Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Chương 17: Chó Mới Thấy Phân Thơm (3)
Trà Trà Nịnh Mông
05/05/2024
Yết hầu hắn ta trượt trượt, “ừ” một tiếng lấy lệ.
Khương Nghênh Xuân nhận được câu trả lời mang tính thỏa hiệp của Liễu Thanh Thư, hệt như kẻ thắng nhân sinh, mặt mũi đầy ý cười khiêu khích.
Khương Vãn Đồng hừ khẽ một tiếng: “Chỉ có chó mới thấy phân thơm.”
Nói xong câu này cô xoay người rời đi, để lại Liễu Thanh Thư với Khương Nghênh Xuân tái mặt đứng đó, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Khương Vãn Đồng với ánh mắt không thể tin tưởng nổi.
Đây là lời Khương Vãn Đồng có thể nói ra được ư?
Khương Nghênh Xuân cảm thấy uất ức: “Anh Thanh Thư, anh xem đi, cô ta tục tĩu cỡ nào, may mà anh không bị trúng kế của cô ta.”
Liễu Thanh Thư thì chỉ thấy vừa tức vừa bực, nhưng càng nhiều hơn vẫn là không cam lòng cùng với ảo não.
Sớm biết Khương Vãn Đồng sẽ trở nên xinh đẹp như thế, trước đây khi bị Khương Vãn Đồng bỏ thuốc hắn ta đã không chống cự, làm hại bản thân vừa phải ngâm nước lạnh vừa phải chịu đựng cảm giác khó chịu tới muốn nổ tung.
Khương Nghênh Xuân lại nói: “Em thấy cô ta không chiếm được anh nên mới vì yêu sinh hận, tiện nhân kia đang đố kị em.”
Nghe thấy câu này, cảm giác xấu hổ trong lòng Liễu Thanh Thư chợt biến mất, khóe môi lại cong lên…
Đúng nha, chắc chắn là Vãn Đồng đang đố kị ghen ghét vì Khương Nghênh Xuân có thể ở bên mình.
Nếu không vì sao một người vốn không từ thủ đoạn để có được mình, sao đột nhiên lại nói chuyện lạnh nhạt tới thế?
Huống gì, Hoắc Chiến Thần chán ghét Khương Vãn Đồng như thế, thậm chí còn không đi đăng ký kết hôn, thiết nghĩ hẳn Hoắc Chiến Thần cũng chẳng muốn chạm vào Khương Vãn Đồng.
Hay là quan sát thêm một thời gian nữa đi, không ổn thì kêu Vãn Đồng ly hôn là được.
…
Khương Vãn Đồng về tới nhà, nhìn giỏ rau sam củ dại với một chậu hai loại bột mì trong bếp, trong lòng thầm nghĩ chỉ có thể làm rau trộn.
Tuy cô sống an nhàn sung sướng đã quen, nhưng trong nhà làm giàu nhờ mở quán ăn, đương nhiên cô cũng am hiểu nấu nướng nhất.
Đầu tiên cô nhào bột làm bánh màn thầu. Khi chuẩn bị hấp lên, cô lại đứng trước cái bếp được làm từ đất bùn, cảm thấy khó xử.
Dù thế nào đi nữa, cô cùng chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ, không biết phải sử dụng như thế nào.
Đúng lúc Hoắc Chiến Thần trở về chú ý thấy Khương Vãn Đồng đang ngồi xổm trước bếp nghiên cứu cái gì đó.
Hắn lạnh mặt đi vào, thân hình cao lớn chắn bên người Khương Vãn Đồng, che khuất tất cả ánh sáng.
Khương Vãn Đồng ngẩng đầu lên thấy hắn, hơi thẹn thùng nói: “Hoắc Chiến Thần, cái này dùng kiểu nào vậy?”
Hoắc Chiến Thần hơi nhíu mày: “Cô nhảy xuống núi xong biến thành kẻ ngu luôn rồi sao? Ngồi xổm ở đây nhìn thật lâu như vậy chỉ vì không biết sử dụng?”
