
Ôn Sương Bạch mỉm cười, dùng tư thế đứng bằng một chân cúi đầu chào hắn: “Đa tạ Lục huynh.”
“Sư muội khách sáo.” Lục Gia Nghiêu xua tay, như nhớ ra gì đó, lại ân cần đỡ Ôn Sương Bạch: “Đi thôi, ta đưa muội đến y đường.”
Ôn Sương Bạch: “?”
“Ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ?” Lục Gia Nghiêu suy nghĩ một lúc, bừng tỉnh: “Ồ, nói đến chuyện Tạ sư huynh tỉnh lại, không hiểu sao lại cãi nhau với Du sư muội.”
Ôn Sương Bạch: “...”
Ôn Sương Bạch nhắc nhở nghiêm túc: “Ta sẽ không trả tiền đâu.”
“Biết rồi, muội để ta nói hết đã.” Không nói hết hắn khó chịu lắm: “Hơn nữa, hôm nay trực ở y đường là Tạ sư huynh, nếu muội đi thay thuốc thì chắc chắn là Tạ sư huynh sẽ đích thân thay thuốc cho muội.”
Ôn Sương Bạch: “?”
Lục Gia Nghiêu bị rống đến ngẩn ngơ: “A?”
“Lục sư huynh.” Ôn Sương Bạch chỉ vào cái chân bị thương của mình: “Huynh có biết chân ta bị thương như thế nào không?”
Lục Gia Nghiêu đương nhiên biết, đắc ý trả lời nàng: “Vì đuổi theo Tạ sư huynh nên ngã xuống vực.”
“Đúng vậy, ta suýt chút nữa đã chết rồi.” Ôn Sương Bạch bình tĩnh nói: “Những ngày dưỡng thương này, ta đã nghĩ thông suốt, không gì quan trọng hơn tính mạng và tiền tài. Người nên buông bỏ ta đã buông bỏ, về sau ta không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến Tạ Tử Ân nữa.”
Lục Gia Nghiêu: “Sư muội nói đúng, nhưng là nhưng là, ta...”
Ôn Sương Bạch tiếp tục ngắt lời hắn: “Lục sư huynh, huynh cũng biết hoàn cảnh của ta, ta nghèo rớt mồng tơi, đến cơm cũng sắp không có mà ăn rồi. Thật không giấu diếm, ta còn thiếu nợ không ít linh thạch, cho nên, tin tức mà huynh vừa báo có thể rút lại không? Ta coi như chưa nghe thấy gì.”
Đùa à.
Vị hôn phu hời hợt của nàng chính là nam phụ chuyên liếm cẩu trong sách, thích nữ chính, vì nữ chính mà vào sinh ra tử, cuối cùng giết nàng để chứng minh tình yêu.
Nàng làm sao có thể vì hắn mà tiêu tiền chứ?
Cho hắn tiêu tiền âm phủ nàng còn ngại xui xẻo.
Lục Gia Nghiêu: “...”
Như thế nào, lời đã nói ra còn có thể rút lại sao?
Hai người đứng ở ven đường, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trầm mặc giằng co thật lâu.
Một lúc sau, Lục Gia Nghiêu lặng lẽ buông tay đỡ Ôn Sương Bạch ra: “Lần này coi như ta tặng tin tức cho muội.”
Mua mười tặng một, hắn cũng không lỗ.
Ôn Sương Bạch mỉm cười, dùng tư thế đứng bằng một chân cúi đầu chào hắn: “Đa tạ Lục huynh.”
“Sư muội khách sáo.” Lục Gia Nghiêu xua tay, như nhớ ra gì đó, lại ân cần đỡ Ôn Sương Bạch: “Đi thôi, ta đưa muội đến y đường.”
Ôn Sương Bạch: “?”
“Ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ?” Lục Gia Nghiêu suy nghĩ một lúc, bừng tỉnh: “Ồ, nói đến chuyện Tạ sư huynh tỉnh lại, không hiểu sao lại cãi nhau với Du sư muội.”
Ôn Sương Bạch: “...”
Ôn Sương Bạch nhắc nhở nghiêm túc: “Ta sẽ không trả tiền đâu.”
“Biết rồi, muội để ta nói hết đã.” Không nói hết hắn khó chịu lắm: “Hơn nữa, hôm nay trực ở y đường là Tạ sư huynh, nếu muội đi thay thuốc thì chắc chắn là Tạ sư huynh sẽ đích thân thay thuốc cho muội.”
Ôn Sương Bạch: “?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.