Xuyên Tới 70: Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc
Chương 39: Hãm Hại
Thanh Thanh Dương Liễu Thụ
07/10/2023
Nói vậy thì đây là một cơ hội! Hay là chúng ta xây thêm mấy căn phòng nữa nhé, mấy đứa cháu trai đều đã lớn, cũng sắp lấy vợ rồi, ba phòng đó không đủ để ở đâu. Cái nhà kia tôi đã ưng ý từ sớm rồi.”
“Bà nói có lý, tôi tính toán một chút, nhờ những người trong thôn giúp đỡ cũng rất có lời, cộng thêm cả nhà chúng ta cùng nhau làm, xây thêm ba căn phòng nữa cũng không có vấn đề gì. Sân của con nha đầu chết tiệt đó còn rộng hơn sân của chúng ta.” Giọng điệu của ông Lâm có chút chua chát.
“Chuyện này có được không vậy? Ông quên rằng vẫn còn hai vợ chồng Lão Nhị sao? Bọn nó có thể để chúng ta chiếm nhà sao? Có thể để chúng ta bán con nha đầu chết tiệt đó lên núi sao?”
“Cho nên chuyện tiếp theo phải xem bà, Phạm Gia Truân, bà còn nhớ Vương Đại Cước không? Chính là người nhảy đại thần kia đó, nghe nói bà ta linh lắm, bà đi mời bà ta về đây, đối phó vợ chồng Lão Nhị.”
“Bây giờ không phải là phản đối phong kiến mê tín sao? Tôi nghe nói bà ta bị đưa đến nông trường, phải ở đó một năm, không biết khi nào mới có thể trở về.” Vương Đại Cước bị bắt vì làm chuyện mê tín dị đoan, truyền khắp các thôn lân cận.
“Vậy khi nào bà có thời gian thì đi hỏi thăm đi, Vương Đại Cước khi nào có thể trở lại? Ngoài việc đối phó với Lão Nhị, còn phải đối phó với một người khác.”
“Ai chứ? Trong thôn này còn ai đắc tội với ông nữa vậy?”
“Trần Thiếu Minh.” Ông Lâm nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng thốt ra ba chữ.
“Đừng nhắc đến ông ta, tên khốn nạn đó, nhắc đến ông ta tôi liền thấy tức giận. Không biết con nha đầu chết tiệt cho ông ta uống loại canh mê hồn gì, khiến ông ta bênh vực nó như vậy, ông muốn chỉnh ông ta như thế nào?” Bà Lâm nhìn bóng dáng của ông Lâm trong bóng tối.
“Viết một bức thư tố cáo, mặc kệ là thật hay là giả, cứ viết đại đi.
Chỉ cần có thư tố cao, cấp trên sẽ đến điều tra, cho dù ông ta có oan hay không, chỉ cần có người điều tra ông ta, danh tiếng của ông ta cũng sẽ bị hỏng.
Vậy thì ông ta còn có thể ngồi vững trên ghế đại đội trưởng sao?
Đến lúc đó chúng ta lôi kéo người trong thôn, nói không chừng Lão Đại có thể lên làm đại đội trưởng.
Nếu không phải tên họ Trần này đột nhiên đến đây, nói không chừng chức đại đội trưởng này là tôi làm rồi.”
“Ôi trời, mẹ ơi! Vậy thì tốt quá rồi, nếu con trai lớn của chúng ta trở thành đại đội trưởng, vậy thì mọi chuyện trong Dương Thụ Truân không phải nhà họ Lâm chúng ta quyết định sao.
Đừng nói là bán con nha đầu chết tiệt đó, cho dù là hành hạ nó đến chết thì ai dám nói gì chúng ta chứ?
