Xuyên Tới Cổ Đại Làm Phò Mã (H)
Chương 28: Cảm Động
Nhất Luân Minh Nguyệt
22/02/2024
Quý Hàn thấy công chúa nương tử đi ra bèn tiến lên vài bước, lo lắng trong đêm lạnh, sai người từ trong xe ngựa, mang áo choàng ra cho mình.
Khoác nó lên người nàng, buộc chặt thắt lưng lại rồi nói.
“Cái này là của ta, nàng trước tiên có thể dùng nó một lúc.”
Hoa Dương công chúa không lên tiếng, coi như ngầm đồng ý, động thái này của hai người đều bị vị cô cô ở một bên nhìn thấy, bà nhìn vị phò mã của tiểu chủ tử, dung mạo hắn không tệ, khí chất phi phàm, lại rất điềm tĩnh.
Từ khi tiểu chủ tử vào tẩm điện, hắn cũng không sốt ruột mà vẫn yên tĩnh chờ đợi ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này, bà đặc biệt chú ý tới thái độ của hắn, cũng không phát hiện ra dấu hiệu thiếu kiên nhẫn trong lúc chờ đợi.
Đặc biệt là bây giờ khi hắn đứng cùng tiểu chủ tử, trông rất xứng đôi vừa lứa.
Nhìn hắn đối xử với tiểu chủ tử ân cần như vậy, bả mới nghĩ, xuất thân của hắn không tốt thì đã làm sao?
Địa vị có cao quý đến mấy cũng không thể cao quý bằng tiểu chủ tử nhà mình.
Sau khi nhìn hai người rời đi, bà kể lại những gì mình nhìn thấy cho Dung Phi, để bà ấy được yên lòng.
Quý Hàn nắm tay công chúa nương tử, đi về phía tẩm điện nơi nàng ở khi còn sống trong cung, đúng lúc sắp đến nơi thì đột nhiên có một tiểu thái giám xa lạ đến gần, cúi đầu xuống thỉnh an nói.
“Nô tài tham kiến Bát công chúa, Bát phò mã.”
Hoa Dương công chúa dừng lại, nhìn tiểu thái giám đang cản đường mình.
“Có chuyện gì sao?”
Tiểu thái giám vẫn đang cúi đầu, vành mũ gần như che gần hết khuôn mặt, cung kính nói.
“Hồi bẩm công chúa, hoàng thượng cho gọi Bát phò mã.”
Nghe tiểu thái giám nói xong, Hoa Dương công chúa cũng không suy nghĩ nhiều mà nói với người bên cạnh.
“Được rồi, ngươi đi đi.”
Đôi mắt đen láy của Quý Hàn khẽ nheo lại, không có chút ấm áp, lạnh lùng nhìn tiểu thái giám đang cúi đầu.
Sau khi nghe công chúa nương tử nói như vậy, hắn lại quay đầu nói với nàng.
“Ta đưa nàng về trước, sau đó mới đến diện kiến hoàng thượng.”
Hoa Dương công chúa cảm thấy người bên cạnh có phần quá cẩn thận rồi, đây là hoàng cung, là nơi nàng đã sinh sống từ bé đến lớn, bản thân nàng có thể xảy ra chuyện bất trắc gì cơ chứ.
Hơn nữa bây giờ là hoàng thượng đang triệu kiến hắn, sao có thể để hắn trì hoãn như vậy, nàng lập tức mở miệng thúc giục.
“Được rồi, có Tiểu Thúy đi cùng ta, chàng mau đi đi!”
Quý Hàn còn muốn nói cái gì nữa, lại bị công chúa nương tử dùng ánh mắt ngăn cản, vì thế, hắn nhìn về phía Tiểu Thúy, vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Chăm sóc tốt chủ tử của ngươi.” Trong giọng điệu của hắn lạnh lùng khiến người khác không thể làm trái lệnh.
Đối mặt với dáng vẻ này của phò mã gia, Tiểu Thúy ngoan ngoãn gật đầu nói.
“Dạ.”
Sau đó, Quý Hàn đi theo tiểu thái giám, đi về một nơi không xác định, mắt thấy hắn càng đi càng xa, Quý Hàn túm chặt cổ áo tiểu thái giám, xoay tay ấn hắn vào tường.
