Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi
Chương 19
Đông Thi Nương
05/06/2021
Phương Triều Chu ước chừng thời gian, cảm thấy có thể trở về khách điếm
được rồi, liền trực tiếp cho Lê Châu còn đang lải nhải một thuật định
thân, xong hắn đem cây roi không biết lại quấn lên người lúc nào cởi
xuống, vứt qua chỗ Lê Châu, “Được rồi, ta phải đi.”
Lê Châu trừng mắt lớn hơn nữa, “Ngươi đi đâu?”
“Yên tâm, ta không thèm làm mẹ kế của ngươi.” Phương Triều Chu nhìn xuống vị trí kết giới, gần như không phí chút công sức nào phá vỡ kết giới.
Tuy rằng hắn không đánh lại Lê Nhất Diệp, nhưng vẫn dư sức nghiền áp Lê Châu.
“Ai cho ngươi đi, ta còn chưa nói xong……” Lê Châu chưa dứt lời, liền phát hiện người trước mặt đã biến mất, tức giận cắn chặt hàm răng, hận không thể một miệng cắn chết Phương Triều Chu.
Thật sự tức chết người.
Phương Triều Chu không nhanh không chậm trở về khách điếm, nhưng vừa mới đi vào, liền bị người bắt được.
“Nhị sư đệ, rốt cuộc ngươi cũng trở lại!”
Là đại sư huynh.
Đại sư huynh nắm bả vai Phương Triều Chu, đánh giá từ trên xuống dưới, lại xoay ngươi Phương Triều Chu, đánh giá một phen, thấy hắn không bị thương, mới hỏi: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu?”
Phương Triều Chu a một tiếng, mới chậm rì rì nói: “Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, nói ra thì rất dài, đúng rồi, đại sư huynh, khi nào chúng ta trở về Thiên Thủy Tông?”
“Hôm nay có thể trở về, tiểu sư đệ cũng đã trở lại, nhưng y về sớm hơn ngươi.” Đại sư huynh nói.
Phương Triều Chu không biết lúc Tiết Đan Dung trở về có nói mấy ngày trước y ở cùng hắn hay không, nên thử hỏi một câu, “Tiểu sư đệ đâu a?”
Đại sư huynh thở dài, “Tiểu sư đệ vừa trở về liền về phòng, y đi đã nhiều ngày, ta hỏi y đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, y đều không trả lời ta, chỉ nói không có việc gì.”
Nghe thế, Phương Triều Chu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại bắt đầu nói sang chuyện khác, “Đại sư huynh, chúng ta vẫn nên trở về sớm đi, bây giờ ta về phòng thu dọn đồ vật.”
“Từ từ.” Đại sư huynh gọi Phương Triều Chu lại, “Ngươi còn chưa nói mấy ngày nay ngươi đi đâu.”
Bước chân Phương Triều Chu dừng lại, quay đầu nhìn đại sư huynh, chớp chớp mắt, cuối cùng phun ra một lời nói dối, “Đi chữa bệnh.”
Đại sư huynh nghe vậy, lập tức hỏi: “Kết quả thế nào?”
Phương Triều Chu không nói lời nào, chỉ hơi hơi cúi đầu.
Giống như hắn nghĩ, đại sư huynh quả nhiên không hề truy vấn, còn bảo hắn về phòng nghỉ ngơi trước, khi nào đi thì kêu hắn.
Cho nên Phương Triều Chu thành công qua cửa, chỉ là lúc hắn lên lầu, liền thấy được Tiết Đan Dung đứng ở chỗ ngoặt. Ánh sang nơi đó tối tăm, mà Tiết Đan Dung một thân tuyết thanh sắc cẩm y, đứng đó như mang lên một vòng sáng, tiên tư dật mạo, thoa phấn Hà lang.
Thiếu niên ngọc thụ lâm phong nhìn Phương Triều Chu, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Phương Triều Chu bị Tiết Đan Dung nhìn đến có chút chột dạ, tuy rằng hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại chột dạ.
“Tiểu sư đệ.” Hắn chủ động gọi đối phương một tiếng.
