Xuyên Tới 70: Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc
Chương 49: Giống Quan Tài
Thanh Thanh Dương Liễu Thụ
09/10/2023
Lâm Thiến vừa về đến nhà đã thấy mấy chiếc xe ngựa chở đầy gạch ngói để xây nhà, có vài thanh niên đang bê gạch vào trong sân.
Ông Lý với Cường Tử đang đứng ở ngoài cổng, Cường Tử này chính là người bán cho nguyên chủ đồ ăn hoang dã.
Nguyên thân không có mắt nhìn người nhưng Lâm Thiến có. Cô nhìn ra được, Cường Tử này có quan hệ với chợ đen.
Cô gật gật đầu với hai người họ coi như là chào hỏi.
Hai người đang đứng làm khung cửa, cửa lớn cũng không nhỏ, sau khi sửa sang lại nhất định nhìn sẽ vô cùng khí thế.
Lâm Thiến đi qua sờ một cái, ừm, cực kì chắc chắn khiến cô rất vừa lòng.
“Đại Nha hả? Cháu về rồi sao, bồn tắm tôi làm xong cho cháu rồi đấy, chỉ là không biết cháu có thấy ưng hay không thôi.” Vẻ mặt ông Lý tràn đầy ngượng nghịu xoa xoa tay.
“Nhanh như vậy sao, hai ngày đã xong rồi? Ông có mang đến đây không?” Lâm Thiến có hơi ngoài ý muốn, tốc độ của ông Lý cũng thật đáng kinh ngạc mà, chỉ tốn hai ngày đã làm xong bồn tắm cho cô rồi.
Cuối cùng thì tối hôm nay cô có thể tắm rửa thoải mái được rồi!
“Tôi để nó ở bên kia kìa, cháu đi qua nhìn xem xem thế nào?” Ông Lý chỉ sang phía một góc tường, vừa thấy thấp thỏm lại có điểm chột dạ.
Nha đầu này sẽ không nổi đóa lên đấy chứ?
Lâm Thiến dựa theo hướng ông Lý chỉ mà nhìn qua, trời cũng đã nhá nhem nên cô thấy không rõ lắm, chỉ lờ mờ nhìn ra được một thứ đồ hình chữ nhật để đó mà thôi.
Lâm Thiến đi lại gần quan sát, vừa thấy rõ suýt thì ngạc nhiên đến mức tự mình sặc nước miếng.
Bồn tắm đúng là dựa theo miêu tả của cô mà làm, bằng gỗ và có hình chữ nhật, một đầu bồn hơi dốc xuống dùng để tựa lưng. Như vậy thời điểm tắm rửa sẽ vô cùng thoải mái, lưng có chỗ dựa, mà chiều dài cũng đủ để duỗi thẳng chân ra.
Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ đó! Cái bồn tắm này mà có thêm cái nắp nữa thì cô có thể xuống mồ luôn được rồi?!
Rõ ràng cô dựa theo hình dáng bồn tắm kiếp trước để tả mà nhỉ? Sao thành phẩm cuối cùng lại có thể một lời khó nói hết như vậy được?
Trách không được vẻ mặt của ông Lý lại phức tạp đến thế, lời nói cũng tràn đầy cẩn thận cùng dè dặt.
“Khụ, khụ.” Lâm Thiến ho khan hai tiếng.
“Cũng được, đúng như yêu cầu của cháu rồi”, người ta xác nhận đã làm đúng theo những gì cô yêu cầu rồi, cô cũng không thể chơi xấu không nhận đồ được mà có đúng không? Đồ đã giao đến chỉ đành căng da đầu mà nhận lấy thôi, dù sao cuối cùng tối nay cô cũng có thể tắm “bồn” rồi, vẫn coi như chấp nhận được.
Ông Lý:”.....” Đứa nhỏ này thật sự không liên tưởng cái bồn kia đến đồ gì đó sao? Nhưng mà người ta không nói gì, ông cũng chẳng dám mở lời gợi chuyện.
“Đồ…..À không, Đại Nha, cô cần kính không?” Cường Tử thấp giọng hỏi Lâm Thiến.
Lâm Thiến khẽ nhướng mày: ”Anh có sao?”
“Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ có hàng cho cô thôi. Đây là vật tư khan hiếm, chú Lý bảo cô muốn có một cái cửa sổ kinh, nếu là người bình thường thì thật sự không kiếm ra được đồ này đâu. May là cô gặp được tôi đấy.” Nói câu cuối cùng, Cường Tử còn có chút đắc ý không giấu được.
“Giá thế nào?”
“Cô cần nhiều hay ít?”
“Tôi cũng không rõ lắm, anh không thấy đám người Lâm gia đang làm trò gì sao? Vốn dĩ tôi dự định xây ba phòng bằng gạch, nhưng bọn họ kiên quyết đòi phụ trách, nên giờ tôi cũng không rõ bọn họ xây như thế nào nữa. Ngay cả cửa sổ rộng bao nhiêu, cần nhiều hay ít kính thì tôi cũng không biết.”
