Xuyên Tới Cổ Đại Làm Phò Mã (H)
Chương 8: Buôn bán
Nhất Luân Minh Nguyệt
14/02/2024
Quý Hàn trả ngân lượng xong bèn cầm lấy đồ rời khỏi lò nung.
Hắn ngồi trên xe ngựa quan sát tám chiếc ly thủy tinh đặt trong hộp, chọn lấy một chiếc có màu sắc tệ nhất, đi tới một cửa tiệm đồ gốm cách đó không xa.
Tiểu nhị của tiệm cả ngày chào đón khách ra vào, rất có mắt nhìn, vừa nhìn thấy Quý Hàn mặc y phục sang trọng, ngũ quan anh tuấn, dáng vẻ lại cao ráo bèn vội vã chạy tới tiếp đón.
Sau khi biết được hắn muốn gặp chủ tiệm, cậu ta trực tiếp dẫn hắn ra sảnh sau.
Chủ tiệm thấy khách quý tới, bèn cho người dâng trà Long Tỉnh thượng hạng lên.
Sau khi Quý Hàn ngồi xuống, cũng không phí lời, hắn đặt chiếc ly thủy tinh lên bàn rồi bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Lúc chủ tiệm thấy món đồ trong suốt hắn đặt trên bàn, vô cùng sửng sốt, muốn đưa tay ra nắm lấy, nhưng lại sợ làm bẩn đồ vật, lại lấy tay chùi lên vạt áo rồi mới cẩn thận cầm món đồ lên quan sát.
Sau một lúc lâu, ông ta mới cẩn thận đặt lại món đồ xuống bàn rồi nói:
“Quan khách, đây là lần đầu tiên tiểu dân nhìn thấy món đồ tốt thế này.” Khi nói những lời này, lão còn lén quan sát sắc mặt của Quý Hàn.
Không hiểu vị công tử ăn mặc sang trọng này cầm thứ đồ này tới đây để làm gì?
Quý Hàn đặt tách trà xuống, nhìn về phía chủ tiệm, uể oải tựa lưng ra sau ghế, thản nhiên đáp:
“Ta muốn bán thứ này, ông ra giá đi.”
Nghe thấy lời hắn nói, chủ tiệm vừa vui mừng khôn xiết, nhưng lại có chút thấp thỏm, món đồ này quá hiếm có, chỉ sợ mình ra giá không tới, sẽ chọc giận khiến vị công tử này mất hứng.
Lúc này, tại phủ công chúa ở phía bên kia.
Hoa Dương công chúa ngồi trước thư án từ sáng sớm, đã mấy canh giờ trôi qua, tuy nhiên sổ sách trên bàn căn bản không có dấu hiệu được lật giở.
Trong đầu nàng tràn ngập cảnh tượng sáng hôm nay lúc vừa thức dậy, vừa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là bức tường thịt vô cùng rắn chắc.
Nàng sợ hãi vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của tên vô lại đó, lùi lại phía sau, đôi chân trần đặt trên nền đất lạnh lẽo, vén màn vội vàng trèo lên giường.
Nàng quấn chăn kín người, sau một hồi tĩnh tâm, nàng mới dần lấy lại bình tĩnh.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, do bị tên vô lại đó trêu chọc, lợi dụng cơ hội làm càn, cộng thêm chuyện tai mắt trong phủ, hết lần này tới lần khác bị mất mặt, bao nhiêu uất ức dồn nén lại, thời khắc đó nàng đột nhiên không kìm chế được nữa.
Vì thế nàng mới bật khóc trong lòng tên khốn khiếp kia.
Nàng mơ hồ nhớ ra tên khốn đó còn an ủi nàng, nhưng cụ thể là nói gì thì nàng lại không nhớ rõ.
Nàng chỉ nhớ lúc đó còn bị hắn ôm chặt vào trong lòng, vùi mặt vào trong lồng ngực rắn chắc đó, đầu nàng tựa vào khuỷu tay của hắn, cơ thể áp sát vào người tên khốn đó.
Bây giờ nghĩ lại luôn cảm thấy tư thế đó quá mức gần gũi, khiến người ta không khỏi xấu hổ.
Nàng mải suy nghĩ, ngay cả việc có người bước vào phòng cũng không hề hay biết.
Lúc này Quý Hàn đã bán được chiếc ly thủy tinh kém chất lượng nhất, rồi lại chọn ra chiếc ly có chất lượng tốt nhất muốn tặng cho nương tử của mình.
Hắn đặt chiếc ly thủy tinh lên bàn, thấy nàng không phản ứng lại, liền đưa tay cầm lấy cuốn sổ đặt trên bàn, quan sát số liệu trong đó, toàn bộ đều là doanh thu của một số cửa tiệm.
Không ngờ tới nương tử của hắn lại là một tiểu phú bà.
Hành động này của hắn đã thu hút sự chú ý của Hoa Dương công chúa, lúc này nàng mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào tên vô lại kia đã bước vào thư phòng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng đầy tức giận, nàng muốn giấu đi sự chột dạ của mình, mắng hắn:
“Hỗn xược, ai cho phép ngươi đi vào?” Trong lúc nói, nàng đột nhiên phát hiện trên bàn có thêm một món đồ.