Lúc này lông mày thiếu niên mới hơi nhấc, “Ngươi vừa đi đâu?”
“Tùy tiện đi linh tinh thôi, mua một chút đồ vật, không phải chuẩn bị về tông môn sao? Cho nên muốn mua một vài đồ vật trở về.” Phương Triều Chu nói.
Thiếu niên nghe vậy, đi tới phía trước vài bước, nhưng còn chưa đi tới trước mặt Phương Triều Chu, Phương Triều Chu đã lui ra trước, “Tiểu sư đệ, ta còn phải về phòng thu thập đồ vật, không có thời gian hàn huyên với đệ được.”
Hắn vừa nói xong, liền trực tiếp xoay người đi, cũng mặc kệ sắc mặt của Tiết Đan Dung bị hắn ném lại phía sau.
Phương Triều Chu cảm thấy Tiết Đan Dung càng ngày càng kỳ quái, có lẽ ảnh hưởng của độc tố quá lớn, phải nhanh chóng nói chuyện này cho sư phụ mới được, cho nên thời điểm đi lên phi thuyền, hắn liền nói cho đại sư huynh chuyện này.
Tiết Đan Dung là máu đầu tâm của sư phụ, là cái loại mà đau đến tận xương tủy á, toàn bộ Nhất Chỉ Phong đều biết. Đại sư huynh vừa nghe độc Vân Giáng Xà trong cơ thể Tiết Đan Dung còn chưa giải hết liền nóng nảy, lập tức dùng truyền âm phù quý báu nhất báo cho sư phụ.
Chuyện này vừa nói xong, bọn họ vừa đến sơn môn Thiên Thủ Tông, sư phụ đã đứng đó chờ, nhìn thấy bọn họ, chưa nói hai lời, trực tiếp đem mang Tiết Đan Dung đi.
Mà Tiết Đan Dung lúc nghe thấy độc tố trong người y còn chưa giải hết, muốn mang y đi chữa độc, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía Phương Triều Chu trong đám người. Cặp mặt phượng xưa nay lạnh nhạt, lúc này cảm xúc phức tạp, giống như cất giấu lời muốn nói với Phương Triều Chu, nhưng Phương Triều Chu thấy ánh mắt của Tiết Đan Dung, hơi hướng phía sau Đỗ Vân Tức né tránh.
Bản tay của Tiết Đan Dung dưới ông tay áo yên lặng nắm chặt, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, đi theo sư phụ.
Mà một lần này, là bế quan nửa tháng.
Nủa tháng này, Phương Triều Chu rốt cuộc một lần nữa sống mấy ngày cá mặn, sư phụ đang giúp Tiết Đan Dung chữa bệnh, đại sư huynh biết Phương Triều Chu có bệnh kín, cũng sẽ không tới đốc xúc Phương Triều Chu cần cù tu luyện, cho nên Phương Triều Chu cứ ăn chơi ngủ nghỉ qua nửa tháng.
Nhưng ngày lành chung quy cũng có hồi kết.
Nửa tháng qua đi, Phương Triều Chu đang nằm trong động phủ thì thấy ngọc bài treo trên tường sáng lên.
Sư phụ gọi hắn.
Phương Triều Chu đành phải vội vàng bò dậy, thu thập chính mình, đem tóc dài xỏa nửa tháng buộc lại, đi tới chỗ sư phụ.
Tới đó, Phương Triều Chu phát hiện sư phụ không chỉ gọi mỗi mình hắn, mấy người Đỗ Vân Tức cũng ở, Đỗ Vân Tức nhìn thấy Phương Triều Chu, liền cho một ánh mắt.
Phương Triều Chu tiếp thu được, hiểu ý mà hơi gật đầu, thời điểm đi tới trước mặt sư phụ vô cùng ngoan ngoãn.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Triều Chu.” Tâm tình sư phụ không tốt lắm, cau mày, ánh mắt nhìn Phương Triều Chu như phụ mẫu nhìn hài tử không nên thân nhà mình. Đích xác, có chút không nên thân, nếu nhìn xếp hạng của Phương Triều Chu, chỉ ở hạng thứ bốn mươi, tuy rằng nguyên nhân bại trận là gặp phải tiểu sư đệ của mình trên lôi đài.
