[Xuyên Thư] Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Muốn Đổi Đời
Chương 7:
Sáp Liễu Thành Ấm, Thần Âm
10/08/2024
Thực ra nàng cũng không có tiền để thay thuốc.
Nàng đã tìm hiểu trước, đến đây một lần phải tốn 500 linh thạch.
Với tài sản ba viên tiền tươi, mười vạn nợ phải trả của nàng, nàng xem thường.
May thay mấy hôm trước đại sư huynh đã nhờ người đến y đường ứng trước tiền thuốc này.
Tính đi tính lại, lần ngã xuống vực này của nguyên chủ, đại sư huynh đã phải bỏ ra gần một vạn linh thạch.
Đắt quá.
Ôn Sương Bạch trong lòng cảm thán, cùng Lục Gia Nghiêu đẩy cánh cửa khép hờ ở hậu đường.
Nàng dùng xong bữa sáng thì đến đây, canh giờ còn sớm, hậu đường giờ phút này trừ nàng ra không có bất kỳ bệnh nhân nào, chỉ có một vị y tu.
Y tu đó mặc một kiện bạch y cũ kỹ, tóc đen dài buộc đến cẩn thận tỉ mỉ, đang ngồi ở trước bàn lật xem một quyển sách.
Nhận ra có người đến, hắn thờ ơ ngẩng đầu, ngũ quan xuất chúng như phong cảnh Giang Nam mưa bụi mông lung, chậm rãi tỏa ra trong mắt Ôn Sương Bạch.
Đôi mắt của nam nhâm như hoa đào tháng ba, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng khiến người ta say đắm.
Chỉ là đại khái trọng thương mới khỏi, sắc mặt của hắn đặc biệt tái nhợt, khiến cả người trở nên lạnh lùng và hờ hững.
Ôn Sương Bạch khẽ nhướng mày.
Phải công nhận là hắn đẹp trai thật.
Đối phương có lẽ cũng nhận ra nàng, ánh mắt dừng trên người nàng mang theo ý vị xâm lược rất mạnh.
Giống như thượng vị giả đối hạ vị giả, từ trên cao nhìn xuống, làm cho Ôn Sương Bạch phi thường không thoải mái.
Nàng trợn trắng mắt, ngồi phịch xuống ghế bệnh nhân, ném đơn thuốc trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Thay thuốc.”
Nam nhân hơi nhíu mày.
Nhưng cũng không nói gì, cầm đơn thuốc đứng dậy đi bốc thuốc.
Ôn Sương Bạch không nhìn hắn, tầm mắt đảo một vòng trên bàn, đột nhiên hơi dừng lại.
Nàng vừa nãy còn tưởng hắn đang xem y thư, hóa ra hắn đang xem “Huyền Thiên Ký.”
Cuốn sách này nói về một số tình hình của Huyền Thiên đại lục và tri thức cơ bản về con đường tu luyện.
Huyền Thiên đại lục được chia thành bảy châu lớn là:
-Đế Châu, Thanh Châu, Vĩnh Châu, Vân Châu, Tinh Châu, U Châu, Vũ Châu, do bảy môn phái lớn quản lý.
Ví dụ như Thanh Châu do môn phái Thanh Linh Sơn của bọn họ quản lý.
Lại ví dụ như bảy cảnh giới của Huyền Thiên đại lục từ thấp đến cao là:
-Linh Sơ cảnh, Minh Khiếu cảnh, Động Hư cảnh, Độ Kiếp cảnh, Đại Thừa cảnh, Chí Trân cảnh, Thánh Giả cảnh.
Hiện tại, Ôn Sương Bạch chính là tu vi Linh Sơ cảnh tầng ba.
Tóm lại, nội dung của cuốn sách này rất cơ bản, cơ bản chỉ có những tu sĩ vừa mới bước vào con đường tu luyện mới xem.
Ôn Sương Bạch mấy ngày trước vừa xem qua một lần, bởi vì nguyên chủ không để tâm đến việc tu luyện, chỉ xem mười trang đầu của “Huyền Thiên Ký.”
Sao cái bao cỏ bên ngoài đẹp đẽ mà bên trong rác rưởi này cũng xem?
Ôn Sương Bạch đang thấy kỳ lạ, bỗng “Két” một tiếng, chân dài của Tạ Tử Ân khẽ co, móc một chiếc ghế thấp từ dưới gầm bàn ra, đặt trước chân Ôn Sương Bạch, giọng lạnh nhạt: “Chân, đặt lên.”
Ôn Sương Bạch : “...”
Đặt cái đầu nhà ngươi ấy.
Hắn coi mỗi chữ hắn nói đều là vàng, tích chữ như vàng à?
Răng Ôn Sương Bạch sắp nghiến nát, bầu không khí hậu đường trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Lục Gia Nghiêu đứng ở một bên, không dám nói lời nào, hận không thể thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Nhưng cặp mắt kia của hắn ta lại sáng đến thần kỳ, nhìn Ôn Sương Bạch, lại nhìn Tạ Tử Ân, hận không thể để bọn họ đánh nhau.
Đáng tiếc, Ôn Sương Bạch không như ý hắn ta muốn.