Món đồ trong suốt với những đường nét không đồng đều, hẳn là món đồ vô cùng quý hiếm lúc nàng còn ở hoàng cung cũng chưa từng thấy qua.
Hắn ngồi trên xe ngựa quan sát tám chiếc ly thủy tinh đặt trong hộp, chọn lấy một chiếc có màu sắc tệ nhất, đi tới một cửa tiệm đồ gốm cách đó không xa.
Tiểu nhị của tiệm cả ngày chào đón khách ra vào, rất có mắt nhìn, vừa nhìn thấy Quý Hàn mặc y phục sang trọng, ngũ quan anh tuấn, dáng vẻ lại cao ráo bèn vội vã chạy tới tiếp đón.
Sau khi biết được hắn muốn gặp chủ tiệm, cậu ta trực tiếp dẫn hắn ra sảnh sau.
Chủ tiệm thấy khách quý tới, bèn cho người dâng trà Long Tỉnh thượng hạng lên.
Sau khi Quý Hàn ngồi xuống, cũng không phí lời, hắn đặt chiếc ly thủy tinh lên bàn rồi bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Lúc chủ tiệm thấy món đồ trong suốt hắn đặt trên bàn, vô cùng sửng sốt, muốn đưa tay ra nắm lấy, nhưng lại sợ làm bẩn đồ vật, lại lấy tay chùi lên vạt áo rồi mới cẩn thận cầm món đồ lên quan sát.
Sau một lúc lâu, ông ta mới cẩn thận đặt lại món đồ xuống bàn rồi nói:
“Quan khách, đây là lần đầu tiên tiểu dân nhìn thấy món đồ tốt thế này.” Khi nói những lời này, lão còn lén quan sát sắc mặt của Quý Hàn.
Không hiểu vị công tử ăn mặc sang trọng này cầm thứ đồ này tới đây để làm gì?
Quý Hàn đặt tách trà xuống, nhìn về phía chủ tiệm, uể oải tựa lưng ra sau ghế, thản nhiên đáp:
“Ta muốn bán thứ này, ông ra giá đi.”
Nghe thấy lời hắn nói, chủ tiệm vừa vui mừng khôn xiết, nhưng lại có chút thấp thỏm, món đồ này quá hiếm có, chỉ sợ mình ra giá không tới, sẽ chọc giận khiến vị công tử này mất hứng.
Lúc này, tại phủ công chúa ở phía bên kia.
Hoa Dương công chúa ngồi trước thư án từ sáng sớm, đã mấy canh giờ trôi qua, tuy nhiên sổ sách trên bàn căn bản không có dấu hiệu được lật giở.
Trong đầu nàng tràn ngập cảnh tượng sáng hôm nay lúc vừa thức dậy, vừa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là bức tường thịt vô cùng rắn chắc.
Nàng sợ hãi vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của tên vô lại đó, lùi lại phía sau, đôi chân trần đặt trên nền đất lạnh lẽo, vén màn vội vàng trèo lên giường.
Nàng quấn chăn kín người, sau một hồi tĩnh tâm, nàng mới dần lấy lại bình tĩnh.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, do bị tên vô lại đó trêu chọc, lợi dụng cơ hội làm càn, cộng thêm chuyện tai mắt trong phủ, hết lần này tới lần khác bị mất mặt, bao nhiêu uất ức dồn nén lại, thời khắc đó nàng đột nhiên không kìm chế được nữa.
Vì thế nàng mới bật khóc trong lòng tên khốn khiếp kia.
Nàng mơ hồ nhớ ra tên khốn đó còn an ủi nàng, nhưng cụ thể là nói gì thì nàng lại không nhớ rõ.
Nàng chỉ nhớ lúc đó còn bị hắn ôm chặt vào trong lòng, vùi mặt vào trong lồng ngực rắn chắc đó, đầu nàng tựa vào khuỷu tay của hắn, cơ thể áp sát vào người tên khốn đó.
Bây giờ nghĩ lại luôn cảm thấy tư thế đó quá mức gần gũi, khiến người ta không khỏi xấu hổ.
Nàng mải suy nghĩ, ngay cả việc có người bước vào phòng cũng không hề hay biết.
Lúc này Quý Hàn đã bán được chiếc ly thủy tinh kém chất lượng nhất, rồi lại chọn ra chiếc ly có chất lượng tốt nhất muốn tặng cho nương tử của mình.
Hắn đặt chiếc ly thủy tinh lên bàn, thấy nàng không phản ứng lại, liền đưa tay cầm lấy cuốn sổ đặt trên bàn, quan sát số liệu trong đó, toàn bộ đều là doanh thu của một số cửa tiệm.
Không ngờ tới nương tử của hắn lại là một tiểu phú bà.
Hành động này của hắn đã thu hút sự chú ý của Hoa Dương công chúa, lúc này nàng mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào tên vô lại kia đã bước vào thư phòng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng đầy tức giận, nàng muốn giấu đi sự chột dạ của mình, mắng hắn:
“Hỗn xược, ai cho phép ngươi đi vào?” Trong lúc nói, nàng đột nhiên phát hiện trên bàn có thêm một món đồ.
Món đồ trong suốt với những đường nét không đồng đều, hẳn là món đồ vô cùng quý hiếm lúc nàng còn ở hoàng cung cũng chưa từng thấy qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.