Xuyên Tới 60: Dẫn Con Gái Làm Giàu
Chương 175: Đòi Vào Ủy Ban Thôn
Hoa Tứ Hải
02/11/2023
Chú là cán bộ thôn lại muốn mọi người đi đánh nhau, bọn họ bị thương, chú dựa vào đâu mà đổ lỗi lên đầu cháu?
Các chú là người đứng thứ nhất, thứ hai trong thôn, bọn chú bảo người ta đấu tranh anh dũng thì thôi, bản thân còn co đầu rút cổ ở phía sau, không muốn gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Nếu chuyện này mà để cho mọi người biết được, các chú nói lần sau bầu cử, mọi người còn có thể ủng hộ các chú sao?"
Hai người không nói được lời nào.
Cuối cùng vẫn là Triệu Xương Dân hiểu ra trước. Người phụ nữ này không hoàn toàn từ chối, cũng không quá tức giận.
Chắc cô cảm thấy mình không được lợi ích gì nên không muốn dính vào, đương nhiên cũng sẽ không để cho mình được hưởng lợi...
Mình vẫn có cơ hội thương lượng.
Triệu Xương Dân điều chỉnh lại sắc mặt của mình, cố gắng làm mình trông thân thiết, giản dị dễ gần hơn.
Ông ta mỉm cười, nói với Triệu Hướng Thu: "Tiểu Thu nói rất đúng, bọn chú làm sao có thể đẩy chuyện này lên người một phụ nữ như cháu được.
Nếu vậy còn cần đám đàn ông bọn chú làm gì nữa. Bọn chú thật sự coi trọng năng lực của cháu, muốn tăng thêm phần thắng, cũng thuận tiện nâng cao uy danh của đội sản xuất chúng ta!
Đương nhiên, bọn chú sẽ không để cháu phải làm không công. Cháu là một phụ nữ còn phải một mình nuôi con, cũng không dễ dàng gì.
Bọn chú có thể trợ cấp thêm cho cháu trong phạm vi khả năng có thể. Bọn chú sẽ tính thêm một nhân khẩu cho nhà cháu.
Tới lúc chia lương thực năm sau, bọn chú sẽ cho nhà cháu thêm hai trăm cân khẩu phần lương thực, cháu thấy thế nào?"
Triệu Hướng Thu xem thường: "Chú thấy cháu thiếu ăn à?"
Triệu Xương Dân: ...
Thời buổi này, nếu một nhà có thêm hai trăm cân khẩu phần lương thực, chắc chắn bọn họ sẽ vui mừng tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc.
Người phụ nữ này lại xem thường à?
Cô lấy đâu ra tự tin như vậy?
Thầy, u của cô cũng có gánh nặng không nhỏ, làm gì có năng lực tiếp tế cho cô?
Triệu Xương Dân yếu ớt hỏi: "Vậy ý của cháu là?"
Triệu Hướng Thu cười nhạt: "Chú, người khôn ngoan luôn đồng hành cùng bạn bè.
Cháu là một người dân bình thường, chú lại muốn cái mông quyết định cái đầu, bảo cháu phải quan tâm tới những cán bộ như chú à?
Chuyện này không thích hợp lắm nhỉ?
Nếu cháu cũng là một cán bộ trong thôn như các chú, chúng ta chính là châu chấu buộc trên một sợi dây thừng, có chung lợi ích.
Nếu gặp chuyện gì, cháu ra mặt cũng có thể giải thích được. Các chú thấy có đúng không?"
Triệu Xương Dân, Triệu Xương Hỷ: ...
Người phụ nữ này có dã tâm không nhỏ!
Cô lại dám đòi vào ủy ban thôn!
Đôi mắt tối tăm lại sắc bén của Triệu Xương Dân nhìn Triệu Hướng Thu, hình như muốn xuyên thủng cô.
Triệu Hướng Thu không hề sợ hãi hay e ngại gì. Cô cứ thản nhiên ngồi đó.
Nực cười, các người gọi chị đây tới thì phải cho chị đây lợi ích chứ. Tôi đâu phải là kẻ ngốc mà không đưa ra yêu cầu cao?
Có lợi ích gì tốt hơn vào ủy ban thôn mà không cần làm việc?
Triệu Xương Dân buồn bực khi nhìn thấy dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi Triệu Hướng Thu:
"Ủy ban thôn đâu dễ vào như vậy. Chuyện này cần phải được bên đại đội và công xã phê duyệt. Tất cả đều là một củ cải, một cái hố, bây giờ không có vị trí nào trống hết! Hơn nữa, cháu chưa từng làm qua, cái gì cũng không biết, cháu vào ủy ban thôn thì có thể làm gì chứ?"