Hắn thô bạo dùng đầu gối ấn vào xương cụt của gã, mất kiên nhẫn hỏi.
“Nói, là ai sai ngươi đến?”
Khoác nó lên người nàng, buộc chặt thắt lưng lại rồi nói.
“Cái này là của ta, nàng trước tiên có thể dùng nó một lúc.”
Hoa Dương công chúa không lên tiếng, coi như ngầm đồng ý, động thái này của hai người đều bị vị cô cô ở một bên nhìn thấy, bà nhìn vị phò mã của tiểu chủ tử, dung mạo hắn không tệ, khí chất phi phàm, lại rất điềm tĩnh.
Từ khi tiểu chủ tử vào tẩm điện, hắn cũng không sốt ruột mà vẫn yên tĩnh chờ đợi ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này, bà đặc biệt chú ý tới thái độ của hắn, cũng không phát hiện ra dấu hiệu thiếu kiên nhẫn trong lúc chờ đợi.
Đặc biệt là bây giờ khi hắn đứng cùng tiểu chủ tử, trông rất xứng đôi vừa lứa.
Nhìn hắn đối xử với tiểu chủ tử ân cần như vậy, bả mới nghĩ, xuất thân của hắn không tốt thì đã làm sao?
Địa vị có cao quý đến mấy cũng không thể cao quý bằng tiểu chủ tử nhà mình.
Sau khi nhìn hai người rời đi, bà kể lại những gì mình nhìn thấy cho Dung Phi, để bà ấy được yên lòng.
Quý Hàn nắm tay công chúa nương tử, đi về phía tẩm điện nơi nàng ở khi còn sống trong cung, đúng lúc sắp đến nơi thì đột nhiên có một tiểu thái giám xa lạ đến gần, cúi đầu xuống thỉnh an nói.
“Nô tài tham kiến Bát công chúa, Bát phò mã.”
Hoa Dương công chúa dừng lại, nhìn tiểu thái giám đang cản đường mình.
“Có chuyện gì sao?”
Tiểu thái giám vẫn đang cúi đầu, vành mũ gần như che gần hết khuôn mặt, cung kính nói.
“Hồi bẩm công chúa, hoàng thượng cho gọi Bát phò mã.”
Nghe tiểu thái giám nói xong, Hoa Dương công chúa cũng không suy nghĩ nhiều mà nói với người bên cạnh.
“Được rồi, ngươi đi đi.”
Đôi mắt đen láy của Quý Hàn khẽ nheo lại, không có chút ấm áp, lạnh lùng nhìn tiểu thái giám đang cúi đầu.
Sau khi nghe công chúa nương tử nói như vậy, hắn lại quay đầu nói với nàng.
“Ta đưa nàng về trước, sau đó mới đến diện kiến hoàng thượng.”
Hoa Dương công chúa cảm thấy người bên cạnh có phần quá cẩn thận rồi, đây là hoàng cung, là nơi nàng đã sinh sống từ bé đến lớn, bản thân nàng có thể xảy ra chuyện bất trắc gì cơ chứ.
Hơn nữa bây giờ là hoàng thượng đang triệu kiến hắn, sao có thể để hắn trì hoãn như vậy, nàng lập tức mở miệng thúc giục.
“Được rồi, có Tiểu Thúy đi cùng ta, chàng mau đi đi!”
Quý Hàn còn muốn nói cái gì nữa, lại bị công chúa nương tử dùng ánh mắt ngăn cản, vì thế, hắn nhìn về phía Tiểu Thúy, vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Chăm sóc tốt chủ tử của ngươi.” Trong giọng điệu của hắn lạnh lùng khiến người khác không thể làm trái lệnh.
Đối mặt với dáng vẻ này của phò mã gia, Tiểu Thúy ngoan ngoãn gật đầu nói.
“Dạ.”
Sau đó, Quý Hàn đi theo tiểu thái giám, đi về một nơi không xác định, mắt thấy hắn càng đi càng xa, Quý Hàn túm chặt cổ áo tiểu thái giám, xoay tay ấn hắn vào tường.
Hắn thô bạo dùng đầu gối ấn vào xương cụt của gã, mất kiên nhẫn hỏi.
“Nói, là ai sai ngươi đến?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.