“Vậy đi thôi, chúng ta đi vào xem một cái.”
Hai người đi theo Lâm Thiến vào trong sân.
Ông Lý với Cường Tử đang đứng ở ngoài cổng, Cường Tử này chính là người bán cho nguyên chủ đồ ăn hoang dã.
Nguyên thân không có mắt nhìn người nhưng Lâm Thiến có. Cô nhìn ra được, Cường Tử này có quan hệ với chợ đen.
Cô gật gật đầu với hai người họ coi như là chào hỏi.
Hai người đang đứng làm khung cửa, cửa lớn cũng không nhỏ, sau khi sửa sang lại nhất định nhìn sẽ vô cùng khí thế.
Lâm Thiến đi qua sờ một cái, ừm, cực kì chắc chắn khiến cô rất vừa lòng.
“Đại Nha hả? Cháu về rồi sao, bồn tắm tôi làm xong cho cháu rồi đấy, chỉ là không biết cháu có thấy ưng hay không thôi.” Vẻ mặt ông Lý tràn đầy ngượng nghịu xoa xoa tay.
“Nhanh như vậy sao, hai ngày đã xong rồi? Ông có mang đến đây không?” Lâm Thiến có hơi ngoài ý muốn, tốc độ của ông Lý cũng thật đáng kinh ngạc mà, chỉ tốn hai ngày đã làm xong bồn tắm cho cô rồi.
Cuối cùng thì tối hôm nay cô có thể tắm rửa thoải mái được rồi!
“Tôi để nó ở bên kia kìa, cháu đi qua nhìn xem xem thế nào?” Ông Lý chỉ sang phía một góc tường, vừa thấy thấp thỏm lại có điểm chột dạ.
Nha đầu này sẽ không nổi đóa lên đấy chứ?
Lâm Thiến dựa theo hướng ông Lý chỉ mà nhìn qua, trời cũng đã nhá nhem nên cô thấy không rõ lắm, chỉ lờ mờ nhìn ra được một thứ đồ hình chữ nhật để đó mà thôi.
Lâm Thiến đi lại gần quan sát, vừa thấy rõ suýt thì ngạc nhiên đến mức tự mình sặc nước miếng.
Bồn tắm đúng là dựa theo miêu tả của cô mà làm, bằng gỗ và có hình chữ nhật, một đầu bồn hơi dốc xuống dùng để tựa lưng. Như vậy thời điểm tắm rửa sẽ vô cùng thoải mái, lưng có chỗ dựa, mà chiều dài cũng đủ để duỗi thẳng chân ra.
Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ đó! Cái bồn tắm này mà có thêm cái nắp nữa thì cô có thể xuống mồ luôn được rồi?!
Rõ ràng cô dựa theo hình dáng bồn tắm kiếp trước để tả mà nhỉ? Sao thành phẩm cuối cùng lại có thể một lời khó nói hết như vậy được?
Trách không được vẻ mặt của ông Lý lại phức tạp đến thế, lời nói cũng tràn đầy cẩn thận cùng dè dặt.
“Khụ, khụ.” Lâm Thiến ho khan hai tiếng.
“Cũng được, đúng như yêu cầu của cháu rồi”, người ta xác nhận đã làm đúng theo những gì cô yêu cầu rồi, cô cũng không thể chơi xấu không nhận đồ được mà có đúng không? Đồ đã giao đến chỉ đành căng da đầu mà nhận lấy thôi, dù sao cuối cùng tối nay cô cũng có thể tắm “bồn” rồi, vẫn coi như chấp nhận được.
Ông Lý:”.....” Đứa nhỏ này thật sự không liên tưởng cái bồn kia đến đồ gì đó sao? Nhưng mà người ta không nói gì, ông cũng chẳng dám mở lời gợi chuyện.
“Đồ…..À không, Đại Nha, cô cần kính không?” Cường Tử thấp giọng hỏi Lâm Thiến.
Lâm Thiến khẽ nhướng mày: ”Anh có sao?”
“Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ có hàng cho cô thôi. Đây là vật tư khan hiếm, chú Lý bảo cô muốn có một cái cửa sổ kinh, nếu là người bình thường thì thật sự không kiếm ra được đồ này đâu. May là cô gặp được tôi đấy.” Nói câu cuối cùng, Cường Tử còn có chút đắc ý không giấu được.
“Giá thế nào?”
“Cô cần nhiều hay ít?”
“Tôi cũng không rõ lắm, anh không thấy đám người Lâm gia đang làm trò gì sao? Vốn dĩ tôi dự định xây ba phòng bằng gạch, nhưng bọn họ kiên quyết đòi phụ trách, nên giờ tôi cũng không rõ bọn họ xây như thế nào nữa. Ngay cả cửa sổ rộng bao nhiêu, cần nhiều hay ít kính thì tôi cũng không biết.”
“Vậy đi thôi, chúng ta đi vào xem một cái.”
Hai người đi theo Lâm Thiến vào trong sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.