Xuyên Tới Cổ Đại Làm Phò Mã (H)
Chương 40: Hắn Sống Không Được Bao Lâu Nữa Đâu
Nhất Luân Minh Nguyệt
25/02/2024
Chỉ cần nàng ta nghĩ đến chủ tử bị tên này vấy bẩn lại không nhịn được hận không thể lập tức độc chết hắn.
Tiểu Liên thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống, mi mắt che khuất đi tia tàn nhẫn trong đáy mắt. Nàng ta bưng khay ra, cúi người hành lễ sau đó lập tức cất bước rời khỏi.
Ra đến ngoài sân, nàng ta lại đưa cái khay trên tay giao cho một nha hoàn nhị đẳng, sau đó cũng không đến thư phòng hầu hạ công chúa mà vòng qua sân sau, đi vào một cái cánh cửa hẻo lánh.
Một chiếc xe ngựa đã đậu sẵn ở đó, Văn Hoa Xương đang ngồi trên xe. Toàn thân gã là cẩm y ngọc bào màu trắng, càng khiến tướng mạo của gã anh tuấn hơn, điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là vết xước trên mặt gã.
Tiểu Liên đi đến gần xe ngựa, đè nén âm lượng, cách rèm cửa nhỏ giọng kêu lên.
"Văn công tử."
Văn Hoa Xương ngồi trong xe nghe thấy âm thanh này, lập tức với tay vén tấm màn lên để lộ ra một khe hở, nhìn người đang đứng ở bên ngoài hỏi.
"Hoa Dương như thế nào rồi?"
Nghe thấy câu hỏi của gã, Tiểu Liên lập tức nhớ đến dấu vết trên cổ công chúa, còn có vệt máu đỏ thẫm nàng ta nhìn thấy trên tấm đệm, hốc mắt lập tức đỏ ửng. Văn công tử là người trọng tình trọng nghĩa, mặc dù bây giờ gã đã là Lục phò mã, nhưng vẫn nhớ đến chủ tử nhà mình, thế nên nàng ta cực kỳ cảm động, không chút nào giấu diếm nói.
"Chủ tử đã không còn tấm thân trong sạch nữa rồi." Nói xong lại nghẹn ngào nức nở lên.
Văn Hoa Xương bên trong xe ngựa vốn dĩ cũng sớm đoán được là tình huống này. Thế nhưng chính tai nghe được gã vẫn không khỏi cảm thấy phẫn nộ, bản thân vất vả tính toán mọi thứ, vậy mà lại thành giúp đỡ cho tên Quý Hàn đó, để hắn hưởng phúc trước mình!
Tiểu Liên thấy Văn công tử không nói lời nào, sợ gã hiểu lầm, đành mở miệng giải thích.
"Văn công tử người cứ yên tâm, chủ tử nhà của chúng ta chắc chắn là không hề tình nguyện. Người trong lòng ngài ấy vẫn luôn là ngài, là do tên Quý Hàn khốn khiếp đó ép buộc ngài ấy."
Văn Hoa Xương đang không tập trung cho lắm, nghe thấy lời này của Tiểu Liên liền thu hồi suy nghĩ, bày ra dáng vẻ đau đớn thấu tim, căm phẫn nói.
"Hắn, hắn, sao dám đối xử với Hoa Dương như thế?"
Tiểu Liên dùng tay áo lau đi nước mắt bên khóe mi, mang theo một tia tàn nhẫn nói.
"Văn công tử cứ yên tâm, hắn ta không sống được bao lâu nữa đâu. Nô tì đã hạ độc dược mãn tính cho hắn ta rồi."
Nghe thấy lời này của nàng ta, trong mắt Văn Hoa Xương hiện lên một cảm xúc vui mừng như điên, thế nhưng rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng, vẻ mặt còn rất nghiêm túc dò hỏi.
"Chuyện này Hoa Dương cũng biết sao? Người mềm lòng như nàng ấy lại đồng ý cho ngươi làm như vậy sao?"
Gã vừa dứt lời, Tiểu Liên liền mở miệng nói.
