Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Chương 21: Chẳng Lẽ Hắn Đã Cưới Kẻ Ngu Thật?
Trà Trà Nịnh Mông
08/05/2024
Hoắc Chiến Thần thấy mọi người ăn như chết đói lại ăn một miếng. Bánh màn thầu vừa thơm vừa xốp mềm, rau sam đã giòn còn chua cay.
Hắn ăn mà không tự chủ được lại liếc nhìn Khương Vãn Đồng…
Rau dại cũng có thể làm thành vị ngon như vậy, chắc hẳn khi ở nhà cô phải vung xẻng nấu ăn liên tục.
Nhưng rõ ràng cô còn quên cả cách sử dụng nồi bếp…
Chẳng lẽ hắn đã cưới một kẻ ngốc thật?
Trước kia khi tới hai mùa xuân hạ, gần như mỗi nhà đều thường phải ăn rau dại, cho nên mọi người đã ăn tới chán ngấy rồi.
Hiện tại cuối cùng cũng được ăn chung với đồ ăn, cảm giác như mệt mỏi cả ngày đều tiêu tan bớt.
Mọi người ăn rất vui vẻ, nhưng Khương Vãn Đồng lại hơi cẩn trọng. Bánh màn thầu được làm từ hai loại bột kết hợp ăn khô vô cùng, còn mắc cổ, cô ăn một miếng mà hận không thể đấm ngực ba cái.
Cũng vì ăn không quen nên cô không dám ăn nhanh như mọi người.
Hoắc Chiến Thần liếc nhìn Khương Vãn Đồng ăn từng miếng từng miếng nhỏ, thật lâu vẫn chưa thể ăn hết nửa cái màn thầu trong tay, không nói gì.
Mà Hoắc Kiến Căn, sau khi ăn no xong, ông vui sướng nói: “Đồng Đồng, tay nghề của con giỏi quá, sao lúc trước không nghe thấy người trong thôn khen con bao giờ nhỉ?”
Khương Vãn Đồng cười cười ngượng ngùng: “Do con không thích nghiên cứu mấy thứ này quá thôi.”
Hoắc Kiến Căn: “Được rồi, tốt lắm, coi như một tay nghề mới.”
Giang Mẫn đã ăn thật no, ợ một cái, còn không quên giễu cợt:
“Người thích ăn hàng thường nấu cơm ngon, bởi bình thường bọn họ rất thích lần mò tìm hiểu mấy thứ này.”
Nụ cười trên mặt Hoắc Kiến Căn dần tiêu tán, ông trầm mặt nói: “Con đã thích ăn vặt còn thích đùa dai, vừa lười vừa tham.”
Giang Mẫn không nói được gì nữa, buồn bực kéo hai đứa con trai rời đi. Lý Nguyệt trung thực thu dọn bát đũa đi rửa chén.
Khương Vãn Đồng thấy chị ấy đã lớn bụng như vậy rồi còn làm việc, không đành lòng, lại đứng lên giúp chị ấy thu dọn.
Nhưng Lý Nguyệt vội vàng ngăn cản: “Không sao. Em đã nấu cơm rồi, bát này để chị rửa cho.”
Hoắc Chiến Toàn cũng lên tiếng: “Đúng đó em dâu, em đi nghỉ ngơi đi, còn lại để chị dâu em làm.”
Khương Vãn Đồng run lên, lúc này cô mới phát hiện, Hoắc Chiến Toàn đúng là khắc họa chân thực cho mẫu đàn ông thời đại này.
Hắn ta cho rằng phụ nữ phải chịu trách nhiệm sinh con, chăm con, kiếm điểm lao động, làm việc nhà mà đàn ông chỉ cần làm trụ cột gia đình, chỉ cần xuống ruộng làm việc là được, sau khi về nhà cứ thoải mái chờ ăn, chỉ cần không đánh vợ đã là đàn ông tốt rồi.
Mà muốn hắn ta có thể thương yêu người phụ nữ của mình giống Hoắc Chiến Thần, sợ là còn khó hơn lên trời.
Cô ủ rũ cúi đầu mở cửa phòng ngủ ra, vừa liếc mắt đã thấy một vòng máu đỏ bắt mắt dính trên chiếc khăn trải giường quê mùa.
