Xuyên Tới 70: Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc
Chương 21: Bị Trộm Lương Thực?
Thanh Thanh Dương Liễu Thụ
06/10/2023
Buổi trưa mấy người bên nhà cũ về nhà, hai tay của Lâm Thiến chống nạnh, nhìn bức tường đã hoàn thiện với cảm giác thành tựu.
Ừm, không tệ, chắc chắn khiến cô rất hài lòng.
Nhìn lên bầu trời, cũng đến giờ cô phải ăn cơm rồi.
Khi nghĩ đến chuyện ăn cơm, cô chợt nghĩ đến mấy con gà trong không gian.
Cô vỗ trán suy nghĩ, hỏng rồi, chênh lệch múi giờ trong và ngoài không gian lớn như vậy, liệu mấy con gà có chết đói không?
Lâm Thiến nhanh chóng chạy vào nhà rồi đi thẳng vào trong không gian.
Há hốc mồm, gà đâu? Lương thực đâu? Trong túi lương thực chỉ còn lại một phần ba, mẹ nó! Chẳng lẽ có trộm trong không gian sao? Đồ ăn của lão nương, đó chính là mệnh của lão nương đấy, đôi mắt Lâm Thiến đỏ bừng lên.
Không đúng, ba con gà đó chắc chắn đã vượt ngục rồi! Cái sọt đan bằng cành liễu để nhốt gà đêm qua đã đổ chổng vó ở một bên.
Dùng ý niệm ở trong không gian tìm mấy con gà, có thể nhìn thấy mấy con gà ở đằng xa, đang nhàn rỗi đi dạo xung quanh sân vắng.
Thật tiêu dao nhỉ! Phá án rồi, tìm thấy kẻ trộm lương thực rồi.
Mặc dù mấy con gà này đã ăn vụng lương thực nhưng cũng xem như là đã làm được chút chuyện có tính người rồi, không đúng, là làm chút chuyện có tính gà, trong không gian có rất nhiều trứng gà nằm rải rác trên mặt đất.
Hừm, xem như tụi mày thức thời nên đã giữ lại tính mạng của tụi mày, nếu không hôm nay lão nương sẽ ăn thịt gà.
Dùng ý niệm để bắt mấy con gà lại, sau đó cô xé mấy dải vải trên quần áo để trói đùi và cánh gà lại làm tụi nó khỏi chạy khắp nơi.
Dùng ý niệm nhặt hết trứng gà về, đếm thử, thế mà được sáu mươi mấy quả.
Vậy thì bữa trưa hôm nay ăn trứng đi! Phần lương thực còn lại phải cho gà ăn, người bên nhà cũ còn phải làm việc mấy ngày nữa, cô không dám thả gà ra ngoài. Vẫn là vấn đề cũ, không có củi khô thì lấy gì để đốt bếp lò đây?
“Mẹ kiếp.” Cô thấp giọng chửi một tiếng, cũng không thể ăn trứng gà sống mà! Phải đi đổi ít củi khô, đến nhà ai đổi đây? Mọi người xung quanh tránh cô như tránh ôn thần vậy.
Lão Lý đang nấu ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đi ra xem thử, ông ấy thấy Lâm Thiến đang đứng ở cửa, còn cõng một cái sọt đan bằng cành liễu.
“À chuyện là, thật ngại quá đi! Ông Lý, cháu lại đến rồi, nhà ông có củi khô không? Ông có thể chia cho cháu một ít củi khô được không? Củi nhà cháu và số củi hôm trước đều bị mưa lớn làm ướt hết rồi.
Ông xem, bao nhiêu tiền vậy? Lúc tính tiền chúng ta tính hết luôn nhé.” Lâm Thiến thực sự rất xấu hổ, hai tay cô chà xát lung tung, thật ra cô tình nguyện dùng trứng gà để đổi, nhưng do chuyến lần trước đến cô đã nói không có lương thực, không thể vừa về nhà một chuyến mà cô lại có lương thực được, nên cô chỉ có thể nói đưa tiền mà thôi.”
“A! Củi khô đốt lửa à! Có, có có, cần gì tiền chứ? Tôi đi lấy cho cháu.”
