Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Chương 13: Chiến Thần, Em Không Vặt Nổi Nữa (2)
Trà Trà Nịnh Mông
03/05/2024
Kết quả chẳng được mấy phút, ngay cả áo trong cũng bị hắn lột sạch hoàn toàn, nguyên quá trình phóng túng trầm luân, đúng là khác hẳn với dáng vẻ thanh lãnh ban ngày.
Càng nghĩ càng thấy nóng, hai gò má cô đỏ ửng lên, trong lòng thầm nghĩ…
Nào có ai một đêm đã xoa ra như vậy được, tôi đây là trời sinh, không phải là bị xoa ra.
Trong nguyên tác không miêu tả rõ ngực cô, hiển nhiên là vì Khương Nghênh Xuân đố kị với cô.
Thời gian làm việc khô khan không thú vị, cho nên mọi người tự tìm thú vui cho mình, nói chuyện với nhau, tiếng nói càng lúc càng lớn, nội dung cũng càng lúc càng “dằm khăm”.
Đám đàn ông cách đó không xa nghe thấy, rối rít ngẩng đầu nhìn về phía bên này. Nhưng cây ngô dày đặc che khuất, đâu ai có thể thấy được cái gì.
“Bọn họ đang nói ai vậy? Ngực lớn eo nhỏ? Sao tôi không biết trong đội chúng ta có người nào chưa có con mà có vóc dáng như vậy?”
“Muốn đi qua xem thử ghê, nhưng lại sợ đám phụ nữ kia dị nghị, đắc tội bọn họ ngày sau đừng mong tìm được đối tượng.”
Hoắc Chiến Thần tay chân lanh lẹ, đã làm xong phần việc của mình. Thấy người xung quanh nói linh tinh, phương hướng bọn họ nhìn lại là hướng Khương Vãn Đồng đang làm việc, hắn hơi nhíu mày, sau đó vững vàng bước qua.
Chỉ thấy Khương Vãn Đồng đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên hái ngô, dưới cần cổ trắng nõn như ngọc là vóc dáng đẫy đà…
Mãi tới lúc này hắn mới ý thức được mấy lời bàn tán khó nghe vừa nãy là đang nói ai.
Hắn xấu hổ bước lên, ném cái áo ngoài đang được treo trên cây ngô tới cho cô, giọng hung dữ:
“Muốn chết đúng không? Ăn mặc kiểu gì vậy?”
Khương Vãn Đồng bị cái đồ thình lình bay tới làm hơi ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao, nói: “Là mẹ kêu em cởi áo ra làm việc mà.”
Hoắc Chiến Thần thấy cô chỉ mãi cãi lại mà không lo mặc áo vào, hắn lại bước lên trước một bước, thô lỗ khoác cái áo ngoài lên người cô:
“Mặc vào rồi nói tiếp. Nhiều người nhìn như vậy, còn ra thể thống gì nữa?”
Khương Vãn Đồng cũng không cứng rắn chống cự, quả quyết mặc áo ngoài vào.
Hoắc Chiến Thần quét khắp người cô một lượt. Tối hôm qua làm không ít lần, đương nhiên hắn cũng biết vóc dáng cô tuyệt tới mức nào.
Gương mặt hắn hơi đỏ lên, cũng không biết là do nắng hay là do nóng, nói chung là trông hắn không còn lạnh lùng như trước, nhưng không hiểu sao vẻ mặt lại có chút gượng gạo.
Khương Vãn Đồng phát hiện điểm này, liếc mắt thấy người xung quanh như đã làm gần xong, chạy tới phía trước hết, mà phần đất của cô vẫn còn nguyên…
Sợ bị nói xấu, cô thử thăm dò: “Hoắc Chiến Thần, tôi không bẻ bắp được…”
Giọng cô vốn mềm mại, lúc này lại mang theo ý nhờ vả, giọng mềm tới mức có thể vắt ra nước làm cả người Hoắc Chiến Thần tê dại như bị điện giật, sống lưng cũng tê rần.
