Xuyên Tới 60: Dẫn Con Gái Làm Giàu
Chương 34: Cần Phải Rèn Luyện Sức Khỏe
Hoa Tứ Hải
10/10/2023
Triệu Hướng Thu dẫn Triệu Trác Nghiên đi trên con đường nhỏ dọc đồng ruộng về phía công xã.
Huyện Vĩnh An là một mảnh đất đồi núi, điểm khá tốt của đường xá ở đây là đường chính dẫn tới thị trấn hoặc là đi thẳng về phía thị trấn, có thể chạy máy kéo các thứ.
Đường trong thôn thông với đường lớn này là những đoạn đường nhỏ, đa số đều là đường nhỏ dọc theo bờ ruộng, người và động vật đi đều không có vấn đề gì, nhưng nếu đi xe đạp thì đây chắc chắn là lúc kiểm tra kỹ năng của họ.
Hơn nữa trong một thôn cũng khó có được một chiếc xe đạp, như thôn Vương, toàn thôn không có nổi một chiếc, bình thường đi ra ngoài đều dựa vào đôi chân cả....
“Mẹ, chúng ta phải đi bao lâu nữa mới có thể đến trấn trên vậy?” Đi lòng vòng gần cả mười phút dọc bờ ruộng rồi mà cảm giác vẫn không thấy được điểm đến, Triệu Trác Nghiên cảm thấy lòng bàn chân cũng phồng rộp lên cả rồi.
Triệu Hướng Thu lau mồ hôi trên trán: “Chắc là còn phải đi thêm bốn mươi mấy phút nữa, đi bộ hơn mười phút nữa trên đường nhỏ bờ ruộng sẽ đến con đường chính, rồi lại đi thêm nửa giờ nữa mới có thể đến công xã ở trấn trên.”
Triệu Trác Nghiên:...
“Đi không nổi à? Nếu không thì mẹ lấy sọt cõng con nhé?”
Triệu Trác Nghiên liên tục xua tay: “Không cần, không cần đâu mẹ, con cũng đã lớn như vậy rồi, sao có thể còn bắt mẹ cõng con nữa chớ!
Hơn nữa cái cơ thể này của mẹ nhìn cũng chẳng ra sao nên đừng ráng sức để làm gì, đến lúc đó để lại mình con ở thế giới này thì con biết phải làm sao?”
Thấy Triệu Trác Nghiên kiên trì như vậy, Triệu Hướng Thu cũng không hề nói gì, đứa nhỏ này đúng thật là cần phải rèn luyện sức khỏe một chút, nếu không thì sẽ không dễ sống ở thời đại này.
Hai mẹ con cứ đi một chút lại nghỉ ngơi một chút, qua một tiếng rưỡi, rốt cuộc cũng đã tới công xã Tương Dương.
Vừa đến đường phố xã đã cảm nhận được bầu không khí hừng hực của thời đại, khắp nơi phố lớn ngõ nhỏ đều viết khẩu hiệu: “Việc của Nhà nước cho dù có nhỏ cũng là việc lớn, việc cá nhân cho dù có to cũng là việc nhỏ”;
“Chuẩn bị cách mạng, cứu đói cho dân”;
“Đào hang sâu, tích lương thực, không xưng bá”;
“Chuẩn bị chiến tranh, đề phòng mất mùa vì nhân dân”;
“Công xã nhân dân vạn tuế!”
“Đề cao cảnh giác, bảo vệ tổ quốc”;
......
Tùy tiện cũng có thể thấy được những người lính đầu đội mũ quân phục xanh lá cây, người đeo quân trang xanh lá, bên hông mang thắt lưng vệ binh đỏ.
Bọn họ đi theo tốp năm tốp ba, hoặc là hát nhạc đỏ cách mạng, hoặc là hét vang những câu nói cách mạng....
Triệu Hướng Thu dẫn Triệu Trác Nghiên đi ngang qua họ như không có chuyện gì.
