Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Chương 15: Chó Mới Thấy Phân Thơm
Trà Trà Nịnh Mông
05/05/2024
Đáy mắt Khương Vãn Đồng đầy ý cười, lại hướng về phía Từ Hà nói to: “Mẹ, Chiến Thần kêu con về nhà, hay là con về nấu cơm chờ mọi người nha.”
Từ Hà không lên tiếng. Dù sao cũng cần có người về nấu cơm. Trước đây thường là ai làm xong phần việc của mình trước sẽ về nấu cơm.
Nhà bọn họ nhiều người, mỗi người một ý, nấu cơm cũng không phải công việc đơn giản gì. Thế là bà vừa vặt ngô vừa nói:
“Đừng nấu nhiều quá, số lương thực đó cần để dành ăn mấy ngày đây.”
Khương Vãn Đồng hài lòng trở về. Đường bờ ruộng loang lổ vết rạn, trong không khí như có mùi nắng cùng mùi cỏ khô hỗn hợp lại.
Trời trong xanh không một gợn mây, ngay cả gió cũng mang theo hương thảo mộc thơm mát, là không khí cô chưa bao giờ thể nghiệm được.
Nhưng cảm xúc tốt đẹp không kéo dài được hai phút, trong lúc vô tình liếc mắt, cô nhìn thấy Liễu Thanh Thư đang ngồi chồm hổm bên gốc ngô làm việc.
Hắn ta nóng tới mức đầu đầy mồ hôi, áo sơ mi bằng vải tổng hợp không hút mồ hôi, lưng áo ướt đẫm, tóc dính đầy râu ngô, trông chật vật không cách nào tả nổi.
Cô hừ nhẹ một tiếng.
Dù sau hai bên cũng không còn nợ nần gì nhau, sau này cứ coi như không quen là được rồi.
Nhưng Liễu Thanh Thư lại không thuận ý cô. Hắn ta liếc mắt nhìn thấy cô, màu mắt sáng rực lên: “Đồng Đồng, em tới rồi ư?”
Hắn không nhìn thấy mình, hắn không nhìn thấy mình… Khương Vãn Đồng vờ như không thấy Liễu Thanh Thư, chân không ngừng bước, trong lòng không ngừng lẩm bẩm câu kia.
Liễu Thanh Thư vội vàng đi tới chắn trước mặt cô, nói:
“Đồng Đồng, Hoắc Chiến Thần bắt em không được nói chuyện với anh ư?”
Khương Vãn Đồng không muốn qua lại quá nhiều với người này, nhưng mặc kệ cô đi hướng nào cũng bị hắn ta cản lại. Hết cách, cô chỉ đành đứng yên lại, nói:
“Anh ấy không muốn tôi nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào khác, tôi cũng phải tị hiềm, phiền anh sau này có gặp tôi cũng hãy vờ như không quen tôi đi.”
Sắc mặt Liễu Thanh Thư hơi cứng đờ, thấy Khương Vãn Đồng không giống đang nói đùa, hắn ta lại nghĩ tới tình cảm Khương Vãn Đồng từng dành cho hắn ta cùng với chuyện không tiếc bỏ thuốc cũng muốn được ngủ chung với hắn ta.
Khóe môi hắn ta cong lên, cười nói: “Em còn đang giận anh vì anh đã đính hôn với Nghênh Xuân ư?”
Khương Vãn Đồng đưa tay ra hiệu cho hắn ta ngậm miệng lại, không nhịn được nói:
“Tôi đã kết hôn rồi, anh cũng đính hôn rồi, nên tị hiềm thì phải tị hiềm. Ngày sau chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Hiện tại trời đang nóng, tôi không muốn nói nhiều với anh.”
“Ghen tị?”
Hiển nhiên Liễu Thanh Thư không tin Khương Vãn Đồng lại thật lòng nghĩ như vậy, ý cười bên khóe môi càng sâu hơn.
Khương Vãn Đồng nhíu mày, có chút cạn lời:
“Anh có biết xấu hổ là gì không vậy? Khi tôi thích anh anh không thích, khi tôi không quan tâm tới anh anh lại chạy tới xum xoe.”
