Xuyên Tới 70: Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc
Chương 37: Là Người Ích Kỷ
Thanh Thanh Dương Liễu Thụ
07/10/2023
Thứ nhất, họ tên, nam nữ ở trong cái thôn này, không phải là Hoa, thì chính là Đóa, còn không thì chình là Cẩu Đán Nhi, Tỏa Tử, Thuận Tử, Trụ Tử gì đó.
Nhưng tên họ của người nhà họ Trần đều không thô tục, lời nói khí chất đều không giống dân quê.
Thứ hai, cả nhà bọn họ mới chuyển đến đây năm năm trước, thuộc về hộ gia đình từ nơi khác đến.
Thứ ba, thông thường nếu chọn đại đội trưởng, đều sẽ chọn từ người trong thôn, nhưng đại đội trưởng Trần lại đột nhiên xuất hiện, nói rõ là có quan hệ với người phía trên.
Thứ tư, giọng nói, có thể nghe ra được, mặc dù bọn họ đã cố tình nói giọng Đông Bắc, nhưng họ vẫn có giọng Bắc Kinh, cô lại không phải dân quê chưa từng trải sự đời.
Đời trước, nơi nào mà cô chưa từng đi? Người nào chưa gặp chứ? Vừa nghe liền biết đó là giọng Bắc Kinh.
Vậy thì xuất hiện vấn đề rồi, cả nhà bọn họ thần bí trốn ở trong cái thôn xa xôi hẻo lánh này, muốn làm gì chứ?
Đến đây để tránh nạn? Hay là có nhiệm vụ đặc biệt nào đó? Hoặc cũng có thể là, đặc vụ?
Xem ra ôm đùi, cần phải cẩn thận, dù cả nhà đại đội trưởng ngoài mặt đều là những người có nhân phẩm rất tốt.
Nhưng mà thứ khó nhìn thấu nhất trên đời chính là trái tim con người, ai biết được bọn họ có phải đang diễn kịch hay không? Bản thân cô cũng không phải đang diễn kịch à?
Hôm nay hình tượng của cô có chút vỡ nát, đương nhiên là cô cố ý làm nó vỡ nát.
Cô không phải là nguyên chủ, sống một cuộc sống khốn khổ nghẹn khuất vô tri như nguyên chủ, vậy còn không bằng đầu thai một lần nữa.
Cô biết họ sẽ nghi ngờ, vậy thì sao chứ? Bốn năm nay, nguyên chủ chưa từng rời khỏi thôn, suốt ngày quanh quẩn trong thôn, ai lại không biết cô ấy chứ? Cho nên hoàn toàn không có khả năng có người mạo danh thay thế.
Cho dù bọn họ có suy nghĩ nhiều hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc mượn xác hoàn hồn đâu nhỉ! Thời buổi này, cho dù có tin vào chuyện mượn xác hoàn hồn, thì cũng không dám rao giảng khắp nơi, cho rằng chuyện giáo dục phong kiến mê tín là giả sao?
Không thấy người bên nhà cũ sao, hôm nay nghẹn khuất đến thế nào? Bị hồn ma Lâm Lão Nhị dọa đến mức trở thành người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng không nói nên lời.
Ngay cả Vương Đại Hoa có cái miệng nhiều chuyện như thế, cũng không dám rao giảng khắp nơi.
Sau này cô nên dùng thái độ gì để giao thiệp với cả nhà đại đội trưởng đây?
Không thể quá thân cận, lỡ như bọn họ có thân phận đặc biệt nào đó, ngày bọn họ bị bại lộ, nói không chừng cô cũng bị liên lụy.
Nhưng cũng không quá xa lạ, dù sao cô cũng phải ở lại trong thôn mấy năm, không có chỗ dựa thì cũng khó sống đó.
Đúng, Lâm Thiến là một người ích kỷ như vậy, một người có chủ nghĩa đặt lợi ích bản thân lên đầu.