Nhưng mà, bán nó thì vẫn tốt hơn, ít nhiều cũng có được chút tiền.” Bà Lâm vừa nghe thấy tính toán của ông Lâm thì trong lòng vô cùng hưng phấn! Bà ta vui đến mức hai bàn tay không thể vỗ vào nhau, cũng không thể ngủ được, cả người vô cùng có tinh thần, sự mệt mỏi sau một ngày làm việc không còn chút nào.
“Bà nói có lý, tôi tính toán một chút, nhờ những người trong thôn giúp đỡ cũng rất có lời, cộng thêm cả nhà chúng ta cùng nhau làm, xây thêm ba căn phòng nữa cũng không có vấn đề gì. Sân của con nha đầu chết tiệt đó còn rộng hơn sân của chúng ta.” Giọng điệu của ông Lâm có chút chua chát.
“Chuyện này có được không vậy? Ông quên rằng vẫn còn hai vợ chồng Lão Nhị sao? Bọn nó có thể để chúng ta chiếm nhà sao? Có thể để chúng ta bán con nha đầu chết tiệt đó lên núi sao?”
“Cho nên chuyện tiếp theo phải xem bà, Phạm Gia Truân, bà còn nhớ Vương Đại Cước không? Chính là người nhảy đại thần kia đó, nghe nói bà ta linh lắm, bà đi mời bà ta về đây, đối phó vợ chồng Lão Nhị.”
“Bây giờ không phải là phản đối phong kiến mê tín sao? Tôi nghe nói bà ta bị đưa đến nông trường, phải ở đó một năm, không biết khi nào mới có thể trở về.” Vương Đại Cước bị bắt vì làm chuyện mê tín dị đoan, truyền khắp các thôn lân cận.
“Vậy khi nào bà có thời gian thì đi hỏi thăm đi, Vương Đại Cước khi nào có thể trở lại? Ngoài việc đối phó với Lão Nhị, còn phải đối phó với một người khác.”
“Ai chứ? Trong thôn này còn ai đắc tội với ông nữa vậy?”
“Trần Thiếu Minh.” Ông Lâm nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng thốt ra ba chữ.
“Đừng nhắc đến ông ta, tên khốn nạn đó, nhắc đến ông ta tôi liền thấy tức giận. Không biết con nha đầu chết tiệt cho ông ta uống loại canh mê hồn gì, khiến ông ta bênh vực nó như vậy, ông muốn chỉnh ông ta như thế nào?” Bà Lâm nhìn bóng dáng của ông Lâm trong bóng tối.
“Viết một bức thư tố cáo, mặc kệ là thật hay là giả, cứ viết đại đi.
Chỉ cần có thư tố cao, cấp trên sẽ đến điều tra, cho dù ông ta có oan hay không, chỉ cần có người điều tra ông ta, danh tiếng của ông ta cũng sẽ bị hỏng.
Vậy thì ông ta còn có thể ngồi vững trên ghế đại đội trưởng sao?
Đến lúc đó chúng ta lôi kéo người trong thôn, nói không chừng Lão Đại có thể lên làm đại đội trưởng.
Nếu không phải tên họ Trần này đột nhiên đến đây, nói không chừng chức đại đội trưởng này là tôi làm rồi.”
“Ôi trời, mẹ ơi! Vậy thì tốt quá rồi, nếu con trai lớn của chúng ta trở thành đại đội trưởng, vậy thì mọi chuyện trong Dương Thụ Truân không phải nhà họ Lâm chúng ta quyết định sao.
Đừng nói là bán con nha đầu chết tiệt đó, cho dù là hành hạ nó đến chết thì ai dám nói gì chúng ta chứ?
Nhưng mà, bán nó thì vẫn tốt hơn, ít nhiều cũng có được chút tiền.” Bà Lâm vừa nghe thấy tính toán của ông Lâm thì trong lòng vô cùng hưng phấn! Bà ta vui đến mức hai bàn tay không thể vỗ vào nhau, cũng không thể ngủ được, cả người vô cùng có tinh thần, sự mệt mỏi sau một ngày làm việc không còn chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.