"Chủ tử không biết những chuyện này, hơn nữa, nô tỳ cũng sẽ không để ngài ấy biết."
Trong lòng Văn Hoa Xương đã hoàn toàn nhẹ nhõm, vốn dĩ gã còn đang suy nghĩ phải xử lý tên Quý Hàn khốn khiếp này như thế nào, bị hắn ta đạp một cước không nói, ngày hôm qua con mồi sắp tới tay cũng bị hắn ta cướp mất rồi!
Bản thân lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không làm được.
Nếu có người giúp gã trừ bỏ tên phế vật đó, vậy thì thật sự quá tốt rồi!
Nghĩ đến đây, tâm tình của gã cũng trở nên phấn khởi, buông tấm màn xuống, ra vẻ hết sức đau thương nói.
"Ta thật sự ái mộ chủ tử nhà ngươi, chẳng qua là ngại thân phận hiện tại không thích hợp. Nếu có thể thì ta còn muốn nhờ Tiểu Liên cô nương sau này giúp đỡ nhiều hơn, mặc dù phải ẩn mình trong bóng tối, chỉ có thể trộm nhìn Hoa Dương thôi ta cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi!"
Tiểu Liên không nghĩ tới Văn công tử lại thẳng thắn như thế, bên ngoài ai cũng đánh giá vô cùng tốt về gã, thế nên chắc hẳn gã tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì tổn hại đến chủ tử nhà mình.
Làm sao giống với Phò mã trong phủ, không có việc gì chỉ thích lợi dụng chủ tử, nàng do dự một chút rồi nói.
"Nô tỳ đã biết, nếu ngài muốn đến thì trước tiên nên sai người thông báo một tiếng với nô tỳ."
Văn Hoa Xương ngồi trong xe ngựa cười cười, vẻ mặt lộ rõ sự tà dâm, gã không nghĩ tới Hoa Dương công chúa bình thường khôn khéo cẩn thận lại có một tỳ nữ ngu ngốc dễ lừa như vậy, chắc hẳn sau này lợi dụng nàng ta làm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Mục đích đạt được rồi gã cũng lập tức rời đi.
Mà Quý Hàn bên này sau khi ra khỏi phủ công chúa liền đi tới quán lẩu của mình, hoàn toàn không rảnh rỗi chút nào.
Tiểu Liên thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống, mi mắt che khuất đi tia tàn nhẫn trong đáy mắt. Nàng ta bưng khay ra, cúi người hành lễ sau đó lập tức cất bước rời khỏi.
Ra đến ngoài sân, nàng ta lại đưa cái khay trên tay giao cho một nha hoàn nhị đẳng, sau đó cũng không đến thư phòng hầu hạ công chúa mà vòng qua sân sau, đi vào một cái cánh cửa hẻo lánh.
Một chiếc xe ngựa đã đậu sẵn ở đó, Văn Hoa Xương đang ngồi trên xe. Toàn thân gã là cẩm y ngọc bào màu trắng, càng khiến tướng mạo của gã anh tuấn hơn, điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là vết xước trên mặt gã.
Tiểu Liên đi đến gần xe ngựa, đè nén âm lượng, cách rèm cửa nhỏ giọng kêu lên.
"Văn công tử."
Văn Hoa Xương ngồi trong xe nghe thấy âm thanh này, lập tức với tay vén tấm màn lên để lộ ra một khe hở, nhìn người đang đứng ở bên ngoài hỏi.
"Hoa Dương như thế nào rồi?"
Nghe thấy câu hỏi của gã, Tiểu Liên lập tức nhớ đến dấu vết trên cổ công chúa, còn có vệt máu đỏ thẫm nàng ta nhìn thấy trên tấm đệm, hốc mắt lập tức đỏ ửng. Văn công tử là người trọng tình trọng nghĩa, mặc dù bây giờ gã đã là Lục phò mã, nhưng vẫn nhớ đến chủ tử nhà mình, thế nên nàng ta cực kỳ cảm động, không chút nào giấu diếm nói.
"Chủ tử đã không còn tấm thân trong sạch nữa rồi." Nói xong lại nghẹn ngào nức nở lên.