Về đến nhà, cô nhanh chóng vào không gian nấu ăn.
Đến trưa, cô hấp một nồi trứng hấp lớn, ăn cho đã ghiền.
Ừm, không tệ, chắc chắn khiến cô rất hài lòng.
Nhìn lên bầu trời, cũng đến giờ cô phải ăn cơm rồi.
Khi nghĩ đến chuyện ăn cơm, cô chợt nghĩ đến mấy con gà trong không gian.
Cô vỗ trán suy nghĩ, hỏng rồi, chênh lệch múi giờ trong và ngoài không gian lớn như vậy, liệu mấy con gà có chết đói không?
Lâm Thiến nhanh chóng chạy vào nhà rồi đi thẳng vào trong không gian.
Há hốc mồm, gà đâu? Lương thực đâu? Trong túi lương thực chỉ còn lại một phần ba, mẹ nó! Chẳng lẽ có trộm trong không gian sao? Đồ ăn của lão nương, đó chính là mệnh của lão nương đấy, đôi mắt Lâm Thiến đỏ bừng lên.
Không đúng, ba con gà đó chắc chắn đã vượt ngục rồi! Cái sọt đan bằng cành liễu để nhốt gà đêm qua đã đổ chổng vó ở một bên.
Dùng ý niệm ở trong không gian tìm mấy con gà, có thể nhìn thấy mấy con gà ở đằng xa, đang nhàn rỗi đi dạo xung quanh sân vắng.
Thật tiêu dao nhỉ! Phá án rồi, tìm thấy kẻ trộm lương thực rồi.
Mặc dù mấy con gà này đã ăn vụng lương thực nhưng cũng xem như là đã làm được chút chuyện có tính người rồi, không đúng, là làm chút chuyện có tính gà, trong không gian có rất nhiều trứng gà nằm rải rác trên mặt đất.
Hừm, xem như tụi mày thức thời nên đã giữ lại tính mạng của tụi mày, nếu không hôm nay lão nương sẽ ăn thịt gà.
Dùng ý niệm để bắt mấy con gà lại, sau đó cô xé mấy dải vải trên quần áo để trói đùi và cánh gà lại làm tụi nó khỏi chạy khắp nơi.
Dùng ý niệm nhặt hết trứng gà về, đếm thử, thế mà được sáu mươi mấy quả.
Vậy thì bữa trưa hôm nay ăn trứng đi! Phần lương thực còn lại phải cho gà ăn, người bên nhà cũ còn phải làm việc mấy ngày nữa, cô không dám thả gà ra ngoài. Vẫn là vấn đề cũ, không có củi khô thì lấy gì để đốt bếp lò đây?
“Mẹ kiếp.” Cô thấp giọng chửi một tiếng, cũng không thể ăn trứng gà sống mà! Phải đi đổi ít củi khô, đến nhà ai đổi đây? Mọi người xung quanh tránh cô như tránh ôn thần vậy.
Lão Lý đang nấu ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đi ra xem thử, ông ấy thấy Lâm Thiến đang đứng ở cửa, còn cõng một cái sọt đan bằng cành liễu.
“À chuyện là, thật ngại quá đi! Ông Lý, cháu lại đến rồi, nhà ông có củi khô không? Ông có thể chia cho cháu một ít củi khô được không? Củi nhà cháu và số củi hôm trước đều bị mưa lớn làm ướt hết rồi.
Ông xem, bao nhiêu tiền vậy? Lúc tính tiền chúng ta tính hết luôn nhé.” Lâm Thiến thực sự rất xấu hổ, hai tay cô chà xát lung tung, thật ra cô tình nguyện dùng trứng gà để đổi, nhưng do chuyến lần trước đến cô đã nói không có lương thực, không thể vừa về nhà một chuyến mà cô lại có lương thực được, nên cô chỉ có thể nói đưa tiền mà thôi.”
“A! Củi khô đốt lửa à! Có, có có, cần gì tiền chứ? Tôi đi lấy cho cháu.”
Về đến nhà, cô nhanh chóng vào không gian nấu ăn.
Đến trưa, cô hấp một nồi trứng hấp lớn, ăn cho đã ghiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.