Xuyên Tới 70: Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc
Chương 7: Chửi Bới
Thanh Thanh Dương Liễu Thụ
02/10/2023
Cô nhanh chóng đấm vào ngực mình mấy cái, sau đó cô lại bưng chén cháo ở trước mặt cô út lên, uống ừng ực ừng ực mấy ngụm, nhảy tại chỗ thêm vài lần nữa, cuối cùng mới nuốt được miếng bánh bột ngô kia xuống.
Cô húp sùm sụp số cháo còn lại xuống bụng, thở dài một hơi, cảm giác thật thoải mái. Cô không muốn mình bị mất hình tượng như vậy, nhưng thật sự là cô quá đói mà thôi.
Giữa chết và không hình tượng, phải chọn một cái thì kẻ ngốc cũng biết nên chọn cái nào, dù sao tính cách hiện tại của cô chính là một tên vô lại mà.
Trong bụng có một chén cháo, cuối cùng cũng có cái để lót bụng rồi, cô cầm bánh bột ngô lên chậm rãi ăn.
Một loạt động tác này khiến mười mấy người lớn bé trong nhà họ Lâm ngây ra như phỗng.
“Đồ vô lại, mày đang làm gì vậy? Mày dựa vào đâu mà đến nhà tao cướp đồ ăn? Mày xứng à? Cũng không ước lượng thử xem bản thân nặng mấy cân mấy lạng?” Cô út Lâm Tú Tú tức giận.
Những thành tựu to lớn của nguyên chủ trong mấy năm qua đã khiến cô có biệt danh là “Đồ vô lại”, mọi người gần như quên mất tên cô là Lâm Đại Nha.
“Nấc, cô út à! Tôi không biết mình nặng mấy cân mấy lạng, nhưng cô nặng mấy cân mấy lạng thì tôi biết đó. Tôi ước tính, ngay cả tro và hộp đựng cũng không đến hai cân đâu.” Lâm Thiến liếc nhìn cô út chỉ hơn cô ba tuổi một cái, là con gái út tuổi già mới có của ông già bà Lâm.
Ý gì vậy? Cái gì gọi là cả tro và hộp đựng cũng không đến hai cân? Mọi người đều nhìn vào người có triển vọng nhất trong gia đình, con trai lớn của bác cả Lâm Thiến, Lâm Bảo Sinh.
Lâm Bảo Sinh này, có trình độ học vấn trung học cơ sở, làm công nhân tạm thời tại một nhà máy gạch trong thị trấn, hiểu biết hơn bọn họ một chút.
“Cô, cô ta, ý của cô ta là, là…”Nuốt một ngụm nước bọt, lời này có nên nói hay không? Nói ra rồi có bị đánh không?
“Nói nhanh đi, đừng lắp bắp làm mọi người sốt ruột.” Lâm Tú Tú mất kiên nhẫn.
“Ngay cả tro cốt và hộp đựng tro cốt cũng nặng không đến hai cân.” Lâm Thiến tốt bụng giải thích với bọn họ.
An tĩnh! Lại an tĩnh.
“Mày là đồ súc sinh thú đội lốp người, đồ sao chổi khắc chết cha khắc mẹ khắc người thân này, mày dám trù ẻo con gái út của tao à, tao sẽ đánh chết đồ tiện nhân như mày.” Bà Lâm giơ bàn tay lên, lao về phía trước muốn tát vào mặt Lâm Thiến.
Lâm Thiến giơ một ngón tay lên, “Nếu bà dám đánh tôi, tôi sẽ ăn vạ cả nhà bà đó. Sau này tôi có nơi để dưỡng lão rồi.”
Vừa nghe cô nói muốn ăn vạ cả nhà, bà Lâm nhanh chóng thu tay về, chỉ sợ mình đụng vào một chút thì sẽ bị Lâm Thiến ăn vạ.
“Bà Lâm này! Sao bà có thể nói tôi khắc người thân được chứ? Các người không phải đều còn sống khỏe mạnh, không có người nào chết cả sao? Tôi khắc ai trong mấy người vậy? Chuyện này tôi không gánh đâu.”