Dưới ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào, trông nó lại càng chói mắt lại mờ ám hơn.
Hắn ăn mà không tự chủ được lại liếc nhìn Khương Vãn Đồng…
Rau dại cũng có thể làm thành vị ngon như vậy, chắc hẳn khi ở nhà cô phải vung xẻng nấu ăn liên tục.
Nhưng rõ ràng cô còn quên cả cách sử dụng nồi bếp…
Chẳng lẽ hắn đã cưới một kẻ ngốc thật?
Trước kia khi tới hai mùa xuân hạ, gần như mỗi nhà đều thường phải ăn rau dại, cho nên mọi người đã ăn tới chán ngấy rồi.
Hiện tại cuối cùng cũng được ăn chung với đồ ăn, cảm giác như mệt mỏi cả ngày đều tiêu tan bớt.
Mọi người ăn rất vui vẻ, nhưng Khương Vãn Đồng lại hơi cẩn trọng. Bánh màn thầu được làm từ hai loại bột kết hợp ăn khô vô cùng, còn mắc cổ, cô ăn một miếng mà hận không thể đấm ngực ba cái.
Cũng vì ăn không quen nên cô không dám ăn nhanh như mọi người.
Hoắc Chiến Thần liếc nhìn Khương Vãn Đồng ăn từng miếng từng miếng nhỏ, thật lâu vẫn chưa thể ăn hết nửa cái màn thầu trong tay, không nói gì.
Mà Hoắc Kiến Căn, sau khi ăn no xong, ông vui sướng nói: “Đồng Đồng, tay nghề của con giỏi quá, sao lúc trước không nghe thấy người trong thôn khen con bao giờ nhỉ?”
Khương Vãn Đồng cười cười ngượng ngùng: “Do con không thích nghiên cứu mấy thứ này quá thôi.”
Hoắc Kiến Căn: “Được rồi, tốt lắm, coi như một tay nghề mới.”
Giang Mẫn đã ăn thật no, ợ một cái, còn không quên giễu cợt:
“Người thích ăn hàng thường nấu cơm ngon, bởi bình thường bọn họ rất thích lần mò tìm hiểu mấy thứ này.”
Nụ cười trên mặt Hoắc Kiến Căn dần tiêu tán, ông trầm mặt nói: “Con đã thích ăn vặt còn thích đùa dai, vừa lười vừa tham.”
Giang Mẫn không nói được gì nữa, buồn bực kéo hai đứa con trai rời đi. Lý Nguyệt trung thực thu dọn bát đũa đi rửa chén.
Khương Vãn Đồng thấy chị ấy đã lớn bụng như vậy rồi còn làm việc, không đành lòng, lại đứng lên giúp chị ấy thu dọn.
Nhưng Lý Nguyệt vội vàng ngăn cản: “Không sao. Em đã nấu cơm rồi, bát này để chị rửa cho.”
Hoắc Chiến Toàn cũng lên tiếng: “Đúng đó em dâu, em đi nghỉ ngơi đi, còn lại để chị dâu em làm.”
Khương Vãn Đồng run lên, lúc này cô mới phát hiện, Hoắc Chiến Toàn đúng là khắc họa chân thực cho mẫu đàn ông thời đại này.
Hắn ta cho rằng phụ nữ phải chịu trách nhiệm sinh con, chăm con, kiếm điểm lao động, làm việc nhà mà đàn ông chỉ cần làm trụ cột gia đình, chỉ cần xuống ruộng làm việc là được, sau khi về nhà cứ thoải mái chờ ăn, chỉ cần không đánh vợ đã là đàn ông tốt rồi.
Mà muốn hắn ta có thể thương yêu người phụ nữ của mình giống Hoắc Chiến Thần, sợ là còn khó hơn lên trời.
Cô ủ rũ cúi đầu mở cửa phòng ngủ ra, vừa liếc mắt đã thấy một vòng máu đỏ bắt mắt dính trên chiếc khăn trải giường quê mùa.
Dưới ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào, trông nó lại càng chói mắt lại mờ ám hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.