Hắn liếm liếm khóe môi… Sao trước đây hắn không phát hiện cô còn có thể trêu người tới thế?
Càng nghĩ càng thấy nóng, hai gò má cô đỏ ửng lên, trong lòng thầm nghĩ…
Nào có ai một đêm đã xoa ra như vậy được, tôi đây là trời sinh, không phải là bị xoa ra.
Trong nguyên tác không miêu tả rõ ngực cô, hiển nhiên là vì Khương Nghênh Xuân đố kị với cô.
Thời gian làm việc khô khan không thú vị, cho nên mọi người tự tìm thú vui cho mình, nói chuyện với nhau, tiếng nói càng lúc càng lớn, nội dung cũng càng lúc càng “dằm khăm”.
Đám đàn ông cách đó không xa nghe thấy, rối rít ngẩng đầu nhìn về phía bên này. Nhưng cây ngô dày đặc che khuất, đâu ai có thể thấy được cái gì.
“Bọn họ đang nói ai vậy? Ngực lớn eo nhỏ? Sao tôi không biết trong đội chúng ta có người nào chưa có con mà có vóc dáng như vậy?”
“Muốn đi qua xem thử ghê, nhưng lại sợ đám phụ nữ kia dị nghị, đắc tội bọn họ ngày sau đừng mong tìm được đối tượng.”
Hoắc Chiến Thần tay chân lanh lẹ, đã làm xong phần việc của mình. Thấy người xung quanh nói linh tinh, phương hướng bọn họ nhìn lại là hướng Khương Vãn Đồng đang làm việc, hắn hơi nhíu mày, sau đó vững vàng bước qua.
Chỉ thấy Khương Vãn Đồng đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên hái ngô, dưới cần cổ trắng nõn như ngọc là vóc dáng đẫy đà…
Mãi tới lúc này hắn mới ý thức được mấy lời bàn tán khó nghe vừa nãy là đang nói ai.
Hắn xấu hổ bước lên, ném cái áo ngoài đang được treo trên cây ngô tới cho cô, giọng hung dữ:
“Muốn chết đúng không? Ăn mặc kiểu gì vậy?”
Khương Vãn Đồng bị cái đồ thình lình bay tới làm hơi ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao, nói: “Là mẹ kêu em cởi áo ra làm việc mà.”
Hoắc Chiến Thần thấy cô chỉ mãi cãi lại mà không lo mặc áo vào, hắn lại bước lên trước một bước, thô lỗ khoác cái áo ngoài lên người cô:
“Mặc vào rồi nói tiếp. Nhiều người nhìn như vậy, còn ra thể thống gì nữa?”
Khương Vãn Đồng cũng không cứng rắn chống cự, quả quyết mặc áo ngoài vào.
Hoắc Chiến Thần quét khắp người cô một lượt. Tối hôm qua làm không ít lần, đương nhiên hắn cũng biết vóc dáng cô tuyệt tới mức nào.
Gương mặt hắn hơi đỏ lên, cũng không biết là do nắng hay là do nóng, nói chung là trông hắn không còn lạnh lùng như trước, nhưng không hiểu sao vẻ mặt lại có chút gượng gạo.
Khương Vãn Đồng phát hiện điểm này, liếc mắt thấy người xung quanh như đã làm gần xong, chạy tới phía trước hết, mà phần đất của cô vẫn còn nguyên…
Sợ bị nói xấu, cô thử thăm dò: “Hoắc Chiến Thần, tôi không bẻ bắp được…”
Giọng cô vốn mềm mại, lúc này lại mang theo ý nhờ vả, giọng mềm tới mức có thể vắt ra nước làm cả người Hoắc Chiến Thần tê dại như bị điện giật, sống lưng cũng tê rần.
Hắn liếm liếm khóe môi… Sao trước đây hắn không phát hiện cô còn có thể trêu người tới thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.