Vậy thì sao chứ? Theo cô, không làm hại người khác, khi người khác gặp khó khăn, không ném đá xuống giếng, vậy đã xem như là lương thiện rồi, bảo vệ bản thân trước thì có gì sai?
Nhưng tên họ của người nhà họ Trần đều không thô tục, lời nói khí chất đều không giống dân quê.
Thứ hai, cả nhà bọn họ mới chuyển đến đây năm năm trước, thuộc về hộ gia đình từ nơi khác đến.
Thứ ba, thông thường nếu chọn đại đội trưởng, đều sẽ chọn từ người trong thôn, nhưng đại đội trưởng Trần lại đột nhiên xuất hiện, nói rõ là có quan hệ với người phía trên.
Thứ tư, giọng nói, có thể nghe ra được, mặc dù bọn họ đã cố tình nói giọng Đông Bắc, nhưng họ vẫn có giọng Bắc Kinh, cô lại không phải dân quê chưa từng trải sự đời.
Đời trước, nơi nào mà cô chưa từng đi? Người nào chưa gặp chứ? Vừa nghe liền biết đó là giọng Bắc Kinh.
Vậy thì xuất hiện vấn đề rồi, cả nhà bọn họ thần bí trốn ở trong cái thôn xa xôi hẻo lánh này, muốn làm gì chứ?
Đến đây để tránh nạn? Hay là có nhiệm vụ đặc biệt nào đó? Hoặc cũng có thể là, đặc vụ?
Xem ra ôm đùi, cần phải cẩn thận, dù cả nhà đại đội trưởng ngoài mặt đều là những người có nhân phẩm rất tốt.
Nhưng mà thứ khó nhìn thấu nhất trên đời chính là trái tim con người, ai biết được bọn họ có phải đang diễn kịch hay không? Bản thân cô cũng không phải đang diễn kịch à?
Hôm nay hình tượng của cô có chút vỡ nát, đương nhiên là cô cố ý làm nó vỡ nát.
Cô không phải là nguyên chủ, sống một cuộc sống khốn khổ nghẹn khuất vô tri như nguyên chủ, vậy còn không bằng đầu thai một lần nữa.
Cô biết họ sẽ nghi ngờ, vậy thì sao chứ? Bốn năm nay, nguyên chủ chưa từng rời khỏi thôn, suốt ngày quanh quẩn trong thôn, ai lại không biết cô ấy chứ? Cho nên hoàn toàn không có khả năng có người mạo danh thay thế.
Cho dù bọn họ có suy nghĩ nhiều hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc mượn xác hoàn hồn đâu nhỉ! Thời buổi này, cho dù có tin vào chuyện mượn xác hoàn hồn, thì cũng không dám rao giảng khắp nơi, cho rằng chuyện giáo dục phong kiến mê tín là giả sao?
Không thấy người bên nhà cũ sao, hôm nay nghẹn khuất đến thế nào? Bị hồn ma Lâm Lão Nhị dọa đến mức trở thành người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng không nói nên lời.
Ngay cả Vương Đại Hoa có cái miệng nhiều chuyện như thế, cũng không dám rao giảng khắp nơi.
Sau này cô nên dùng thái độ gì để giao thiệp với cả nhà đại đội trưởng đây?
Không thể quá thân cận, lỡ như bọn họ có thân phận đặc biệt nào đó, ngày bọn họ bị bại lộ, nói không chừng cô cũng bị liên lụy.
Nhưng cũng không quá xa lạ, dù sao cô cũng phải ở lại trong thôn mấy năm, không có chỗ dựa thì cũng khó sống đó.
Đúng, Lâm Thiến là một người ích kỷ như vậy, một người có chủ nghĩa đặt lợi ích bản thân lên đầu.
Vậy thì sao chứ? Theo cô, không làm hại người khác, khi người khác gặp khó khăn, không ném đá xuống giếng, vậy đã xem như là lương thiện rồi, bảo vệ bản thân trước thì có gì sai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.