“Chuyến này ngươi thu hoạch được gì?” Sư phụ hỏi.
Phương Triều Chu suy nghĩ một chút, mới nói: “Chuyến này thu hoạch được phong phú, ta cùng với đệ tử ưu tú của Phiêu Miểu Trang, Linh Sơn Đảo, học được không ít.”
Sư phụ nghe vậy trực tiếp hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ vi sư không biết gì sao? Ngươi mua nhiều pháp bảo ở Tương Liên thành như vậy làm cái gì? Một năm này ngươi không cần cù tu luyện, bây giờ còn học được thói đầu cơ trục lợi, Phương Triều Chu, ngươi còn nhớ lúc ngươi bái sư đã thề như thế nào sao?”
Phương Triều Chu:……
Không nhớ rõ, không đúng, là không biết, trong nguyên tác không viết a.
Sư phụ nhìn đến vẻ mặt ngốc của Phương Triều Chu, hỏa khí càng dâng lên, nhấc tay nặng nề đập một cái lên bàn trà bên cạnh, trực tiếp đem bàn trà đánh nát.
Phương Triều Chu nhìn qua, lập tức đứng thẳng người, cúi đầu.
“Ta mặc kệ bây giờ ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng từ hôm nay về sau, ngươi không được tiếp tục lười biếng, ta thấy ngươi bế quan trước nay cũng không ngộ ra cái gì, cứ như vậy đi, lần này thứ hạng của đại sư huynh và tiểu sư đệ của ngươi cũng không tồi, tự mình chọn, ngươi muốn tu luyện với ai.”
Phương Triều Chu không chút do dự, “Đại sư huynh.”
Nhưng hắn vừa trả lời xong, sư phụ hừ lạnh một tiếng, “Vậy ngươi tu luyện cùng tiểu sư đệ đi, ngươi chọn đại sư huynh nhanh như vậy, xem ra ngày thường hắn không quản ngươi.”
Sau đó, Phương Triều Chu mới biết được, mấy cái sư đệ bị gọi đến đều bị sư phụ giáo huấn, cũng đều được chọn cùng đại sư huynh hoặc tiểu sư đệ tu luyện, ngoại trừ Phương Triều Chu, mấy người khác đều chọn Tiết Đan Dung, nào biết sư phụ thấy bọn họ chọn ai, liền cho quyết định tương phản.
Cho dù Phương Triều Chu giãy giụa sắp chết, hắn thân là sư huynh sao có thể để tiểu sư đệ đốc xúc tu luyện, nhưng lại bị sư phụ nói lại.
“Tiểu sư đệ của ngươi đứng thứ năm, ngươi lại xếp thứ bốn mươi, y đốc xúc ngươi tu luyện, có vấn đề gì sao? Nếu không phải dựa vào thời gian bái nhập tong môn quy định bài vị, ngươi cho rằng ngươi có thể làm sư huynh của y? Nếu so sánh về tu vi, chỉ sợ y gọi ngươi một tiếng sư đệ.”
Phương cá mặn bị mắng không trượt phát nào xoay người đi trong vô vọng, chỉ có thể dựa theo phân phó, sang sớm hôm sau đi tới chỗ Tiết Đan Dung.
Động phủ của Tiết Đan Dung ở phía bắc Nhất Chỉ Phong, cũng là nơi rét lạnh nhất Nhất Chỉ Phong. Lúc trước Tiết Đan Dung bái sư, liếc mắt một cái liền chọn trúng chỗ đó, cũng đặt cho nơi đó một cái tên khác——
Tri Xuân Châu.
Tri Xuân Châu có chữ ‘châu’, là bởi vì chỗ đó có một hàn đàm, trong nguyên tác miêu tả Tiết Đan Dung thực thích ở hàn đàm đả tọa.