“Ai là người thân của mày chứ? Từ sau khi đôi cha mẹ chết tiệt của mày chết rồi, chúng tao không còn quan hệ gì với đồ tai tinh như mày.” Bà Lâm nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
Cô húp sùm sụp số cháo còn lại xuống bụng, thở dài một hơi, cảm giác thật thoải mái. Cô không muốn mình bị mất hình tượng như vậy, nhưng thật sự là cô quá đói mà thôi.
Giữa chết và không hình tượng, phải chọn một cái thì kẻ ngốc cũng biết nên chọn cái nào, dù sao tính cách hiện tại của cô chính là một tên vô lại mà.
Trong bụng có một chén cháo, cuối cùng cũng có cái để lót bụng rồi, cô cầm bánh bột ngô lên chậm rãi ăn.
Một loạt động tác này khiến mười mấy người lớn bé trong nhà họ Lâm ngây ra như phỗng.
“Đồ vô lại, mày đang làm gì vậy? Mày dựa vào đâu mà đến nhà tao cướp đồ ăn? Mày xứng à? Cũng không ước lượng thử xem bản thân nặng mấy cân mấy lạng?” Cô út Lâm Tú Tú tức giận.
Những thành tựu to lớn của nguyên chủ trong mấy năm qua đã khiến cô có biệt danh là “Đồ vô lại”, mọi người gần như quên mất tên cô là Lâm Đại Nha.
“Nấc, cô út à! Tôi không biết mình nặng mấy cân mấy lạng, nhưng cô nặng mấy cân mấy lạng thì tôi biết đó. Tôi ước tính, ngay cả tro và hộp đựng cũng không đến hai cân đâu.” Lâm Thiến liếc nhìn cô út chỉ hơn cô ba tuổi một cái, là con gái út tuổi già mới có của ông già bà Lâm.
Ý gì vậy? Cái gì gọi là cả tro và hộp đựng cũng không đến hai cân? Mọi người đều nhìn vào người có triển vọng nhất trong gia đình, con trai lớn của bác cả Lâm Thiến, Lâm Bảo Sinh.
Lâm Bảo Sinh này, có trình độ học vấn trung học cơ sở, làm công nhân tạm thời tại một nhà máy gạch trong thị trấn, hiểu biết hơn bọn họ một chút.
“Cô, cô ta, ý của cô ta là, là…”Nuốt một ngụm nước bọt, lời này có nên nói hay không? Nói ra rồi có bị đánh không?
“Nói nhanh đi, đừng lắp bắp làm mọi người sốt ruột.” Lâm Tú Tú mất kiên nhẫn.
“Ngay cả tro cốt và hộp đựng tro cốt cũng nặng không đến hai cân.” Lâm Thiến tốt bụng giải thích với bọn họ.
An tĩnh! Lại an tĩnh.
“Mày là đồ súc sinh thú đội lốp người, đồ sao chổi khắc chết cha khắc mẹ khắc người thân này, mày dám trù ẻo con gái út của tao à, tao sẽ đánh chết đồ tiện nhân như mày.” Bà Lâm giơ bàn tay lên, lao về phía trước muốn tát vào mặt Lâm Thiến.
Lâm Thiến giơ một ngón tay lên, “Nếu bà dám đánh tôi, tôi sẽ ăn vạ cả nhà bà đó. Sau này tôi có nơi để dưỡng lão rồi.”
Vừa nghe cô nói muốn ăn vạ cả nhà, bà Lâm nhanh chóng thu tay về, chỉ sợ mình đụng vào một chút thì sẽ bị Lâm Thiến ăn vạ.
“Bà Lâm này! Sao bà có thể nói tôi khắc người thân được chứ? Các người không phải đều còn sống khỏe mạnh, không có người nào chết cả sao? Tôi khắc ai trong mấy người vậy? Chuyện này tôi không gánh đâu.”
“Ai là người thân của mày chứ? Từ sau khi đôi cha mẹ chết tiệt của mày chết rồi, chúng tao không còn quan hệ gì với đồ tai tinh như mày.” Bà Lâm nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.