Xuyên Tới 70: Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc
Chương 12: Kế Hoạch Cuộc Đời
Thanh Thanh Dương Liễu Thụ
03/10/2023
Hai người nhận mệnh cõng cái sọt đi theo phía sau Lâm Thiến.
"Ông Lâm, bà Lâm, ngày mai đi sửa nhà cho tôi đi! Buổi tối hôm nay cha mẹ tôi sẽ ở lại nơi này. Bọn họ nói cái gì mà đợi đến khi nhà của tôi sửa xong thì mới trở về."
Lâm Thiến cười tủm tỉm vẫy tay về phía hai người, vui mừng dẫn theo hai người anh họ về nhà, đương nhiên, chỉ có một mình cô là vui mừng.
Đây có phải là niềm vui sướng khi đạp lên trên nỗi đau của người khác không?
Người nhà họ Lâm ở nhà cũ: "......" Sợ hãi, muốn khóc.
Ngay cả đứa bé cũng không dám nói chuyện, cả nhà giống như là ăn trộm, đôi mắt liếc láo liên khắp nơi.
Họ giống như một bầy chim cút bị hoảng sợ không dám tách nhau ra, toàn bộ người nhà họ Lâm ở nhà cũ im lặng, thật sự giống như đã biến thành một ngôi nhà ma.
Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh lên, không khí tươi mát không thôi, không phải là loại không khí mà đời sau có thể so sánh được.
Khói bếp của từng nhà bay lên.
Tiếng chó sủa, tiếng trẻ con khóc, tiếng mẹ chồng mắng con dâu.
Toàn bộ thôn lập tức sôi nổi hẳn lên, tỏa ra một bầu không khí sôi động.
Trong thôn bắt đầu có người đi lại, thím Hoa hiên ngang đi tới.
"Bảo Sinh, Việt Sinh, mới sáng sớm mà cõng cái sọt đi đâu vậy?" Thím Hoa trực tiếp ngó lơ Lâm Thiển, danh tiếng của Lâm Nhị rất xấu luôn làm cho người ta chùn bước, giống như dính đến cô là dính đến vận xui vậy.
Lâm Thiến không thèm để ý đến, cô cảm thấy thanh danh vô lại này rất tốt, có thể tránh được rất nhiều phiền phức, đừng ai chú ý đến cô, ngàn lần đừng có ai chú ý đến cô, cứ để cho cô một mình xinh đẹp là được.
"Thím Hoa, chúng con đi đến nhà chú hai có việc, không nói chuyện với thím nữa, con đi trước đây!"
Có thể nói cái gì? Nói chính mình tới trả nợ? Nói chú hai, mợ hai về nhà cũ tính sổ với bọn họ?
Cái trước thì mất mặt, cái sau thì lại phong kiến mê tín, cho nên cái gì cũng không thể nói.
Ba người đi lướt qua thím Hoa, tiến về phía nhà của Lâm Thiến.
Dù cho thím Hoa có tò mò thì cũng không dám qua xem, mấy nhà xung quanh đều muốn cách thật xa nhà của tên vô lại Lâm Nhị, giống như tránh né một ôn thần vậy, một đứa sao chổi khắc người thân, ai mà dám lui tới cùng cô ta chứ?
Ngoài miệng đều nói là phản đối phong kiến mê tín, nhưng sau lưng có mấy ai không tin?
Nhìn mấy người kia bước đi, thím Hoa bĩu môi, giũ bùn trên chân xuống rồi đi về nhà.
Về đến nhà Lâm Thiến bảo hai người bọn họ bỏ cái sọt xuống.
"Hai cái sọt này tôi nhìn thấy khá tốt, đúng với yêu cầu của tôi, để lại đi! Hai người có thể đi rồi." Lâm Thiến tiễn khách.
Hai người nhìn căn nhà vài lần rồi quay trở về nhà cũ.
Người và đồ vật cùng tiến vào trong không gian, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giả thần giả quỷ, tạm thời lừa gạt bên phía nhà cũ, còn về sau thì sao? Bây giờ nghĩ kĩ lại, tương lai nên làm cái gì bây giờ?