Khương Vãn Đồng biết mình có nói lắm với hắn cũng vô dụng, biết hắn thích mềm mỏng, mà mình cũng là người biết co biết dãn, cô nhẹ nhàng nói:
“Tôi bị sốt mấy ngày, đầu óc còn hơi mơ hồ, quên mất cách nhóm lửa thế nào rồi, Hoắc Chiến Thần…”
Khương Nghênh Xuân nhận được câu trả lời mang tính thỏa hiệp của Liễu Thanh Thư, hệt như kẻ thắng nhân sinh, mặt mũi đầy ý cười khiêu khích.
Khương Vãn Đồng hừ khẽ một tiếng: “Chỉ có chó mới thấy phân thơm.”
Nói xong câu này cô xoay người rời đi, để lại Liễu Thanh Thư với Khương Nghênh Xuân tái mặt đứng đó, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Khương Vãn Đồng với ánh mắt không thể tin tưởng nổi.
Đây là lời Khương Vãn Đồng có thể nói ra được ư?
Khương Nghênh Xuân cảm thấy uất ức: “Anh Thanh Thư, anh xem đi, cô ta tục tĩu cỡ nào, may mà anh không bị trúng kế của cô ta.”
Liễu Thanh Thư thì chỉ thấy vừa tức vừa bực, nhưng càng nhiều hơn vẫn là không cam lòng cùng với ảo não.
Sớm biết Khương Vãn Đồng sẽ trở nên xinh đẹp như thế, trước đây khi bị Khương Vãn Đồng bỏ thuốc hắn ta đã không chống cự, làm hại bản thân vừa phải ngâm nước lạnh vừa phải chịu đựng cảm giác khó chịu tới muốn nổ tung.
Khương Nghênh Xuân lại nói: “Em thấy cô ta không chiếm được anh nên mới vì yêu sinh hận, tiện nhân kia đang đố kị em.”
Nghe thấy câu này, cảm giác xấu hổ trong lòng Liễu Thanh Thư chợt biến mất, khóe môi lại cong lên…
Đúng nha, chắc chắn là Vãn Đồng đang đố kị ghen ghét vì Khương Nghênh Xuân có thể ở bên mình.
Nếu không vì sao một người vốn không từ thủ đoạn để có được mình, sao đột nhiên lại nói chuyện lạnh nhạt tới thế?
Huống gì, Hoắc Chiến Thần chán ghét Khương Vãn Đồng như thế, thậm chí còn không đi đăng ký kết hôn, thiết nghĩ hẳn Hoắc Chiến Thần cũng chẳng muốn chạm vào Khương Vãn Đồng.
Hay là quan sát thêm một thời gian nữa đi, không ổn thì kêu Vãn Đồng ly hôn là được.
…
Khương Vãn Đồng về tới nhà, nhìn giỏ rau sam củ dại với một chậu hai loại bột mì trong bếp, trong lòng thầm nghĩ chỉ có thể làm rau trộn.
Tuy cô sống an nhàn sung sướng đã quen, nhưng trong nhà làm giàu nhờ mở quán ăn, đương nhiên cô cũng am hiểu nấu nướng nhất.
Đầu tiên cô nhào bột làm bánh màn thầu. Khi chuẩn bị hấp lên, cô lại đứng trước cái bếp được làm từ đất bùn, cảm thấy khó xử.
Dù thế nào đi nữa, cô cùng chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ, không biết phải sử dụng như thế nào.
Đúng lúc Hoắc Chiến Thần trở về chú ý thấy Khương Vãn Đồng đang ngồi xổm trước bếp nghiên cứu cái gì đó.
Hắn lạnh mặt đi vào, thân hình cao lớn chắn bên người Khương Vãn Đồng, che khuất tất cả ánh sáng.
Khương Vãn Đồng ngẩng đầu lên thấy hắn, hơi thẹn thùng nói: “Hoắc Chiến Thần, cái này dùng kiểu nào vậy?”
Hoắc Chiến Thần hơi nhíu mày: “Cô nhảy xuống núi xong biến thành kẻ ngu luôn rồi sao? Ngồi xổm ở đây nhìn thật lâu như vậy chỉ vì không biết sử dụng?”
Khương Vãn Đồng biết mình có nói lắm với hắn cũng vô dụng, biết hắn thích mềm mỏng, mà mình cũng là người biết co biết dãn, cô nhẹ nhàng nói:
“Tôi bị sốt mấy ngày, đầu óc còn hơi mơ hồ, quên mất cách nhóm lửa thế nào rồi, Hoắc Chiến Thần…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.