Xuyên Tới 60: Dẫn Con Gái Làm Giàu
Chương 12: Không Có Bàn Tay Vàng
Hoa Tứ Hải
05/10/2023
Học Đại học kiểu này thật sự chẳng để làm gì!
Nhìn sắc mặt Triệu Hướng Thu càng ngày càng đen, Triệu Trác Nghiên cũng cảm thấy đầu óc mình lúc ấy quá ngu ngốc, thế mà lại dùng tay kéo mẹ ra...
Để giảm bớt sự xấu hổ, Triệu Trác Nghiên chỉ có thể lái qua chủ đề khác:
“Mẹ, không phải mẹ muốn hỏi con về ký ức của cơ thể này sao? Cái cơ thể này của con mới có 5 tuổi, có thể có cái ký ức đặc biệt gì chứ, nhưng đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã phải ra ngoài làm việc rồi, lại còn giao nhiệm vụ, thật sự là thay đổi hiểu biết của con.
Còn nữa, cơ thể này của con tên là Vương Tú Mai, quá quê mùa, mẹ, mẹ có cách gì đổi tên cho con không?”
“Những đứa trẻ trong thời đại này đều tên như vậy đấy, sau khi biết đi sẽ phải làm việc nhà giúp đỡ gia đình, quét rác, nấu cơm, băm cỏ heo, lụm phân, nhặt củi nhóm lửa, gần như là cuộc sống hàng ngày của chúng, còn có thể kiếm một ít điểm công giúp gia đình tăng hạng.
Chuyện sửa tên mà con nói, hẳn là có thể làm được, cơ mà phải chờ sau khi chúng ta rời khỏi nhà họ Vương đã.”
“Mẹ, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ? Mẹ có kế hoạch gì chưa?”
“Trước tiên về tìm Tào Kim Hoa quậy chút tiền đi bệnh viện khám bệnh cái đã, không biết cái nước bùa tối qua trộn lẫn cái gì, vừa uống vào đã làm chết hai mẹ con nguyên thân, không chừng vẫn còn lưu lại di chứng trong cơ thể, sau này sẽ rất phiền toái.”
“Được thôi, tất cả đều nghe theo mẹ hết! Kiên quyết đi theo chỉ của mẹ! Mẹ, bụng con bây giờ rất đói, có thể về nhà ăn cơm trước không?” Triệu Trác Nghiên sờ bụng mình, nói.
Triệu Hướng Thu bấm tay tính toán:
“Hiện tại trời vừa mới sáng, dựa theo ký ức của nguyên thân, thời gian này trong thôn hẳn là đang chuẩn bị tập hợp đi làm công, đợi đến khi làm đủ 8 - 9 điểm công mới có thể trở về làm cơm sáng, cho nên chúng ta bây giờ trở về cũng không có cơm ăn, chỉ có xuống ruộng làm việc mà thôi!”
Triệu Trác Nghiên:...
Nhìn Triệu Trác Nghiên tội nghiệp, Triệu Hướng Thu cũng bất đắc dĩ, thời đại này chính là như vậy, mọi người đều sống như vậy, mình cũng không thể khác loài.
Mà những người trong tổ sản xuất cũng không cho phép mình khác loài, trong đại hội được tổ chức trong truyền thuyết cũng không phải là chuyện đùa giỡn!
Aiz, những người xuyên không trong tiểu thuyết khác đều có bàn tay vàng, sao cô lại không có vậy? Chẳng lẽ phương thức xuyên không của cô không đúng sao?
Ở cái thời địa thiếu ăn thiếu mặc này, không có bàn tay vàng, lam sao có thể sống nổi đây!
Nhìn sắc mặt Triệu Hướng Thu càng ngày càng đen, Triệu Trác Nghiên cũng cảm thấy đầu óc mình lúc ấy quá ngu ngốc, thế mà lại dùng tay kéo mẹ ra...
Để giảm bớt sự xấu hổ, Triệu Trác Nghiên chỉ có thể lái qua chủ đề khác:
“Mẹ, không phải mẹ muốn hỏi con về ký ức của cơ thể này sao? Cái cơ thể này của con mới có 5 tuổi, có thể có cái ký ức đặc biệt gì chứ, nhưng đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã phải ra ngoài làm việc rồi, lại còn giao nhiệm vụ, thật sự là thay đổi hiểu biết của con.
Còn nữa, cơ thể này của con tên là Vương Tú Mai, quá quê mùa, mẹ, mẹ có cách gì đổi tên cho con không?”
“Những đứa trẻ trong thời đại này đều tên như vậy đấy, sau khi biết đi sẽ phải làm việc nhà giúp đỡ gia đình, quét rác, nấu cơm, băm cỏ heo, lụm phân, nhặt củi nhóm lửa, gần như là cuộc sống hàng ngày của chúng, còn có thể kiếm một ít điểm công giúp gia đình tăng hạng.
Chuyện sửa tên mà con nói, hẳn là có thể làm được, cơ mà phải chờ sau khi chúng ta rời khỏi nhà họ Vương đã.”
“Mẹ, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ? Mẹ có kế hoạch gì chưa?”
“Trước tiên về tìm Tào Kim Hoa quậy chút tiền đi bệnh viện khám bệnh cái đã, không biết cái nước bùa tối qua trộn lẫn cái gì, vừa uống vào đã làm chết hai mẹ con nguyên thân, không chừng vẫn còn lưu lại di chứng trong cơ thể, sau này sẽ rất phiền toái.”
“Được thôi, tất cả đều nghe theo mẹ hết! Kiên quyết đi theo chỉ của mẹ! Mẹ, bụng con bây giờ rất đói, có thể về nhà ăn cơm trước không?” Triệu Trác Nghiên sờ bụng mình, nói.
Triệu Hướng Thu bấm tay tính toán:
“Hiện tại trời vừa mới sáng, dựa theo ký ức của nguyên thân, thời gian này trong thôn hẳn là đang chuẩn bị tập hợp đi làm công, đợi đến khi làm đủ 8 - 9 điểm công mới có thể trở về làm cơm sáng, cho nên chúng ta bây giờ trở về cũng không có cơm ăn, chỉ có xuống ruộng làm việc mà thôi!”
Triệu Trác Nghiên:...
Nhìn Triệu Trác Nghiên tội nghiệp, Triệu Hướng Thu cũng bất đắc dĩ, thời đại này chính là như vậy, mọi người đều sống như vậy, mình cũng không thể khác loài.
Mà những người trong tổ sản xuất cũng không cho phép mình khác loài, trong đại hội được tổ chức trong truyền thuyết cũng không phải là chuyện đùa giỡn!
Aiz, những người xuyên không trong tiểu thuyết khác đều có bàn tay vàng, sao cô lại không có vậy? Chẳng lẽ phương thức xuyên không của cô không đúng sao?
Ở cái thời địa thiếu ăn thiếu mặc này, không có bàn tay vàng, lam sao có thể sống nổi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.