Xuyên Tới Cổ Đại Làm Phò Mã (H)
Chương 30: Tuyệt Vọng
Nhất Luân Minh Nguyệt
23/02/2024
Lục phò mã thấy nàng vẫn giữ im lặng, gã còn nghĩ rằng lời nói của mình đã có tác dụng, gã không giấu được vẻ hưng phấn khi nghĩ tới chuyện mình sắp nắm bắt được một người đẹp vào tay, cũng không thèm để ý đến vết thương đang đau nhói trên mặt, mở miệng cố gắng thuyết phục nàng thêm lần nữa.
"Hoa Dương, ta biết nàng cũng không coi trọng tên Trạng nguyên nghèo hèn như Quý Hàn, bằng không, nàng đã kết hôn với hắn ta lâu như vậy rồi, sao lại chưa từng động phòng với hắn ta cơ chứ?" Trong lúc nói, gã lại thử tới gần nàng thêm một lần nữa.
Nhưng gã vừa tiến được thêm một bước, nàng lại lập tức lùi lại hai bước, gã thấy vậy thì cũng không vội tiến lên nữa.
Lại nhìn đôi má ửng hồng và béo mập của nàng là biết thuốc mà gã cho nàng uống đã có tác dụng.
Gã nghe tú bà nói dù người phụ nữ đó có là liệt nữ giữ trinh tiết đến đâu thì cũng không thể chịu được tác dụng của loại thuốc này.
Gã thực sự muốn nhìn thấy bát công chúa bình thường lạnh lùng cao quý, xinh đẹp như tiên nữ này không còn lạnh lùng cao quý như trước nữa, nằm dưới thân gã một cách dâm đãng!
Điều mà ngay cả trong mơ gã cũng không dám nghĩ tới chuyện này lại sắp thành hiện thực, chỉ cần vượt qua được đêm nay, sau này gã sẽ không sợ nàng không làm theo lời của gã nữa.
Rất rõ ràng, dựa theo tính cách lạnh lùng cao ngạo của nàng, chuyện như vậy đương nhiên không thể nói ra cho người khác biết.
Lúc này, Hoa Dương công chúa không chịu nổi ánh mắt khiến người khác ghê tởm của Lục phò mã nữa, nàng nhân cơ hội túm váy chạy về phía cửa.
Lục phò mã thấy vậy lập tức hoảng sợ, sợ con mồi đến tay rồi lại bay mất, gã lập tức lao nhanh tới ôm lấy nàng từ phía sau, sau đó lại điên cuồng thở dốc.
"Hinh nhi ngoan, đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa, hắn phò mã vô dụng kia của nàng đã bị người của ta khống chế rồi, tối nay sẽ không có ai quấy rầy chúng ta đâu!" Gã vừa nói vừa vùi mặt vào trong mái tóc đen của nàng, hít thật sâu còn cắn một miếng.
Gã cảm thấy cây gậy thịt phía dưới của gã còn hiệu quả hơn việc uống thuốc, chủ yếu là vì người trong tay gã không chỉ xinh đẹp như tiên nữ mà thân hình còn rất mềm mại, thơm tho…
Hoa Dương công chúa ra sức giãy giụa, thân thể vẫn bị gã ôm từ phía sau, nàng cảm thấy những nơi bị đụng chạm trên thân thể mình như thể bị giòi bọ bò qua, khiến nàng cảm thấy rất buồn nôn, toàn thân đều rất khó chịu.
Mặt nàng đỏ lên vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi quát.
“Văn Xương Hoa, ngươi thật láo xược, ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi đâu.” Trong giọng nói của nàng mang theo tức giận.
Lúc này Văn Xương Hoa vốn là Lục phò mã, đối mặt với cơn thịnh nộ của Hoa Dương công chúa lại không chút sợ hãi, gã như bị tinh trùng bay lên não, giọng nói mang theo tiếng thở trầm trọng cùng sự thô bị.
"Hoa Dương, đừng tức giận, nàng còn chưa nếm thử mùi vị của đàn ông, đợi một lúc nữa ta sẽ khiến nàng thoải mái hưởng thụ đến mức sau này còn muốn nữa." Nói xong, gã không để ý đến người trong ngực không ngừng giãy giụa mà bắt đầu dùng tay chạm sờ mó khắp nơi.
Kể từ khi kết hôn đến nay, mỗi khi làm chuyện giường chiếu với Lục công chúa gã luôn cư xử đúng mực, không dám hành động liều lĩnh.
Mỗi lần động phòng, gã lại càng thêm cẩn thận, luôn chú ý tới biểu tình của Lục công chúa, sợ mình làm sai khiến ả nổi giận.
Vì vậy, việc động phòng với Lục công chúa cũng giống như hoàn thành một nhiệm vụ, gã không thể trải nghiệm được bất kỳ niềm vui khi được làm tình của một n nhân.
Đối với hành vi của người phía sau, Hoa Dương đã tức đến mức hai mắt đều đỏ hoe, nàng lớn như vậy, mấy ngày gần đây ngoại trừ nắm tay ôm nhau với tên biến thái trong nhà thì nàng chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ nam nhân nào khác bên ngoài.
Lúc này, nàng thật sự rất muốn chết, nàng hối hận khi tên biến thái đó nói muốn đưa nàng về nhưng nàng lại từ chối, nàng không nên sơ suất trở về một mình, bây giờ lại tuyệt vọng chịu chết ở chỗ này!
