Xuyên Tới 70: Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc
Chương 24: Ăn Vạ
Thanh Thanh Dương Liễu Thụ
06/10/2023
“Ông trời của tôi ơi! ~~~~A! ~~~~ Không sống được nữa~~Đội trưởng đang muốn ép chết người khác mà.” Bà Lâm nằm xuống đất, vỗ tay rồi lăn trên mặt đất! Vừa khóc vừa hát.
Đừng nói, hát cũng rất có nhịp điệu nữa.
Hai cô con dâu thấy thế, sao mà đứng im được? Không thể để mẹ chồng gánh vác một mình, hơn nữ nếu như trừ nhiều công điểm của bọn họ như vậy thì không phải giống như dùng dao cắt thịt họ bọn sao?
Hai cô con dâu cũng nằm xuống đất, học theo dáng vẻ của mẹ chồng.
Mẹ chồng và con dâu lăn lộn khắp mặt đất.
Lâm Thiến:“. . .” Thật tiếc quá, trên mặt đất không có phân gà.
Lão Lâm tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Đại đội trưởng, ông không thể làm như vậy, nhà họ Lâm của tôi có hơn chục người, không cần ăn cơm sao? Ông đây là dùng chuyện công trả thù chuyện tư, nếu ông cảm thấy áy náy với Lão Nhị, vậy thì ông tự mình bồi thường đi! Vì sao lại muốn nhà họ Lâm chúng tôi trợ cấp con sao chổi này chứ.” Lâm Lão Tam tức giận, ông ta là một người thẳng tính, không thể nói là không có mắt nhìn, vẫn có một chút nội tâm, chỉ là tính tình nóng nảy.
“Dương Thụ Truân này không phải do ông quyết định hết đâu, ông thật sự cho rằng mình là hoàng đế một phương có thể một tay che trời sao. Vô pháp vô thiên, muốn xử lý ai thì xử lý người đó. Tôi muốn đến công xã trên thị trấn để kiện ông.” Lão đại cũng vươn thẳng cổ, mặt đỏ bừng chỉ vào đội trưởng lớn giọng nói.
Đột nhiên cả sân náo nhiệt, người già trẻ con khóc lóc kêu gào, đàn ông con trai thì xắn tay áo, còn có người cầm vũ khí trong tay, như thể sắp ra tay đánh nhau vậy.
Thật sự cho rằng nhà họ Lâm dễ bắt nạt, quỷ còn có thể hù dọa bọn họ, người thì bọn họ sợ ai chứ?
Lời của đội trưởng như quả lựu đạn ném vào miệng hố xí, làm nổ tung phân người (sự tức giận của mọi người).
Đại chiến sắp sửa xảy ra.
Đại đội trưởng có quyền, nhưng nhà họ Lâm bọn họ cũng không phải là người ăn chay, hơn nữa, nhà đội trưởng từ bên ngoài đến đây, mới ở trong thôn này được năm sáu năm, không có gốc rễ.
Cứ đánh nhau với đại đội trưởng đó thì sao chứ? Bọn họ đều là người bản xứ, còn sợ người ngoại lai như ông ta sao?
Trong lòng ông Lâm nảy ra một ý đồ xấu xa, kéo tên đại đội trưởng ngoại lai này xuống ngựa, nói không chừng con trai ông ta có thể lên làm đại đội trưởng đó, sau này chuyện trong Dương Thụ Truân đều do nhà họ Lâm ông ta quyết định.
Đến lúc đó…. Ông Lâm híp mắt lại, ý đồ xấu xa dần hình thành.
“Tỏa Tử, đi dẫn dân quân tới đây, đưa mấy kẻ gây rối này đến công xã trên thị trấn, mấy người này đang hãm hại bức ép cô nhi của liệt sĩ.” Đại đội trưởng Trần Thiếu Minh dặn dò anh chàng cao lớn ở sau lưng.
Chàng trai cao lớn kia tên Tiêu Tỏa Trụ, anh ấy có khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, vừa cao vừa cường tráng, khoảng ba mươi tuổi, là đội trưởng dân quân của thôn.
Đừng nói, hát cũng rất có nhịp điệu nữa.
Hai cô con dâu thấy thế, sao mà đứng im được? Không thể để mẹ chồng gánh vác một mình, hơn nữ nếu như trừ nhiều công điểm của bọn họ như vậy thì không phải giống như dùng dao cắt thịt họ bọn sao?
Hai cô con dâu cũng nằm xuống đất, học theo dáng vẻ của mẹ chồng.
Mẹ chồng và con dâu lăn lộn khắp mặt đất.
Lâm Thiến:“. . .” Thật tiếc quá, trên mặt đất không có phân gà.
Lão Lâm tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Đại đội trưởng, ông không thể làm như vậy, nhà họ Lâm của tôi có hơn chục người, không cần ăn cơm sao? Ông đây là dùng chuyện công trả thù chuyện tư, nếu ông cảm thấy áy náy với Lão Nhị, vậy thì ông tự mình bồi thường đi! Vì sao lại muốn nhà họ Lâm chúng tôi trợ cấp con sao chổi này chứ.” Lâm Lão Tam tức giận, ông ta là một người thẳng tính, không thể nói là không có mắt nhìn, vẫn có một chút nội tâm, chỉ là tính tình nóng nảy.
“Dương Thụ Truân này không phải do ông quyết định hết đâu, ông thật sự cho rằng mình là hoàng đế một phương có thể một tay che trời sao. Vô pháp vô thiên, muốn xử lý ai thì xử lý người đó. Tôi muốn đến công xã trên thị trấn để kiện ông.” Lão đại cũng vươn thẳng cổ, mặt đỏ bừng chỉ vào đội trưởng lớn giọng nói.
Đột nhiên cả sân náo nhiệt, người già trẻ con khóc lóc kêu gào, đàn ông con trai thì xắn tay áo, còn có người cầm vũ khí trong tay, như thể sắp ra tay đánh nhau vậy.
Thật sự cho rằng nhà họ Lâm dễ bắt nạt, quỷ còn có thể hù dọa bọn họ, người thì bọn họ sợ ai chứ?
Lời của đội trưởng như quả lựu đạn ném vào miệng hố xí, làm nổ tung phân người (sự tức giận của mọi người).
Đại chiến sắp sửa xảy ra.
Đại đội trưởng có quyền, nhưng nhà họ Lâm bọn họ cũng không phải là người ăn chay, hơn nữa, nhà đội trưởng từ bên ngoài đến đây, mới ở trong thôn này được năm sáu năm, không có gốc rễ.
Cứ đánh nhau với đại đội trưởng đó thì sao chứ? Bọn họ đều là người bản xứ, còn sợ người ngoại lai như ông ta sao?
Trong lòng ông Lâm nảy ra một ý đồ xấu xa, kéo tên đại đội trưởng ngoại lai này xuống ngựa, nói không chừng con trai ông ta có thể lên làm đại đội trưởng đó, sau này chuyện trong Dương Thụ Truân đều do nhà họ Lâm ông ta quyết định.
Đến lúc đó…. Ông Lâm híp mắt lại, ý đồ xấu xa dần hình thành.
“Tỏa Tử, đi dẫn dân quân tới đây, đưa mấy kẻ gây rối này đến công xã trên thị trấn, mấy người này đang hãm hại bức ép cô nhi của liệt sĩ.” Đại đội trưởng Trần Thiếu Minh dặn dò anh chàng cao lớn ở sau lưng.
Chàng trai cao lớn kia tên Tiêu Tỏa Trụ, anh ấy có khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, vừa cao vừa cường tráng, khoảng ba mươi tuổi, là đội trưởng dân quân của thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.