Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Chương 7: Khương Vãn Đồng, Tối Qua Tôi Đã Nói Gì Rồi?
Trà Trà Nịnh Mông
01/05/2024
Mà Khương Nghênh Xuân là con gái của bí thư chi bộ, được cưng chiều vô cùng, còn ăn ngon mặc đẹp.
Dưới sự phụ trợ của nữ phụ vạn người ghét là cô, thành công khiến Liễu Thanh Thư cảm thấy Khương Nghênh Xuân chân thành lương thiện xinh đẹp, cuối cùng đính hôn với Khương Nghênh Xuân.
Liễu Thanh Thư cảm nhận được có người đang nhìn, nhíu mày quay đầu lại, vừa lúc đụng phải tầm mắt Khương Vãn Đồng.
Đập vào mắt là sống mũi cao thẳng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp câu hồn hệt như ngâm nước mùa xuân. Dù cô đang mặc bộ đồ đầy mảnh vá cũng không thể che đi thân thể lồi lõm đầy kiêu ngạo.
Giữa một đám phụ nữ nông thôn đầy bụi bẩn, cô trắng tới phát sáng, hệt như hạc giữa bầy gà.
Hắn ta vừa nhìn đã giật mình, cổ họng không tự chủ được trượt trượt nhẹ, nhất thời quên mất thu hồi tầm mắt.
Trước kia Khương Vãn Đồng cũng xinh đẹp, thậm chí da thịt còn trắng tới mức cho dù có phơi nắng thế nào cũng không đen, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô không được phóng khoáng.
Nhưng cô hôm nay diễm lệ xinh đẹp, khí chất cao nhã, còn giống với người trong thành hơn cả người trong thành thật sự là hắn ta.
Lúc này hắn ta còn muốn bước lên hỏi, nhưng liếc thấy xung quanh có nhiều người, sợ ảnh hưởng không tốt, chỉ có thể thôi.
Đợi lát nữa khi cô ấy làm việc xong chắc chắn sẽ qua chỗ mình làm giúp cả phần việc của mình, tới lúc đó mình lại nói chuyện với cô ấy là được rồi.
Khương Vãn Đồng còn chưa thu hồi tầm mắt, Hoắc Chiến Thần đã chú ý thấy hai người có gì đó không đúng. Hắn híp mắt lại, trong lòng thầm hừ lạnh.
Chắc chắn là do hắn cho cô ăn quá no rồi. Đã kết hôn còn dám nhìn người đàn ông khác một cách trắng trợn như vậy.
Tầm mắt hắn như mũi tên băng sắc lạnh, khiến người ta không rét mà run. Khương Vãn Đồng quay đầu nhìn qua, vừa lúc đụng trúng tầm mắt Hoắc Chiến Thần.
Cô chẳng hiểu ra sao, còn bày ra vẻ mặt ý hỏi hắn không sao chứ?
Đầu lưỡi Hoắc Chiến Thần liếm liếm răng hàm, lạnh nhạt dịch tầm mắt đi.
Còn giả vờ, về nhà trị cô!
Đúng lúc này, bí thư thôn phân phó nhiệm vụ hôm nay là tách hạt ngô. Mọi người di chuyển ra ruộng trước.
Khương Vãn Đồng chú ý tới Liễu Thanh Thư cứ giương mắt nhìn về phía cô, ánh mắt cô híp thành một đường, suy nghĩ hai giây, cuối cùng cô đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Khóe môi Liễu Thanh Thư cong lên, rời khỏi đám thanh niên tri thức bên cạnh, cũng quẹo vào.
Cuối cùng cũng không chịu nổi cô đơn mà muốn tìm mình nha!
Rừng cây này vừa rậm rạp vừa âm u, ánh mặt trời theo lá cây loang lổ rơi xuống trên cành khô dưới đất.
Khương Vãn Đồng động ngột xuất hiện trước mặt Liễu Thanh Thư, nói: “Liễu Thanh Thư, anh tới cũng được hai tháng rồi đúng không?”
Liễu Thanh Thư nhìn Khương Vãn Đồng, bước từng bước tới gần, ý cười bên khóe môi càng lúc càng sâu:
“Đồng Đồng, em vẫn luôn ghi nhớ ư?”
Khương Vãn Đồng nói thẳng:
“Hai tháng anh tới, công việc mỗi ngày đều do ai làm mọi người đều biết rõ trong lòng. Một ngày anh được phân 10 điểm lao động, hai tháng là 1210 điểm lao động, cũng chính là 35 đồng 3 hào. Khoản tiền này anh phải trả lại cho tôi.”