Một tiếng nổ vang lên, cánh cửa bị đá tung ra từ phía bên ngoài, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
"Xin hãy cho ta một ít ngọc trai… hì hì…"
"Hoa Dương, ta biết nàng cũng không coi trọng tên Trạng nguyên nghèo hèn như Quý Hàn, bằng không, nàng đã kết hôn với hắn ta lâu như vậy rồi, sao lại chưa từng động phòng với hắn ta cơ chứ?" Trong lúc nói, gã lại thử tới gần nàng thêm một lần nữa.
Nhưng gã vừa tiến được thêm một bước, nàng lại lập tức lùi lại hai bước, gã thấy vậy thì cũng không vội tiến lên nữa.
Lại nhìn đôi má ửng hồng và béo mập của nàng là biết thuốc mà gã cho nàng uống đã có tác dụng.
Gã nghe tú bà nói dù người phụ nữ đó có là liệt nữ giữ trinh tiết đến đâu thì cũng không thể chịu được tác dụng của loại thuốc này.
Gã thực sự muốn nhìn thấy bát công chúa bình thường lạnh lùng cao quý, xinh đẹp như tiên nữ này không còn lạnh lùng cao quý như trước nữa, nằm dưới thân gã một cách dâm đãng!
Điều mà ngay cả trong mơ gã cũng không dám nghĩ tới chuyện này lại sắp thành hiện thực, chỉ cần vượt qua được đêm nay, sau này gã sẽ không sợ nàng không làm theo lời của gã nữa.
Rất rõ ràng, dựa theo tính cách lạnh lùng cao ngạo của nàng, chuyện như vậy đương nhiên không thể nói ra cho người khác biết.
Lúc này, Hoa Dương công chúa không chịu nổi ánh mắt khiến người khác ghê tởm của Lục phò mã nữa, nàng nhân cơ hội túm váy chạy về phía cửa.
Lục phò mã thấy vậy lập tức hoảng sợ, sợ con mồi đến tay rồi lại bay mất, gã lập tức lao nhanh tới ôm lấy nàng từ phía sau, sau đó lại điên cuồng thở dốc.
"Hinh nhi ngoan, đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa, hắn phò mã vô dụng kia của nàng đã bị người của ta khống chế rồi, tối nay sẽ không có ai quấy rầy chúng ta đâu!" Gã vừa nói vừa vùi mặt vào trong mái tóc đen của nàng, hít thật sâu còn cắn một miếng.
Gã cảm thấy cây gậy thịt phía dưới của gã còn hiệu quả hơn việc uống thuốc, chủ yếu là vì người trong tay gã không chỉ xinh đẹp như tiên nữ mà thân hình còn rất mềm mại, thơm tho…
Hoa Dương công chúa ra sức giãy giụa, thân thể vẫn bị gã ôm từ phía sau, nàng cảm thấy những nơi bị đụng chạm trên thân thể mình như thể bị giòi bọ bò qua, khiến nàng cảm thấy rất buồn nôn, toàn thân đều rất khó chịu.
Mặt nàng đỏ lên vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi quát.
“Văn Xương Hoa, ngươi thật láo xược, ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi đâu.” Trong giọng nói của nàng mang theo tức giận.
Lúc này Văn Xương Hoa vốn là Lục phò mã, đối mặt với cơn thịnh nộ của Hoa Dương công chúa lại không chút sợ hãi, gã như bị tinh trùng bay lên não, giọng nói mang theo tiếng thở trầm trọng cùng sự thô bị.
"Hoa Dương, đừng tức giận, nàng còn chưa nếm thử mùi vị của đàn ông, đợi một lúc nữa ta sẽ khiến nàng thoải mái hưởng thụ đến mức sau này còn muốn nữa." Nói xong, gã không để ý đến người trong ngực không ngừng giãy giụa mà bắt đầu dùng tay chạm sờ mó khắp nơi.
Kể từ khi kết hôn đến nay, mỗi khi làm chuyện giường chiếu với Lục công chúa gã luôn cư xử đúng mực, không dám hành động liều lĩnh.
Mỗi lần động phòng, gã lại càng thêm cẩn thận, luôn chú ý tới biểu tình của Lục công chúa, sợ mình làm sai khiến ả nổi giận.
Vì vậy, việc động phòng với Lục công chúa cũng giống như hoàn thành một nhiệm vụ, gã không thể trải nghiệm được bất kỳ niềm vui khi được làm tình của một n nhân.
Đối với hành vi của người phía sau, Hoa Dương đã tức đến mức hai mắt đều đỏ hoe, nàng lớn như vậy, mấy ngày gần đây ngoại trừ nắm tay ôm nhau với tên biến thái trong nhà thì nàng chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ nam nhân nào khác bên ngoài.
Lúc này, nàng thật sự rất muốn chết, nàng hối hận khi tên biến thái đó nói muốn đưa nàng về nhưng nàng lại từ chối, nàng không nên sơ suất trở về một mình, bây giờ lại tuyệt vọng chịu chết ở chỗ này!
Một tiếng nổ vang lên, cánh cửa bị đá tung ra từ phía bên ngoài, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
"Xin hãy cho ta một ít ngọc trai… hì hì…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.