Phương Triều Chu chưa bao giờ đến Tri Xuân Châu, sáng sớm sương bay rét lạnh, càng gần Tri Xuân Châu thì càng rét, loại rét này không giống ở dân gian, nếu thân thể phàm thai tới nơi này, sợ là không qua nổi mười lăm phút, ngay cả tu sĩ, vừa phải dùng tu vi chống lại hàn khí, y phục cũng phải mặc dày, dù sao bọn họ cũng không phải tiên nhân chân chính.
Phương Triều Chu biết nơi này rét lạnh, cố ý mặc rất dày, nhưng hắn không nghĩ tới nơi này lạnh như vậy, hàn khí làm ẩm y phục của hắn, quần áo dán trên người càng lạnh hơn, cho dù hắn dùng pháp thuật hong khô y phục, nhưng y phục rất nhanh lại ướt, dọc đường đi, y phục hết ướt lại khô, hết khô lại ướt.
Thiên Thủy Tông có quy định, trừ khi có việc vô cùng trọng đại, hay sư tôn hoặc trưởng bối cho gọi, nếu không thì không được ngự kiếm phi hành, chỉ có thể đi bộ. Phương Triều Chu một đường gian nan, thời điểm tới trước động phủ của Tiết Đan Dung, hắn cảm giác lông mi của mình cũng sắp kết sương.
“Tiểu sư đệ.” Hắn cao giộng gọi trước cửa động phủ.
Không có người trả lời hắn, bốn phía đều im ắng.
Lại gọi vài tiếng, vẫn như vậy.
Phương Triều Chu nhìn trái phải, thấy bên cạnh có cục đá, liền đặt lên trên một cái đệm mềm, ngồi xuống. Hắn lạnh đến mức không muốn đọc thoại bản, liền nhìn nơi xa mà phát ngốc.
Không biết đợi bao lâu, hắn rốt cuộc nghe được tiếng bước chân, nhìn qua, liền thấy được thiếu niên chỉ mặc một cái áo đơn bạc từ xa đi tới, trong tay thiếu niên còn cầm Đoạn Thủy kiếm.
Phương Triều Chu nhìn tiểu sư đệ, lại nhìn bản thân, trầm mặc một cái chớp mắt, đem y phục trên người mình bọc càng khẩn.
Hắn cũng đã lớn tuổi rồi, không chịu được lạnh.
Lê Châu trừng mắt lớn hơn nữa, “Ngươi đi đâu?”
“Yên tâm, ta không thèm làm mẹ kế của ngươi.” Phương Triều Chu nhìn xuống vị trí kết giới, gần như không phí chút công sức nào phá vỡ kết giới.
Tuy rằng hắn không đánh lại Lê Nhất Diệp, nhưng vẫn dư sức nghiền áp Lê Châu.
“Ai cho ngươi đi, ta còn chưa nói xong……” Lê Châu chưa dứt lời, liền phát hiện người trước mặt đã biến mất, tức giận cắn chặt hàm răng, hận không thể một miệng cắn chết Phương Triều Chu.
Thật sự tức chết người.
Phương Triều Chu không nhanh không chậm trở về khách điếm, nhưng vừa mới đi vào, liền bị người bắt được.
“Nhị sư đệ, rốt cuộc ngươi cũng trở lại!”
Là đại sư huynh.
Đại sư huynh nắm bả vai Phương Triều Chu, đánh giá từ trên xuống dưới, lại xoay ngươi Phương Triều Chu, đánh giá một phen, thấy hắn không bị thương, mới hỏi: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu?”
Phương Triều Chu a một tiếng, mới chậm rì rì nói: “Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, nói ra thì rất dài, đúng rồi, đại sư huynh, khi nào chúng ta trở về Thiên Thủy Tông?”
“Hôm nay có thể trở về, tiểu sư đệ cũng đã trở lại, nhưng y về sớm hơn ngươi.” Đại sư huynh nói.
Phương Triều Chu không biết lúc Tiết Đan Dung trở về có nói mấy ngày trước y ở cùng hắn hay không, nên thử hỏi một câu, “Tiểu sư đệ đâu a?”