Văn Hoa Xương bên trong xe ngựa vốn dĩ cũng sớm đoán được là tình huống này. Thế nhưng chính tai nghe được gã vẫn không khỏi cảm thấy phẫn nộ, bản thân vất vả tính toán mọi thứ, vậy mà lại thành giúp đỡ cho tên Quý Hàn đó, để hắn hưởng phúc trước mình!
Tiểu Liên thấy Văn công tử không nói lời nào, sợ gã hiểu lầm, đành mở miệng giải thích.
"Văn công tử người cứ yên tâm, chủ tử nhà của chúng ta chắc chắn là không hề tình nguyện. Người trong lòng ngài ấy vẫn luôn là ngài, là do tên Quý Hàn khốn khiếp đó ép buộc ngài ấy."
Văn Hoa Xương đang không tập trung cho lắm, nghe thấy lời này của Tiểu Liên liền thu hồi suy nghĩ, bày ra dáng vẻ đau đớn thấu tim, căm phẫn nói.
"Hắn, hắn, sao dám đối xử với Hoa Dương như thế?"
Tiểu Liên dùng tay áo lau đi nước mắt bên khóe mi, mang theo một tia tàn nhẫn nói.
"Văn công tử cứ yên tâm, hắn ta không sống được bao lâu nữa đâu. Nô tì đã hạ độc dược mãn tính cho hắn ta rồi."
Nghe thấy lời này của nàng ta, trong mắt Văn Hoa Xương hiện lên một cảm xúc vui mừng như điên, thế nhưng rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng, vẻ mặt còn rất nghiêm túc dò hỏi.
"Chuyện này Hoa Dương cũng biết sao? Người mềm lòng như nàng ấy lại đồng ý cho ngươi làm như vậy sao?"
Gã vừa dứt lời, Tiểu Liên liền mở miệng nói.
"Chủ tử không biết những chuyện này, hơn nữa, nô tỳ cũng sẽ không để ngài ấy biết."
Trong lòng Văn Hoa Xương đã hoàn toàn nhẹ nhõm, vốn dĩ gã còn đang suy nghĩ phải xử lý tên Quý Hàn khốn khiếp này như thế nào, bị hắn ta đạp một cước không nói, ngày hôm qua con mồi sắp tới tay cũng bị hắn ta cướp mất rồi!
Bản thân lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không làm được.
Nếu có người giúp gã trừ bỏ tên phế vật đó, vậy thì thật sự quá tốt rồi!
Nghĩ đến đây, tâm tình của gã cũng trở nên phấn khởi, buông tấm màn xuống, ra vẻ hết sức đau thương nói.
"Ta thật sự ái mộ chủ tử nhà ngươi, chẳng qua là ngại thân phận hiện tại không thích hợp. Nếu có thể thì ta còn muốn nhờ Tiểu Liên cô nương sau này giúp đỡ nhiều hơn, mặc dù phải ẩn mình trong bóng tối, chỉ có thể trộm nhìn Hoa Dương thôi ta cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi!"
Tiểu Liên không nghĩ tới Văn công tử lại thẳng thắn như thế, bên ngoài ai cũng đánh giá vô cùng tốt về gã, thế nên chắc hẳn gã tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì tổn hại đến chủ tử nhà mình.
Làm sao giống với Phò mã trong phủ, không có việc gì chỉ thích lợi dụng chủ tử, nàng do dự một chút rồi nói.
"Nô tỳ đã biết, nếu ngài muốn đến thì trước tiên nên sai người thông báo một tiếng với nô tỳ."
Văn Hoa Xương ngồi trong xe ngựa cười cười, vẻ mặt lộ rõ sự tà dâm, gã không nghĩ tới Hoa Dương công chúa bình thường khôn khéo cẩn thận lại có một tỳ nữ ngu ngốc dễ lừa như vậy, chắc hẳn sau này lợi dụng nàng ta làm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Mục đích đạt được rồi gã cũng lập tức rời đi.
Mà Quý Hàn bên này sau khi ra khỏi phủ công chúa liền đi tới quán lẩu của mình, hoàn toàn không rảnh rỗi chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.