Dưới sự phụ trợ của nữ phụ vạn người ghét là cô, thành công khiến Liễu Thanh Thư cảm thấy Khương Nghênh Xuân chân thành lương thiện xinh đẹp, cuối cùng đính hôn với Khương Nghênh Xuân.
Liễu Thanh Thư cảm nhận được có người đang nhìn, nhíu mày quay đầu lại, vừa lúc đụng phải tầm mắt Khương Vãn Đồng.
Đập vào mắt là sống mũi cao thẳng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp câu hồn hệt như ngâm nước mùa xuân. Dù cô đang mặc bộ đồ đầy mảnh vá cũng không thể che đi thân thể lồi lõm đầy kiêu ngạo.
Giữa một đám phụ nữ nông thôn đầy bụi bẩn, cô trắng tới phát sáng, hệt như hạc giữa bầy gà.
Hắn ta vừa nhìn đã giật mình, cổ họng không tự chủ được trượt trượt nhẹ, nhất thời quên mất thu hồi tầm mắt.
Trước kia Khương Vãn Đồng cũng xinh đẹp, thậm chí da thịt còn trắng tới mức cho dù có phơi nắng thế nào cũng không đen, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô không được phóng khoáng.
Nhưng cô hôm nay diễm lệ xinh đẹp, khí chất cao nhã, còn giống với người trong thành hơn cả người trong thành thật sự là hắn ta.
Lúc này hắn ta còn muốn bước lên hỏi, nhưng liếc thấy xung quanh có nhiều người, sợ ảnh hưởng không tốt, chỉ có thể thôi.
Đợi lát nữa khi cô ấy làm việc xong chắc chắn sẽ qua chỗ mình làm giúp cả phần việc của mình, tới lúc đó mình lại nói chuyện với cô ấy là được rồi.
Khương Vãn Đồng còn chưa thu hồi tầm mắt, Hoắc Chiến Thần đã chú ý thấy hai người có gì đó không đúng. Hắn híp mắt lại, trong lòng thầm hừ lạnh.
Chắc chắn là do hắn cho cô ăn quá no rồi. Đã kết hôn còn dám nhìn người đàn ông khác một cách trắng trợn như vậy.
Tầm mắt hắn như mũi tên băng sắc lạnh, khiến người ta không rét mà run. Khương Vãn Đồng quay đầu nhìn qua, vừa lúc đụng trúng tầm mắt Hoắc Chiến Thần.
Cô chẳng hiểu ra sao, còn bày ra vẻ mặt ý hỏi hắn không sao chứ?
Đầu lưỡi Hoắc Chiến Thần liếm liếm răng hàm, lạnh nhạt dịch tầm mắt đi.
Còn giả vờ, về nhà trị cô!
Đúng lúc này, bí thư thôn phân phó nhiệm vụ hôm nay là tách hạt ngô. Mọi người di chuyển ra ruộng trước.
Khương Vãn Đồng chú ý tới Liễu Thanh Thư cứ giương mắt nhìn về phía cô, ánh mắt cô híp thành một đường, suy nghĩ hai giây, cuối cùng cô đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Khóe môi Liễu Thanh Thư cong lên, rời khỏi đám thanh niên tri thức bên cạnh, cũng quẹo vào.
Cuối cùng cũng không chịu nổi cô đơn mà muốn tìm mình nha!
Rừng cây này vừa rậm rạp vừa âm u, ánh mặt trời theo lá cây loang lổ rơi xuống trên cành khô dưới đất.
Khương Vãn Đồng động ngột xuất hiện trước mặt Liễu Thanh Thư, nói: “Liễu Thanh Thư, anh tới cũng được hai tháng rồi đúng không?”
Liễu Thanh Thư nhìn Khương Vãn Đồng, bước từng bước tới gần, ý cười bên khóe môi càng lúc càng sâu:
“Đồng Đồng, em vẫn luôn ghi nhớ ư?”
Khương Vãn Đồng nói thẳng:
“Hai tháng anh tới, công việc mỗi ngày đều do ai làm mọi người đều biết rõ trong lòng. Một ngày anh được phân 10 điểm lao động, hai tháng là 1210 điểm lao động, cũng chính là 35 đồng 3 hào. Khoản tiền này anh phải trả lại cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.