Đại sư huynh thở dài, “Tiểu sư đệ vừa trở về liền về phòng, y đi đã nhiều ngày, ta hỏi y đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, y đều không trả lời ta, chỉ nói không có việc gì.”
Nghe thế, Phương Triều Chu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại bắt đầu nói sang chuyện khác, “Đại sư huynh, chúng ta vẫn nên trở về sớm đi, bây giờ ta về phòng thu dọn đồ vật.”
“Từ từ.” Đại sư huynh gọi Phương Triều Chu lại, “Ngươi còn chưa nói mấy ngày nay ngươi đi đâu.”
Bước chân Phương Triều Chu dừng lại, quay đầu nhìn đại sư huynh, chớp chớp mắt, cuối cùng phun ra một lời nói dối, “Đi chữa bệnh.”
Đại sư huynh nghe vậy, lập tức hỏi: “Kết quả thế nào?”
Phương Triều Chu không nói lời nào, chỉ hơi hơi cúi đầu.
Giống như hắn nghĩ, đại sư huynh quả nhiên không hề truy vấn, còn bảo hắn về phòng nghỉ ngơi trước, khi nào đi thì kêu hắn.
Cho nên Phương Triều Chu thành công qua cửa, chỉ là lúc hắn lên lầu, liền thấy được Tiết Đan Dung đứng ở chỗ ngoặt. Ánh sang nơi đó tối tăm, mà Tiết Đan Dung một thân tuyết thanh sắc cẩm y, đứng đó như mang lên một vòng sáng, tiên tư dật mạo, thoa phấn Hà lang.
Thiếu niên ngọc thụ lâm phong nhìn Phương Triều Chu, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Phương Triều Chu bị Tiết Đan Dung nhìn đến có chút chột dạ, tuy rằng hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại chột dạ.
“Tiểu sư đệ.” Hắn chủ động gọi đối phương một tiếng.
Lúc này lông mày thiếu niên mới hơi nhấc, “Ngươi vừa đi đâu?”
“Tùy tiện đi linh tinh thôi, mua một chút đồ vật, không phải chuẩn bị về tông môn sao? Cho nên muốn mua một vài đồ vật trở về.” Phương Triều Chu nói.
Thiếu niên nghe vậy, đi tới phía trước vài bước, nhưng còn chưa đi tới trước mặt Phương Triều Chu, Phương Triều Chu đã lui ra trước, “Tiểu sư đệ, ta còn phải về phòng thu thập đồ vật, không có thời gian hàn huyên với đệ được.”
Hắn vừa nói xong, liền trực tiếp xoay người đi, cũng mặc kệ sắc mặt của Tiết Đan Dung bị hắn ném lại phía sau.
Phương Triều Chu cảm thấy Tiết Đan Dung càng ngày càng kỳ quái, có lẽ ảnh hưởng của độc tố quá lớn, phải nhanh chóng nói chuyện này cho sư phụ mới được, cho nên thời điểm đi lên phi thuyền, hắn liền nói cho đại sư huynh chuyện này.
Tiết Đan Dung là máu đầu tâm của sư phụ, là cái loại mà đau đến tận xương tủy á, toàn bộ Nhất Chỉ Phong đều biết. Đại sư huynh vừa nghe độc Vân Giáng Xà trong cơ thể Tiết Đan Dung còn chưa giải hết liền nóng nảy, lập tức dùng truyền âm phù quý báu nhất báo cho sư phụ.
Chuyện này vừa nói xong, bọn họ vừa đến sơn môn Thiên Thủ Tông, sư phụ đã đứng đó chờ, nhìn thấy bọn họ, chưa nói hai lời, trực tiếp đem mang Tiết Đan Dung đi.
Mà Tiết Đan Dung lúc nghe thấy độc tố trong người y còn chưa giải hết, muốn mang y đi chữa độc, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía Phương Triều Chu trong đám người. Cặp mặt phượng xưa nay lạnh nhạt, lúc này cảm xúc phức tạp, giống như cất giấu lời muốn nói với Phương Triều Chu, nhưng Phương Triều Chu thấy ánh mắt của Tiết Đan Dung, hơi hướng phía sau Đỗ Vân Tức né tránh.