Nàng vén váy, ngang ngược đặt chân bị thương lên, nhìn Tạ Tử ân cần khom lưng, ngồi xổm bên chân nàng.
Nàng đã tìm hiểu trước, đến đây một lần phải tốn 500 linh thạch.
Với tài sản ba viên tiền tươi, mười vạn nợ phải trả của nàng, nàng xem thường.
May thay mấy hôm trước đại sư huynh đã nhờ người đến y đường ứng trước tiền thuốc này.
Tính đi tính lại, lần ngã xuống vực này của nguyên chủ, đại sư huynh đã phải bỏ ra gần một vạn linh thạch.
Đắt quá.
Ôn Sương Bạch trong lòng cảm thán, cùng Lục Gia Nghiêu đẩy cánh cửa khép hờ ở hậu đường.
Nàng dùng xong bữa sáng thì đến đây, canh giờ còn sớm, hậu đường giờ phút này trừ nàng ra không có bất kỳ bệnh nhân nào, chỉ có một vị y tu.
Y tu đó mặc một kiện bạch y cũ kỹ, tóc đen dài buộc đến cẩn thận tỉ mỉ, đang ngồi ở trước bàn lật xem một quyển sách.
Nhận ra có người đến, hắn thờ ơ ngẩng đầu, ngũ quan xuất chúng như phong cảnh Giang Nam mưa bụi mông lung, chậm rãi tỏa ra trong mắt Ôn Sương Bạch.
Đôi mắt của nam nhâm như hoa đào tháng ba, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng khiến người ta say đắm.
Chỉ là đại khái trọng thương mới khỏi, sắc mặt của hắn đặc biệt tái nhợt, khiến cả người trở nên lạnh lùng và hờ hững.
Ôn Sương Bạch khẽ nhướng mày.
Phải công nhận là hắn đẹp trai thật.
Đối phương có lẽ cũng nhận ra nàng, ánh mắt dừng trên người nàng mang theo ý vị xâm lược rất mạnh.
Giống như thượng vị giả đối hạ vị giả, từ trên cao nhìn xuống, làm cho Ôn Sương Bạch phi thường không thoải mái.
Nàng trợn trắng mắt, ngồi phịch xuống ghế bệnh nhân, ném đơn thuốc trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Thay thuốc.”
Nam nhân hơi nhíu mày.
Nhưng cũng không nói gì, cầm đơn thuốc đứng dậy đi bốc thuốc.
Ôn Sương Bạch không nhìn hắn, tầm mắt đảo một vòng trên bàn, đột nhiên hơi dừng lại.
Nàng vừa nãy còn tưởng hắn đang xem y thư, hóa ra hắn đang xem “Huyền Thiên Ký.”
Cuốn sách này nói về một số tình hình của Huyền Thiên đại lục và tri thức cơ bản về con đường tu luyện.
Huyền Thiên đại lục được chia thành bảy châu lớn là:
-Đế Châu, Thanh Châu, Vĩnh Châu, Vân Châu, Tinh Châu, U Châu, Vũ Châu, do bảy môn phái lớn quản lý.
Ví dụ như Thanh Châu do môn phái Thanh Linh Sơn của bọn họ quản lý.
Lại ví dụ như bảy cảnh giới của Huyền Thiên đại lục từ thấp đến cao là:
-Linh Sơ cảnh, Minh Khiếu cảnh, Động Hư cảnh, Độ Kiếp cảnh, Đại Thừa cảnh, Chí Trân cảnh, Thánh Giả cảnh.
Hiện tại, Ôn Sương Bạch chính là tu vi Linh Sơ cảnh tầng ba.
Tóm lại, nội dung của cuốn sách này rất cơ bản, cơ bản chỉ có những tu sĩ vừa mới bước vào con đường tu luyện mới xem.
Ôn Sương Bạch mấy ngày trước vừa xem qua một lần, bởi vì nguyên chủ không để tâm đến việc tu luyện, chỉ xem mười trang đầu của “Huyền Thiên Ký.”
Sao cái bao cỏ bên ngoài đẹp đẽ mà bên trong rác rưởi này cũng xem?
Ôn Sương Bạch đang thấy kỳ lạ, bỗng “Két” một tiếng, chân dài của Tạ Tử Ân khẽ co, móc một chiếc ghế thấp từ dưới gầm bàn ra, đặt trước chân Ôn Sương Bạch, giọng lạnh nhạt: “Chân, đặt lên.”
Ôn Sương Bạch : “...”
Đặt cái đầu nhà ngươi ấy.
Hắn coi mỗi chữ hắn nói đều là vàng, tích chữ như vàng à?
Răng Ôn Sương Bạch sắp nghiến nát, bầu không khí hậu đường trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Lục Gia Nghiêu đứng ở một bên, không dám nói lời nào, hận không thể thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Nhưng cặp mắt kia của hắn ta lại sáng đến thần kỳ, nhìn Ôn Sương Bạch, lại nhìn Tạ Tử Ân, hận không thể để bọn họ đánh nhau.
Đáng tiếc, Ôn Sương Bạch không như ý hắn ta muốn.
Nàng vén váy, ngang ngược đặt chân bị thương lên, nhìn Tạ Tử ân cần khom lưng, ngồi xổm bên chân nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.