Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Chương 26: Tới Chợ Đen
Trà Trà Nịnh Mông
12/05/2024
Đường đường là sinh viên tốt nghiệp đại học, vậy mà Khương Vãn Đồng lại lưu lạc tới nơi này, thành một người chưa học xong lớp một…
Cô tức quá hóa cười: “Cậu thích hắn đúng không? Che chở cho hắn tới vậy?”
Chu Mạt ấp úng không biết nói thế nào nữa, trên gương mặt thanh tú hơi ngốc nghếch còn có mảng đỏ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Hoắc Chiến Thần.
Chờ mãi vẫn không thấy đáp lại, Hoắc Chiến Thần nhíu chặt mày. Hắn liếc mắt, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng e ấp của Chu Mạt, trực tiếp đạp qua:
“Cậu có biết ghê tởm là gì không?”
Trên quần Chu Mạt lập tức xuất hiện một dấu giày. Hắn ta trung thực vỗ vỗ dấu giày, nói:
“Ý của em là anh ưu tú như thế, nếu em là con gái, em cũng sẽ thích anh. Tiếc rằng em là con trai, nhất định phải lấy Quế Hoa.”
Khương Vãn Đồng hừ nhẹ một tiếng: “Hai người nên tới với nhau đi, còn tai họa người khác làm gì? Tôi di đây!”
Nói xong, cô lại xoay người đi vào trong thôn.
Hoắc Chiến Thần liếc nhìn bóng lưng Khương Vãn Đồng, cũng không nhiều lời.
Hắn cùng Chu Mạt đi tới huyện thành, thay trang phục rồi đeo khẩu trang lên sau đó mới cùng tới chợ đen phía sau xưởng dệt.
Chu Mạt mở cái bao ra, để lộ mười miếng thịt heo ngâm dưa muối được xếp chỉnh tề bên trong:
“Anh Thần, đây là bao cuối cùng rồi, bán xong chúng ta cũng có thể yên tâm.”
Trước đó mấy ngày, Hoắc Chiến Thần đào bẫy bắt được một con lợn rừng. Hắn vốn còn do dự không biết có nên giao cho thôn không, kết quả xảy ra việc Khương Vãn Đồng.
Nhà mượn nhiều tiền như vậy, Hoắc Chiến Thần chỉ có thể bí quá hóa liều, làm thịt heo ngay trong núi. May mà nhiệt độ trên núi đang thấp, có thể giữ thịt tươi lâu.
Hắn mang thịt tới chợ đen bán, vừa không cần phiếu, giá cả lại tương đương với cung tiêu xã, cho nên bán được cũng nhanh.
Hai ngày trước hắn bán thịt tươi, phần còn lại sợ hỏng, hắn quyết định ướp muối xong mới bán.
Hoắc Chiến Thần cũng không nói gì. Hiện tại hắn còn phải nghĩ cách hợp thức hóa số tiền kiếm được từ việc bán thịt heo.
Đầu năm nay, nhà ai có bao nhiêu tiền, gần như mọi người đều biết rõ. Nếu trong nhà có thêm ba năm chục đồng còn có thể nói là tiết kiệm hết sức dành ra được, nhưng nếu nhiều hơn, chắc chắn sẽ khiến mọi người dị nghị.
Cho nên hắn không thể trả nợ ngay cho mọi người, cũng không thể trực tiếp làm những việc khác.
…
Khương Vãn Đồng về tới nhà, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không phục, cô hỏi tuyến đường từ đứa nhỏ trong nhà, sau đó cũng tới huyện thành.
Những căn nhà thấp bé nối liền với nhau, đường phố đan chéo ngang dọc, cung tiêu xã, quán cơm quốc doanh cũng không được xây sửa xa hoa như sau này. Chẳng qua trên cửa tiệm vẫn treo mấy biển hiệu đơn giản.
