Xuyên Tới 60: Dẫn Con Gái Làm Giàu
Chương 4: Bất Ngờ Xuyên Về Quá Khứ
Hoa Tứ Hải
01/07/2023
Không được, cô phải tóm kẻ đầu sỏ, bắt người nọ xin lỗi và trả tiền bồi thường, chịu trách nhiệm đến khi mình bình phục mới thôi!
Triệu Thu Vãn theo bản năng tóm chặt lấy chân người cách mình gần nhất…
Vương Nhị Thuận bị ghì không nhúc nhích được, lúc cúi đầu xuống phát hiện chân mình bị bàn tay của “xác chết” Triệu Thu Vãn vô tình bị xô ngã ban nãy tóm lấy thì toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Miệng nuốt khan, lắp ba lắp bắp nói: “Ma! Ma! A, có ma! Cứu mạng với!”
Vương Nhị Thuận vừa la hét vừa cố gắng giãy khỏi tay Triệu Thu Vãn, lồm cồm bò dậy bỏ chạy vào thôn.
Cậu con trai của Vương Nhị Thuận là Vương Đại Ngưu thấy ba mình phát điên bỏ chạy thì khó hiểu không thôi.
Giữa ban ngày ban mặt ma ở đâu ra chứ?
Giờ đang thời điểm bài trừ mê tín dị đoan mà ông ba của mình cứ la hét ma nọ ma kia, bị người trong thôn nghe thấy không biết chừng lại bị gọi lên phê bình.
Kết quả cậu ta vừa quay đầu lại đã bắt gặp cảnh Triệu Thu Vãn chầm chậm nhổm dậy từ tảng đá bên cạnh.
Vương Đại Ngưu hãi đến vãi ra quần: “Cô… Cô… A! Xác chết vùng dậy! Có ma!”
Vương Đại Ngưu cũng loạng choạng bỏ chạy như chó giống ba cậu ta, còn vừa chạy vừa la: “Có ma làng nước ơi…”
Triệu Thu Vãn day phần đầu choáng váng, vịn vào hòn đá bên cạnh để mượn lực đứng lên.
Khốn nạn! Đánh chị đây xong bỏ chạy đúng không?
Xem chị đây có tóm bằng được mi, cho mi táng gia bại sản hay không!
Ngay lúc định xác định đường đi để đuổi theo hai ba con Vương Nhị Thuận, Triệu Thu Vãn chợt sững người.
Trước mắt cô là một con đường mòn đất đá gập ghềnh, rừng cây hai bên rậm lá, xung quanh toàn mồ mả lặng yên nhô lên giữa đất…
Đâu thế này?
Không phải mình vừa mới hoàn thành công việc kiểm hàng xong, chuẩn bị tắt đèn nhà kho để ra bắt taxi đi sân bay với Trác Nghiên?
Sao tự dưng lại trôi đến nơi xa xôi hẻo lánh này rồi?
Chẳng nhẽ mình bị bắt cóc?
Đừng nha, trừ bản thân ra, chẳng ai biết chính xác số tiền trong thẻ ngân hàng của cô cả. Bọn bắt cóc có mưu đồ gì chứ?
Mà Trác Nghiên đi đâu mất tiêu rồi?
Triệu Thu Vãn đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm hiểu tình cảnh bản thân hiện giờ, tiện xem có ai ở gần đây để hỏi thăm chút không.
Chẳng qua ngó nghiêng mãi mà xung quanh vẫn quạnh hiu như thường…
Hình như cách đó không xa có một đứa trẻ nhỏ, dáng nằm trông hơi bất thường.
Đây chắc là một nghĩa trang, sao đứa bé lại nằm đó được nhỉ?
Chẳng biết người còn sống hay đã chết, mình có nên lại kiểm tra không?
Triệu Thu Vãn theo bản năng tóm chặt lấy chân người cách mình gần nhất…
Vương Nhị Thuận bị ghì không nhúc nhích được, lúc cúi đầu xuống phát hiện chân mình bị bàn tay của “xác chết” Triệu Thu Vãn vô tình bị xô ngã ban nãy tóm lấy thì toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Miệng nuốt khan, lắp ba lắp bắp nói: “Ma! Ma! A, có ma! Cứu mạng với!”
Vương Nhị Thuận vừa la hét vừa cố gắng giãy khỏi tay Triệu Thu Vãn, lồm cồm bò dậy bỏ chạy vào thôn.
Cậu con trai của Vương Nhị Thuận là Vương Đại Ngưu thấy ba mình phát điên bỏ chạy thì khó hiểu không thôi.
Giữa ban ngày ban mặt ma ở đâu ra chứ?
Giờ đang thời điểm bài trừ mê tín dị đoan mà ông ba của mình cứ la hét ma nọ ma kia, bị người trong thôn nghe thấy không biết chừng lại bị gọi lên phê bình.
Kết quả cậu ta vừa quay đầu lại đã bắt gặp cảnh Triệu Thu Vãn chầm chậm nhổm dậy từ tảng đá bên cạnh.
Vương Đại Ngưu hãi đến vãi ra quần: “Cô… Cô… A! Xác chết vùng dậy! Có ma!”
Vương Đại Ngưu cũng loạng choạng bỏ chạy như chó giống ba cậu ta, còn vừa chạy vừa la: “Có ma làng nước ơi…”
Triệu Thu Vãn day phần đầu choáng váng, vịn vào hòn đá bên cạnh để mượn lực đứng lên.
Khốn nạn! Đánh chị đây xong bỏ chạy đúng không?
Xem chị đây có tóm bằng được mi, cho mi táng gia bại sản hay không!
Ngay lúc định xác định đường đi để đuổi theo hai ba con Vương Nhị Thuận, Triệu Thu Vãn chợt sững người.
Trước mắt cô là một con đường mòn đất đá gập ghềnh, rừng cây hai bên rậm lá, xung quanh toàn mồ mả lặng yên nhô lên giữa đất…
Đâu thế này?
Không phải mình vừa mới hoàn thành công việc kiểm hàng xong, chuẩn bị tắt đèn nhà kho để ra bắt taxi đi sân bay với Trác Nghiên?
Sao tự dưng lại trôi đến nơi xa xôi hẻo lánh này rồi?
Chẳng nhẽ mình bị bắt cóc?
Đừng nha, trừ bản thân ra, chẳng ai biết chính xác số tiền trong thẻ ngân hàng của cô cả. Bọn bắt cóc có mưu đồ gì chứ?
Mà Trác Nghiên đi đâu mất tiêu rồi?
Triệu Thu Vãn đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm hiểu tình cảnh bản thân hiện giờ, tiện xem có ai ở gần đây để hỏi thăm chút không.
Chẳng qua ngó nghiêng mãi mà xung quanh vẫn quạnh hiu như thường…
Hình như cách đó không xa có một đứa trẻ nhỏ, dáng nằm trông hơi bất thường.
Đây chắc là một nghĩa trang, sao đứa bé lại nằm đó được nhỉ?
Chẳng biết người còn sống hay đã chết, mình có nên lại kiểm tra không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.