“Mẹ, bọn họ là cảnh sát sao? Sao lại...” Nhỏ tuổi dữ vậy....
Triệu Trác Nghiên còn chưa nói xong đã bị Triệu Hướng Thu che miệng lại.
Huyện Vĩnh An là một mảnh đất đồi núi, điểm khá tốt của đường xá ở đây là đường chính dẫn tới thị trấn hoặc là đi thẳng về phía thị trấn, có thể chạy máy kéo các thứ.
Đường trong thôn thông với đường lớn này là những đoạn đường nhỏ, đa số đều là đường nhỏ dọc theo bờ ruộng, người và động vật đi đều không có vấn đề gì, nhưng nếu đi xe đạp thì đây chắc chắn là lúc kiểm tra kỹ năng của họ.
Hơn nữa trong một thôn cũng khó có được một chiếc xe đạp, như thôn Vương, toàn thôn không có nổi một chiếc, bình thường đi ra ngoài đều dựa vào đôi chân cả....
“Mẹ, chúng ta phải đi bao lâu nữa mới có thể đến trấn trên vậy?” Đi lòng vòng gần cả mười phút dọc bờ ruộng rồi mà cảm giác vẫn không thấy được điểm đến, Triệu Trác Nghiên cảm thấy lòng bàn chân cũng phồng rộp lên cả rồi.
Triệu Hướng Thu lau mồ hôi trên trán: “Chắc là còn phải đi thêm bốn mươi mấy phút nữa, đi bộ hơn mười phút nữa trên đường nhỏ bờ ruộng sẽ đến con đường chính, rồi lại đi thêm nửa giờ nữa mới có thể đến công xã ở trấn trên.”
Triệu Trác Nghiên:...
“Đi không nổi à? Nếu không thì mẹ lấy sọt cõng con nhé?”
Triệu Trác Nghiên liên tục xua tay: “Không cần, không cần đâu mẹ, con cũng đã lớn như vậy rồi, sao có thể còn bắt mẹ cõng con nữa chớ!
Hơn nữa cái cơ thể này của mẹ nhìn cũng chẳng ra sao nên đừng ráng sức để làm gì, đến lúc đó để lại mình con ở thế giới này thì con biết phải làm sao?”
Thấy Triệu Trác Nghiên kiên trì như vậy, Triệu Hướng Thu cũng không hề nói gì, đứa nhỏ này đúng thật là cần phải rèn luyện sức khỏe một chút, nếu không thì sẽ không dễ sống ở thời đại này.
Hai mẹ con cứ đi một chút lại nghỉ ngơi một chút, qua một tiếng rưỡi, rốt cuộc cũng đã tới công xã Tương Dương.
Vừa đến đường phố xã đã cảm nhận được bầu không khí hừng hực của thời đại, khắp nơi phố lớn ngõ nhỏ đều viết khẩu hiệu: “Việc của Nhà nước cho dù có nhỏ cũng là việc lớn, việc cá nhân cho dù có to cũng là việc nhỏ”;
“Chuẩn bị cách mạng, cứu đói cho dân”;
“Đào hang sâu, tích lương thực, không xưng bá”;
“Chuẩn bị chiến tranh, đề phòng mất mùa vì nhân dân”;
“Công xã nhân dân vạn tuế!”
“Đề cao cảnh giác, bảo vệ tổ quốc”;
......
Tùy tiện cũng có thể thấy được những người lính đầu đội mũ quân phục xanh lá cây, người đeo quân trang xanh lá, bên hông mang thắt lưng vệ binh đỏ.
Bọn họ đi theo tốp năm tốp ba, hoặc là hát nhạc đỏ cách mạng, hoặc là hét vang những câu nói cách mạng....
Triệu Hướng Thu dẫn Triệu Trác Nghiên đi ngang qua họ như không có chuyện gì.
“Mẹ, bọn họ là cảnh sát sao? Sao lại...” Nhỏ tuổi dữ vậy....
Triệu Trác Nghiên còn chưa nói xong đã bị Triệu Hướng Thu che miệng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.