Bản tay của Tiết Đan Dung dưới ông tay áo yên lặng nắm chặt, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, đi theo sư phụ.
Mà một lần này, là bế quan nửa tháng.
Nủa tháng này, Phương Triều Chu rốt cuộc một lần nữa sống mấy ngày cá mặn, sư phụ đang giúp Tiết Đan Dung chữa bệnh, đại sư huynh biết Phương Triều Chu có bệnh kín, cũng sẽ không tới đốc xúc Phương Triều Chu cần cù tu luyện, cho nên Phương Triều Chu cứ ăn chơi ngủ nghỉ qua nửa tháng.
Nhưng ngày lành chung quy cũng có hồi kết.
Nửa tháng qua đi, Phương Triều Chu đang nằm trong động phủ thì thấy ngọc bài treo trên tường sáng lên.
Sư phụ gọi hắn.
Phương Triều Chu đành phải vội vàng bò dậy, thu thập chính mình, đem tóc dài xỏa nửa tháng buộc lại, đi tới chỗ sư phụ.
Tới đó, Phương Triều Chu phát hiện sư phụ không chỉ gọi mỗi mình hắn, mấy người Đỗ Vân Tức cũng ở, Đỗ Vân Tức nhìn thấy Phương Triều Chu, liền cho một ánh mắt.
Phương Triều Chu tiếp thu được, hiểu ý mà hơi gật đầu, thời điểm đi tới trước mặt sư phụ vô cùng ngoan ngoãn.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Triều Chu.” Tâm tình sư phụ không tốt lắm, cau mày, ánh mắt nhìn Phương Triều Chu như phụ mẫu nhìn hài tử không nên thân nhà mình. Đích xác, có chút không nên thân, nếu nhìn xếp hạng của Phương Triều Chu, chỉ ở hạng thứ bốn mươi, tuy rằng nguyên nhân bại trận là gặp phải tiểu sư đệ của mình trên lôi đài.
“Chuyến này ngươi thu hoạch được gì?” Sư phụ hỏi.
Phương Triều Chu suy nghĩ một chút, mới nói: “Chuyến này thu hoạch được phong phú, ta cùng với đệ tử ưu tú của Phiêu Miểu Trang, Linh Sơn Đảo, học được không ít.”
Sư phụ nghe vậy trực tiếp hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ vi sư không biết gì sao? Ngươi mua nhiều pháp bảo ở Tương Liên thành như vậy làm cái gì? Một năm này ngươi không cần cù tu luyện, bây giờ còn học được thói đầu cơ trục lợi, Phương Triều Chu, ngươi còn nhớ lúc ngươi bái sư đã thề như thế nào sao?”
Phương Triều Chu:……
Không nhớ rõ, không đúng, là không biết, trong nguyên tác không viết a.
Sư phụ nhìn đến vẻ mặt ngốc của Phương Triều Chu, hỏa khí càng dâng lên, nhấc tay nặng nề đập một cái lên bàn trà bên cạnh, trực tiếp đem bàn trà đánh nát.
Phương Triều Chu nhìn qua, lập tức đứng thẳng người, cúi đầu.
“Ta mặc kệ bây giờ ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng từ hôm nay về sau, ngươi không được tiếp tục lười biếng, ta thấy ngươi bế quan trước nay cũng không ngộ ra cái gì, cứ như vậy đi, lần này thứ hạng của đại sư huynh và tiểu sư đệ của ngươi cũng không tồi, tự mình chọn, ngươi muốn tu luyện với ai.”
Phương Triều Chu không chút do dự, “Đại sư huynh.”
Nhưng hắn vừa trả lời xong, sư phụ hừ lạnh một tiếng, “Vậy ngươi tu luyện cùng tiểu sư đệ đi, ngươi chọn đại sư huynh nhanh như vậy, xem ra ngày thường hắn không quản ngươi.”
