Xuyên Tới Cổ Đại Làm Phò Mã (H)
Chương 19: Quy thuỷ
Nhất Luân Minh Nguyệt
20/02/2024
Hắn hối hận vì đã không ngăn nàng lại, để nàng ăn nhiều đồ cay và lạnh cùng một lúc như vậy.
Nhìn thấy người trong lòng mình có vẻ đau đớn, hắn lại mở miệng nói.
“Nàng cố nhịn một chút, ta gọi thái y đến xem cho nàng.” Nói xong, hắn chuẩn bị đi ra cửa gọi người.
Một giây tiếp theo, Hoa Dương công chúa đang nép trong lồng ngực hắn đột nhiên giơ tay kéo y phục lỏng lẻo trên ngực Quý Hàn, ngón tay thon dài bán chặt vào đó, giọng nói yếu ớt của nàng vang lên.
“Đừng.”
Khi nghe thấy nàng mở miệng ngăn cản, Quý Hàn không hiểu, thu hồi ánh mắt, hạ tầm mắt ngắm nhìn người còn đang nằm trong lồng ngực, bởi vì tầm mắt quá tối, hắn chỉ có thể mơ hồ cố gắng phân biệt người trong ngực.
Nàng nhăn mày đầy đau đớn, hàm răng trắng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, phát ra âm thanh rên rỉ trông vô cùng đau đớn.
Thấy nàng khó chịu như vậy mà còn chần chừ không chịu để hắn đi gọi thái y, Quý Hàn lo lắng không muốn tiếp tục nghe lời nàng như thường lệ, trực tiếp hét lên với người bên ngoài, trong giọng nói thập phần tràn ngập sự tức giận.
“Người đâu!”
Hoa Dương công chúa nghe thấy hắn gọi người, liền mở miệng nói.
“Ta tới quy thuỷ, không cần gọi thái y.” Trong giọng nói yếu ớt còn lộ ra vẻ xấu hổ khó chịu.
Nghe đến hai chữ “quy thuỷ”, Quý Hàn sửng sốt mất một lúc, chẳng lẽ nàng đang đến kì kinh nguyệt sao? Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn người trong lòng mình với bộ dạng khó chịu như vậy.
Là nam nhân, hắn biết nữ nhân bị đau bụng kinh rất đau đớn, nhưng hắn không ngờ lại có thể đau đến như thế!
Cung nữ đứng ngoài cửa không biết có phải đã ngủ gật hay không, cũng không nghe thấy tiếng Quý Hàn gọi, cho nên cũng không mở cửa tiến vào.
Quý Hàn ngồi trên giường nhìn người trong lòng mình vì đau bụng kinh mà thành ra như vậy, nhất thời không biết phải làm sao!
“Muốn uống chút nước nóng không?”
Thế nhưng, Hoa Dương công chúa đau đến không chịu nổi liền cuộn tròn cơ thể vào lòng hắn, một tay vẫn níu chặt cổ áo Quý Hàn, không chịu buông ra, cũng không để ý đến hắn!
Nhìn thấy người trong ngực không để ý đến mình, Quý Hàn chỉ có thể ôm nàng như vậy, trong lúc này hắn đã cởi tóc ra giúp nàng, mái tóc đen xoã tung tùy ý rải rác hai bên bờ vai gầy gò của nàng.
Không còn dángvẻ lạnh lùng cao ngạo mỗi ngày, nàng giờ đây lại có nhiều phần yếu đuối khác thường.
Nhìn thấy nàng như vậy, Quý Hàn cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu, cũng không biết mình có phải có bệnh hay không, tình nguyện nhìn nàng cau mày khó chịu với hắn, cũng không muốn nàng phải chịu đựng cơn đau như thế này!
Hắn im lặng thở dài, buông một tay ra rồi kéo chăn đắp lên người nàng, sợ sau khi trời lạnh nàng sẽ càng đau hơn.
Trên giường, phía sau tấm rèm.
Quý Hàn thân hình cao lớn lười biếng dựa vào đầu giường, ôm Hoa Dương công chúa vào trong lòng, nàng bị chăn bông quấn chặt thành một khối, chỉ có đầu và vài sợi tóc xõa tung để lộ ra ngoài.
Không phải do nàng quá thấp bé, mà lúc này lại cuộn tròn trong vòng tay to lớn của Quý Hàn, nàng lại trông vô cùng nhỏ nhắn.
Không biết có phải do thân nhiệt ấm lên đã có tác dụng không, Hoa Dương công chúa đang bị đau dường như cũng đã được xoa dịu, nàng dần chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết.
Trong khoảng thời gian này, Quý Hàn, người luôn canh giữ cho nàng, gần như suốt đêm không ngủ một chút nào, ban đêm nhìn thấy đôi chân trắng nõn mềm mại của nàng ló ra khỏi chăn lại kéo vào trong cho nàng ấy.
Trong một đêm, hắn không biết đã lặp đi lặp lại hành động này biết bao nhiêu lần.
Hoa Dương công chúa đang ngủ thậm chí còn lẩm bẩm.
“Nóng quá.”