Liễu Thanh Thư cứng họng, mặt đỏ bừng lên, trong lúc nhất thời hắn ta cũng không biết phải đáp lại như thế nào.
Hai người lâm vào thế giằng co…
Từ Hà không lên tiếng. Dù sao cũng cần có người về nấu cơm. Trước đây thường là ai làm xong phần việc của mình trước sẽ về nấu cơm.
Nhà bọn họ nhiều người, mỗi người một ý, nấu cơm cũng không phải công việc đơn giản gì. Thế là bà vừa vặt ngô vừa nói:
“Đừng nấu nhiều quá, số lương thực đó cần để dành ăn mấy ngày đây.”
Khương Vãn Đồng hài lòng trở về. Đường bờ ruộng loang lổ vết rạn, trong không khí như có mùi nắng cùng mùi cỏ khô hỗn hợp lại.
Trời trong xanh không một gợn mây, ngay cả gió cũng mang theo hương thảo mộc thơm mát, là không khí cô chưa bao giờ thể nghiệm được.
Nhưng cảm xúc tốt đẹp không kéo dài được hai phút, trong lúc vô tình liếc mắt, cô nhìn thấy Liễu Thanh Thư đang ngồi chồm hổm bên gốc ngô làm việc.
Hắn ta nóng tới mức đầu đầy mồ hôi, áo sơ mi bằng vải tổng hợp không hút mồ hôi, lưng áo ướt đẫm, tóc dính đầy râu ngô, trông chật vật không cách nào tả nổi.
Cô hừ nhẹ một tiếng.
Dù sau hai bên cũng không còn nợ nần gì nhau, sau này cứ coi như không quen là được rồi.
Nhưng Liễu Thanh Thư lại không thuận ý cô. Hắn ta liếc mắt nhìn thấy cô, màu mắt sáng rực lên: “Đồng Đồng, em tới rồi ư?”
Hắn không nhìn thấy mình, hắn không nhìn thấy mình… Khương Vãn Đồng vờ như không thấy Liễu Thanh Thư, chân không ngừng bước, trong lòng không ngừng lẩm bẩm câu kia.
Liễu Thanh Thư vội vàng đi tới chắn trước mặt cô, nói:
“Đồng Đồng, Hoắc Chiến Thần bắt em không được nói chuyện với anh ư?”
Khương Vãn Đồng không muốn qua lại quá nhiều với người này, nhưng mặc kệ cô đi hướng nào cũng bị hắn ta cản lại. Hết cách, cô chỉ đành đứng yên lại, nói:
“Anh ấy không muốn tôi nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào khác, tôi cũng phải tị hiềm, phiền anh sau này có gặp tôi cũng hãy vờ như không quen tôi đi.”
Sắc mặt Liễu Thanh Thư hơi cứng đờ, thấy Khương Vãn Đồng không giống đang nói đùa, hắn ta lại nghĩ tới tình cảm Khương Vãn Đồng từng dành cho hắn ta cùng với chuyện không tiếc bỏ thuốc cũng muốn được ngủ chung với hắn ta.
Khóe môi hắn ta cong lên, cười nói: “Em còn đang giận anh vì anh đã đính hôn với Nghênh Xuân ư?”
Khương Vãn Đồng đưa tay ra hiệu cho hắn ta ngậm miệng lại, không nhịn được nói:
“Tôi đã kết hôn rồi, anh cũng đính hôn rồi, nên tị hiềm thì phải tị hiềm. Ngày sau chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Hiện tại trời đang nóng, tôi không muốn nói nhiều với anh.”
“Ghen tị?”
Hiển nhiên Liễu Thanh Thư không tin Khương Vãn Đồng lại thật lòng nghĩ như vậy, ý cười bên khóe môi càng sâu hơn.
Khương Vãn Đồng nhíu mày, có chút cạn lời:
“Anh có biết xấu hổ là gì không vậy? Khi tôi thích anh anh không thích, khi tôi không quan tâm tới anh anh lại chạy tới xum xoe.”
Liễu Thanh Thư cứng họng, mặt đỏ bừng lên, trong lúc nhất thời hắn ta cũng không biết phải đáp lại như thế nào.
Hai người lâm vào thế giằng co…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.