Sau đó, Phương Triều Chu mới biết được, mấy cái sư đệ bị gọi đến đều bị sư phụ giáo huấn, cũng đều được chọn cùng đại sư huynh hoặc tiểu sư đệ tu luyện, ngoại trừ Phương Triều Chu, mấy người khác đều chọn Tiết Đan Dung, nào biết sư phụ thấy bọn họ chọn ai, liền cho quyết định tương phản.
Cho dù Phương Triều Chu giãy giụa sắp chết, hắn thân là sư huynh sao có thể để tiểu sư đệ đốc xúc tu luyện, nhưng lại bị sư phụ nói lại.
“Tiểu sư đệ của ngươi đứng thứ năm, ngươi lại xếp thứ bốn mươi, y đốc xúc ngươi tu luyện, có vấn đề gì sao? Nếu không phải dựa vào thời gian bái nhập tong môn quy định bài vị, ngươi cho rằng ngươi có thể làm sư huynh của y? Nếu so sánh về tu vi, chỉ sợ y gọi ngươi một tiếng sư đệ.”
Phương cá mặn bị mắng không trượt phát nào xoay người đi trong vô vọng, chỉ có thể dựa theo phân phó, sang sớm hôm sau đi tới chỗ Tiết Đan Dung.
Động phủ của Tiết Đan Dung ở phía bắc Nhất Chỉ Phong, cũng là nơi rét lạnh nhất Nhất Chỉ Phong. Lúc trước Tiết Đan Dung bái sư, liếc mắt một cái liền chọn trúng chỗ đó, cũng đặt cho nơi đó một cái tên khác——
Tri Xuân Châu.
Tri Xuân Châu có chữ ‘châu’, là bởi vì chỗ đó có một hàn đàm, trong nguyên tác miêu tả Tiết Đan Dung thực thích ở hàn đàm đả tọa.
Phương Triều Chu chưa bao giờ đến Tri Xuân Châu, sáng sớm sương bay rét lạnh, càng gần Tri Xuân Châu thì càng rét, loại rét này không giống ở dân gian, nếu thân thể phàm thai tới nơi này, sợ là không qua nổi mười lăm phút, ngay cả tu sĩ, vừa phải dùng tu vi chống lại hàn khí, y phục cũng phải mặc dày, dù sao bọn họ cũng không phải tiên nhân chân chính.
Phương Triều Chu biết nơi này rét lạnh, cố ý mặc rất dày, nhưng hắn không nghĩ tới nơi này lạnh như vậy, hàn khí làm ẩm y phục của hắn, quần áo dán trên người càng lạnh hơn, cho dù hắn dùng pháp thuật hong khô y phục, nhưng y phục rất nhanh lại ướt, dọc đường đi, y phục hết ướt lại khô, hết khô lại ướt.
Thiên Thủy Tông có quy định, trừ khi có việc vô cùng trọng đại, hay sư tôn hoặc trưởng bối cho gọi, nếu không thì không được ngự kiếm phi hành, chỉ có thể đi bộ. Phương Triều Chu một đường gian nan, thời điểm tới trước động phủ của Tiết Đan Dung, hắn cảm giác lông mi của mình cũng sắp kết sương.
“Tiểu sư đệ.” Hắn cao giộng gọi trước cửa động phủ.
Không có người trả lời hắn, bốn phía đều im ắng.
Lại gọi vài tiếng, vẫn như vậy.
Phương Triều Chu nhìn trái phải, thấy bên cạnh có cục đá, liền đặt lên trên một cái đệm mềm, ngồi xuống. Hắn lạnh đến mức không muốn đọc thoại bản, liền nhìn nơi xa mà phát ngốc.
Không biết đợi bao lâu, hắn rốt cuộc nghe được tiếng bước chân, nhìn qua, liền thấy được thiếu niên chỉ mặc một cái áo đơn bạc từ xa đi tới, trong tay thiếu niên còn cầm Đoạn Thủy kiếm.
Phương Triều Chu nhìn tiểu sư đệ, lại nhìn bản thân, trầm mặc một cái chớp mắt, đem y phục trên người mình bọc càng khẩn.
Hắn cũng đã lớn tuổi rồi, không chịu được lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.