Các chú là người đứng thứ nhất, thứ hai trong thôn, bọn chú bảo người ta đấu tranh anh dũng thì thôi, bản thân còn co đầu rút cổ ở phía sau, không muốn gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Nếu chuyện này mà để cho mọi người biết được, các chú nói lần sau bầu cử, mọi người còn có thể ủng hộ các chú sao?"
Hai người không nói được lời nào.
Cuối cùng vẫn là Triệu Xương Dân hiểu ra trước. Người phụ nữ này không hoàn toàn từ chối, cũng không quá tức giận.
Chắc cô cảm thấy mình không được lợi ích gì nên không muốn dính vào, đương nhiên cũng sẽ không để cho mình được hưởng lợi...
Mình vẫn có cơ hội thương lượng.
Triệu Xương Dân điều chỉnh lại sắc mặt của mình, cố gắng làm mình trông thân thiết, giản dị dễ gần hơn.
Ông ta mỉm cười, nói với Triệu Hướng Thu: "Tiểu Thu nói rất đúng, bọn chú làm sao có thể đẩy chuyện này lên người một phụ nữ như cháu được.
Nếu vậy còn cần đám đàn ông bọn chú làm gì nữa. Bọn chú thật sự coi trọng năng lực của cháu, muốn tăng thêm phần thắng, cũng thuận tiện nâng cao uy danh của đội sản xuất chúng ta!
Đương nhiên, bọn chú sẽ không để cháu phải làm không công. Cháu là một phụ nữ còn phải một mình nuôi con, cũng không dễ dàng gì.
Bọn chú có thể trợ cấp thêm cho cháu trong phạm vi khả năng có thể. Bọn chú sẽ tính thêm một nhân khẩu cho nhà cháu.
Tới lúc chia lương thực năm sau, bọn chú sẽ cho nhà cháu thêm hai trăm cân khẩu phần lương thực, cháu thấy thế nào?"
Triệu Hướng Thu xem thường: "Chú thấy cháu thiếu ăn à?"
Triệu Xương Dân: ...
Thời buổi này, nếu một nhà có thêm hai trăm cân khẩu phần lương thực, chắc chắn bọn họ sẽ vui mừng tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc.
Người phụ nữ này lại xem thường à?
Cô lấy đâu ra tự tin như vậy?
Thầy, u của cô cũng có gánh nặng không nhỏ, làm gì có năng lực tiếp tế cho cô?
Triệu Xương Dân yếu ớt hỏi: "Vậy ý của cháu là?"
Triệu Hướng Thu cười nhạt: "Chú, người khôn ngoan luôn đồng hành cùng bạn bè.
Cháu là một người dân bình thường, chú lại muốn cái mông quyết định cái đầu, bảo cháu phải quan tâm tới những cán bộ như chú à?
Chuyện này không thích hợp lắm nhỉ?
Nếu cháu cũng là một cán bộ trong thôn như các chú, chúng ta chính là châu chấu buộc trên một sợi dây thừng, có chung lợi ích.
Nếu gặp chuyện gì, cháu ra mặt cũng có thể giải thích được. Các chú thấy có đúng không?"
Triệu Xương Dân, Triệu Xương Hỷ: ...
Người phụ nữ này có dã tâm không nhỏ!
Cô lại dám đòi vào ủy ban thôn!
Đôi mắt tối tăm lại sắc bén của Triệu Xương Dân nhìn Triệu Hướng Thu, hình như muốn xuyên thủng cô.
Triệu Hướng Thu không hề sợ hãi hay e ngại gì. Cô cứ thản nhiên ngồi đó.
Nực cười, các người gọi chị đây tới thì phải cho chị đây lợi ích chứ. Tôi đâu phải là kẻ ngốc mà không đưa ra yêu cầu cao?
Có lợi ích gì tốt hơn vào ủy ban thôn mà không cần làm việc?
Triệu Xương Dân buồn bực khi nhìn thấy dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi Triệu Hướng Thu:
"Ủy ban thôn đâu dễ vào như vậy. Chuyện này cần phải được bên đại đội và công xã phê duyệt. Tất cả đều là một củ cải, một cái hố, bây giờ không có vị trí nào trống hết! Hơn nữa, cháu chưa từng làm qua, cái gì cũng không biết, cháu vào ủy ban thôn thì có thể làm gì chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.