Người đi đường ăn mặc bẩn bụi, đồ còn có mảnh vá, hai ba người hợp thành một nhóm cùng qua lại trên đường.
Cô nhìn mà thấy mới lạ vô cùng.
Cô tức quá hóa cười: “Cậu thích hắn đúng không? Che chở cho hắn tới vậy?”
Chu Mạt ấp úng không biết nói thế nào nữa, trên gương mặt thanh tú hơi ngốc nghếch còn có mảng đỏ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Hoắc Chiến Thần.
Chờ mãi vẫn không thấy đáp lại, Hoắc Chiến Thần nhíu chặt mày. Hắn liếc mắt, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng e ấp của Chu Mạt, trực tiếp đạp qua:
“Cậu có biết ghê tởm là gì không?”
Trên quần Chu Mạt lập tức xuất hiện một dấu giày. Hắn ta trung thực vỗ vỗ dấu giày, nói:
“Ý của em là anh ưu tú như thế, nếu em là con gái, em cũng sẽ thích anh. Tiếc rằng em là con trai, nhất định phải lấy Quế Hoa.”
Khương Vãn Đồng hừ nhẹ một tiếng: “Hai người nên tới với nhau đi, còn tai họa người khác làm gì? Tôi di đây!”
Nói xong, cô lại xoay người đi vào trong thôn.
Hoắc Chiến Thần liếc nhìn bóng lưng Khương Vãn Đồng, cũng không nhiều lời.
Hắn cùng Chu Mạt đi tới huyện thành, thay trang phục rồi đeo khẩu trang lên sau đó mới cùng tới chợ đen phía sau xưởng dệt.
Chu Mạt mở cái bao ra, để lộ mười miếng thịt heo ngâm dưa muối được xếp chỉnh tề bên trong:
“Anh Thần, đây là bao cuối cùng rồi, bán xong chúng ta cũng có thể yên tâm.”
Trước đó mấy ngày, Hoắc Chiến Thần đào bẫy bắt được một con lợn rừng. Hắn vốn còn do dự không biết có nên giao cho thôn không, kết quả xảy ra việc Khương Vãn Đồng.
Nhà mượn nhiều tiền như vậy, Hoắc Chiến Thần chỉ có thể bí quá hóa liều, làm thịt heo ngay trong núi. May mà nhiệt độ trên núi đang thấp, có thể giữ thịt tươi lâu.
Hắn mang thịt tới chợ đen bán, vừa không cần phiếu, giá cả lại tương đương với cung tiêu xã, cho nên bán được cũng nhanh.
Hai ngày trước hắn bán thịt tươi, phần còn lại sợ hỏng, hắn quyết định ướp muối xong mới bán.
Hoắc Chiến Thần cũng không nói gì. Hiện tại hắn còn phải nghĩ cách hợp thức hóa số tiền kiếm được từ việc bán thịt heo.
Đầu năm nay, nhà ai có bao nhiêu tiền, gần như mọi người đều biết rõ. Nếu trong nhà có thêm ba năm chục đồng còn có thể nói là tiết kiệm hết sức dành ra được, nhưng nếu nhiều hơn, chắc chắn sẽ khiến mọi người dị nghị.
Cho nên hắn không thể trả nợ ngay cho mọi người, cũng không thể trực tiếp làm những việc khác.
…
Khương Vãn Đồng về tới nhà, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không phục, cô hỏi tuyến đường từ đứa nhỏ trong nhà, sau đó cũng tới huyện thành.
Những căn nhà thấp bé nối liền với nhau, đường phố đan chéo ngang dọc, cung tiêu xã, quán cơm quốc doanh cũng không được xây sửa xa hoa như sau này. Chẳng qua trên cửa tiệm vẫn treo mấy biển hiệu đơn giản.
Người đi đường ăn mặc bẩn bụi, đồ còn có mảnh vá, hai ba người hợp thành một nhóm cùng qua lại trên đường.
Cô nhìn mà thấy mới lạ vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.