Lâm Thiến bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống của mình.
"Ông Lâm, bà Lâm, ngày mai đi sửa nhà cho tôi đi! Buổi tối hôm nay cha mẹ tôi sẽ ở lại nơi này. Bọn họ nói cái gì mà đợi đến khi nhà của tôi sửa xong thì mới trở về."
Lâm Thiến cười tủm tỉm vẫy tay về phía hai người, vui mừng dẫn theo hai người anh họ về nhà, đương nhiên, chỉ có một mình cô là vui mừng.
Đây có phải là niềm vui sướng khi đạp lên trên nỗi đau của người khác không?
Người nhà họ Lâm ở nhà cũ: "......" Sợ hãi, muốn khóc.
Ngay cả đứa bé cũng không dám nói chuyện, cả nhà giống như là ăn trộm, đôi mắt liếc láo liên khắp nơi.
Họ giống như một bầy chim cút bị hoảng sợ không dám tách nhau ra, toàn bộ người nhà họ Lâm ở nhà cũ im lặng, thật sự giống như đã biến thành một ngôi nhà ma.
Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh lên, không khí tươi mát không thôi, không phải là loại không khí mà đời sau có thể so sánh được.
Khói bếp của từng nhà bay lên.
Tiếng chó sủa, tiếng trẻ con khóc, tiếng mẹ chồng mắng con dâu.
Toàn bộ thôn lập tức sôi nổi hẳn lên, tỏa ra một bầu không khí sôi động.
Trong thôn bắt đầu có người đi lại, thím Hoa hiên ngang đi tới.
"Bảo Sinh, Việt Sinh, mới sáng sớm mà cõng cái sọt đi đâu vậy?" Thím Hoa trực tiếp ngó lơ Lâm Thiển, danh tiếng của Lâm Nhị rất xấu luôn làm cho người ta chùn bước, giống như dính đến cô là dính đến vận xui vậy.
Lâm Thiến không thèm để ý đến, cô cảm thấy thanh danh vô lại này rất tốt, có thể tránh được rất nhiều phiền phức, đừng ai chú ý đến cô, ngàn lần đừng có ai chú ý đến cô, cứ để cho cô một mình xinh đẹp là được.
"Thím Hoa, chúng con đi đến nhà chú hai có việc, không nói chuyện với thím nữa, con đi trước đây!"
Có thể nói cái gì? Nói chính mình tới trả nợ? Nói chú hai, mợ hai về nhà cũ tính sổ với bọn họ?
Cái trước thì mất mặt, cái sau thì lại phong kiến mê tín, cho nên cái gì cũng không thể nói.
Ba người đi lướt qua thím Hoa, tiến về phía nhà của Lâm Thiến.
Dù cho thím Hoa có tò mò thì cũng không dám qua xem, mấy nhà xung quanh đều muốn cách thật xa nhà của tên vô lại Lâm Nhị, giống như tránh né một ôn thần vậy, một đứa sao chổi khắc người thân, ai mà dám lui tới cùng cô ta chứ?
Ngoài miệng đều nói là phản đối phong kiến mê tín, nhưng sau lưng có mấy ai không tin?
Nhìn mấy người kia bước đi, thím Hoa bĩu môi, giũ bùn trên chân xuống rồi đi về nhà.
Về đến nhà Lâm Thiến bảo hai người bọn họ bỏ cái sọt xuống.
"Hai cái sọt này tôi nhìn thấy khá tốt, đúng với yêu cầu của tôi, để lại đi! Hai người có thể đi rồi." Lâm Thiến tiễn khách.
Hai người nhìn căn nhà vài lần rồi quay trở về nhà cũ.
Người và đồ vật cùng tiến vào trong không gian, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giả thần giả quỷ, tạm thời lừa gạt bên phía nhà cũ, còn về sau thì sao? Bây giờ nghĩ kĩ lại, tương lai nên làm cái gì bây giờ?
Lâm Thiến bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.