Dù vậy, Quý Hàn cũng không để nàng duỗi tay chân ra ngoài, cho đến khi trời dần sáng hẳn,thông qua ánh đèn, hắn có thể thấy rõ trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú của công chúa nương tử trong lòng mình còn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn thả tay ra, thò tay vào trong chăn, sờ bộ quần áo mỏng manh trên người nàng, đều đã ướt đẫm mồ hôi rồi…
Nhìn thấy người trong lòng mình có vẻ đau đớn, hắn lại mở miệng nói.
“Nàng cố nhịn một chút, ta gọi thái y đến xem cho nàng.” Nói xong, hắn chuẩn bị đi ra cửa gọi người.
Một giây tiếp theo, Hoa Dương công chúa đang nép trong lồng ngực hắn đột nhiên giơ tay kéo y phục lỏng lẻo trên ngực Quý Hàn, ngón tay thon dài bán chặt vào đó, giọng nói yếu ớt của nàng vang lên.
“Đừng.”
Khi nghe thấy nàng mở miệng ngăn cản, Quý Hàn không hiểu, thu hồi ánh mắt, hạ tầm mắt ngắm nhìn người còn đang nằm trong lồng ngực, bởi vì tầm mắt quá tối, hắn chỉ có thể mơ hồ cố gắng phân biệt người trong ngực.
Nàng nhăn mày đầy đau đớn, hàm răng trắng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, phát ra âm thanh rên rỉ trông vô cùng đau đớn.
Thấy nàng khó chịu như vậy mà còn chần chừ không chịu để hắn đi gọi thái y, Quý Hàn lo lắng không muốn tiếp tục nghe lời nàng như thường lệ, trực tiếp hét lên với người bên ngoài, trong giọng nói thập phần tràn ngập sự tức giận.
“Người đâu!”
Hoa Dương công chúa nghe thấy hắn gọi người, liền mở miệng nói.
“Ta tới quy thuỷ, không cần gọi thái y.” Trong giọng nói yếu ớt còn lộ ra vẻ xấu hổ khó chịu.
Nghe đến hai chữ “quy thuỷ”, Quý Hàn sửng sốt mất một lúc, chẳng lẽ nàng đang đến kì kinh nguyệt sao? Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn người trong lòng mình với bộ dạng khó chịu như vậy.
Là nam nhân, hắn biết nữ nhân bị đau bụng kinh rất đau đớn, nhưng hắn không ngờ lại có thể đau đến như thế!
Cung nữ đứng ngoài cửa không biết có phải đã ngủ gật hay không, cũng không nghe thấy tiếng Quý Hàn gọi, cho nên cũng không mở cửa tiến vào.
Quý Hàn ngồi trên giường nhìn người trong lòng mình vì đau bụng kinh mà thành ra như vậy, nhất thời không biết phải làm sao!
“Muốn uống chút nước nóng không?”
Thế nhưng, Hoa Dương công chúa đau đến không chịu nổi liền cuộn tròn cơ thể vào lòng hắn, một tay vẫn níu chặt cổ áo Quý Hàn, không chịu buông ra, cũng không để ý đến hắn!
Nhìn thấy người trong ngực không để ý đến mình, Quý Hàn chỉ có thể ôm nàng như vậy, trong lúc này hắn đã cởi tóc ra giúp nàng, mái tóc đen xoã tung tùy ý rải rác hai bên bờ vai gầy gò của nàng.
Không còn dángvẻ lạnh lùng cao ngạo mỗi ngày, nàng giờ đây lại có nhiều phần yếu đuối khác thường.
Nhìn thấy nàng như vậy, Quý Hàn cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu, cũng không biết mình có phải có bệnh hay không, tình nguyện nhìn nàng cau mày khó chịu với hắn, cũng không muốn nàng phải chịu đựng cơn đau như thế này!
Hắn im lặng thở dài, buông một tay ra rồi kéo chăn đắp lên người nàng, sợ sau khi trời lạnh nàng sẽ càng đau hơn.
Trên giường, phía sau tấm rèm.
Quý Hàn thân hình cao lớn lười biếng dựa vào đầu giường, ôm Hoa Dương công chúa vào trong lòng, nàng bị chăn bông quấn chặt thành một khối, chỉ có đầu và vài sợi tóc xõa tung để lộ ra ngoài.
Không phải do nàng quá thấp bé, mà lúc này lại cuộn tròn trong vòng tay to lớn của Quý Hàn, nàng lại trông vô cùng nhỏ nhắn.
Không biết có phải do thân nhiệt ấm lên đã có tác dụng không, Hoa Dương công chúa đang bị đau dường như cũng đã được xoa dịu, nàng dần chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết.
Trong khoảng thời gian này, Quý Hàn, người luôn canh giữ cho nàng, gần như suốt đêm không ngủ một chút nào, ban đêm nhìn thấy đôi chân trắng nõn mềm mại của nàng ló ra khỏi chăn lại kéo vào trong cho nàng ấy.
Trong một đêm, hắn không biết đã lặp đi lặp lại hành động này biết bao nhiêu lần.
Hoa Dương công chúa đang ngủ thậm chí còn lẩm bẩm.
“Nóng quá.”
Dù vậy, Quý Hàn cũng không để nàng duỗi tay chân ra ngoài, cho đến khi trời dần sáng hẳn,thông qua ánh đèn, hắn có thể thấy rõ trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú của công chúa nương tử trong lòng mình còn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn thả tay ra, thò tay vào trong chăn, sờ bộ quần áo mỏng manh trên người nàng, đều đã ướt đẫm mồ hôi rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.